Từ Man nhìn hai vị ca ca muốn nói lại thôi, đặc biệt là vẻ mặt nhị ca rõ ràng cổ quái nói không nên lời, nàng không tài nào nghĩ được rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho các ca ca xuất hiện vẻ mặt này, rõ ràng buổi sáng còn đang bình thường.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Mà có dáng vẻ khó nói như vậy.” Từ Man kéo kéo tay áo nhị ca, cười trêu nói.
“Không nên nói, cũng có thể là mình nghe lầm thì sao.” Từ Hải Thiên quay đầu nhìn đại ca Từ Hải Sinh, lưỡng lự nói.
Nhưng đại ca Từ Hải Sinh lại nói: “Không, tuy nói nhĩ lực của huynh không bằng đệ, nhưng huynh cũng nghe thấy một chút.”
Thấy hai ca ca ngồi đó tự đoán già đoán non, Từ Man không nhìn nổi nữa, vỗ vai nhị ca, sẵng giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì a? Thần thần bí bí.”
Hai huynh đệ đều không muốn trả lời, nhưng trông dáng vẻ khăng khăng của Từ Man, nhị ca Từ Hải Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, ôm chầm muội muội, nhỏ giọng rỉ tai nàng: “Muội có biết mộ bia không chữ kia mà hàng năm chúng ta đi tế bái không?”
Từ Man lặng người, ngửa đầu nhìn ca ca, cẩn thận nói: “Ý huynh nói là tiết thanh minh?”
Nhị ca trịnh trọng gật đầu.
Từ Man lại lắc đầu, nàng quả thật không biết ngôi mộ không chữ kia là ai, chỉ biết là, vào tiết Thanh minh, cha mẹ thường sẽ chọn thời điểm ít người, ăn vận đơn giản ngựa xe nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả xe ngựa của phủ công chúa cũng không dùng. Cả nhà cải trang làm bình dân bách tính, giống như trộm đạo đi thăm viếng một ngôi mộ không tên, ngôi mộ kia chỉ dựng một tấm bia đá trống trơn, mặt trên không hề viết gì, mà ngay cả đồ cúng này nọ, đều là cha mẹ mang đến, chứ không hề thấy dấu vết còn có ai cúng bái, trừ nhà bọn họ.
Đối với việc này, Từ Man vẫn rất ngạc nhiên, bởi vì trong sách chưa từng nhắc tới đoạn này, mà bản thân nàng lại là đứa nhát gan, những gì mình không nên biết, nàng chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu. Bởi vì nàng thấy cha mẹ giấu bọn họ, ắt có lý do riêng, có thể là chưa đến thời điểm, hoặc cũng có thể là nói cho bọn nàng biết, sẽ không có kết quả gì tốt.
Nhưng hiện tại trông dáng vẻ của các ca ca, dường như đã biết gì đó?
“Là ai? Các huynh có biết không?” Từ Man cắn môi dưới, vô thức vò nắn chỉ trong tay, do dự hỏi.
Đại ca Từ Hải Sinh cẩn thận nhìn ra cửa chính rồi cửa sổ, thấy đám nha hoàn ma ma đã ở rất xa, mới ngồi trở lại cạnh muội muội, hạ thấp cổ họng nói: “Thủ hạ của Tiên hoàng vốn có một võ tướng tên Trang Thành, sau vì tội phản quốc, bị xử trảm.”
Từ Man nhìn yết hầu đại ca giật giật, như có chút khẩn trương.
“Chẳng lẽ các huynh cho rằng ngôi mộ không tên kia là của Trang Thành?” Từ Man đối với người này hoàn toàn không có ấn tượng, có thể thấy được đây tất là một đoạn bí sử không thể nói ở thời tiên hoàng.
“Có khả năng này, năm đó Trực vương Tôn Giản bị giặc bao vây ở Tử Thành, Trang Thành lại vì chậm trễ quân cơ, khiến cho Trực vương bỏ mạng, hắn không bị xử trảm, còn có ai sẽ bị xử trảm.” Nhị ca Từ Hải Thiên vội vàng nói tiếp.
“Trực vương Tôn Giản? Là ai?” Từ Man có chút mờ mịt, những người này trong sách chưa thấy xuất hiện qua.
“Nhắc tới Trực vương Tôn Giản, coi như là một trang hán tử, có truyền thuyết nói ông ta là đệ đệ của ngoại tổ phụ (ông ngoại) chúng ta, cũng chính là con riêng của Thánh Diệu Tông hoàng đế, cũng có truyền thuyết nói kỳ thật ông ta chỉ là trưởng thị vệ của ngoại tổ phụ, sau gia nhập vào quân đội, vẫn luôn dốc lòng phụng sự cho ngoại tổ phụ, nên được ban ân họ Tôn. Có rất nhiều lập luận, cũng không được khảo chứng, nhưng kể từ khi ông ta chết, những tin tức này giống như bị người cố ý xóa sạch, rất ít người biết.” Rõ ràng Từ Hải Sinh biết nhiều hơn Từ Hải Thiên, nghe ca ca giải thích như vậy, ngay cả Từ Hải Thiên cũng nghe đến mê mẩn. (ngoại tổ phụ: ông ngoại của họ là tiên hoàng đế)
“Vậy chẳng phải ông ta có vũ lực siêu quần sao?” Từ Hải Thiên chỉ quan tâm tới vấn đề này.
Từ Hải Sinh thở dài, gật đầu, chuyện về người này cũng là do hắn ngẫu nhiên biết được trong Cung học ở Bác Duyệt Lâu, cũng giống như Trang Thành vậy, đoạn lịch sử kia, giống như đến cả hoàng gia đều muốn chôn giấu theo thời gian, không muốn bị lật giở ra.
“Nghe nói ở phương diện võ học, ông ấy rất có thành tựu, đặc biệt ở phương diện binh thư binh pháp, cũng có một bộ của riêng mình, tuổi trẻ chinh chiến nam bắc, hoàn toàn xứng đáng là đại tướng quân, thậm chí có người dùng từ ‘Chiến thần’ ca ngợi ông ta, chỉ tiếc năm đó bị vây khốn tại Tử Thành, nếu không phải Trang Thành cứu viện đến chậm, sợ là hôm nay chúng ta còn có thể nhìn thấy phong thái của ông ta.”
Từ Hải Thiên vỗ đùi mắng một câu: “Tên cẩu tặc đáng chết.”
Từ Hải Sinh lắc đầu, vỗ vỗ vai đệ đệ nói: “Tính tình của đệ thật sự phải cọ sát đôi chút rồi, chuyện gì tiền căn hậu quả đều chưa rõ ràng, sao có thể nhập ngũ, ban quân lệnh xuống được. Kỳ thật, người tên Trang Thành này, lúc bấy giờ vẫn luôn được Tôn Giản coi trọng, theo lý mà nói chính là tâm phúc của Tôn Giản, nhưng ngặt nỗi tại một ngày đó, không biết vì lý do gì mà làm lỡ quân cơ, tất cả mọi người đều nói hắn bị người mua chuộc, bán đứng chủ soái, nhưng huynh cảm thấy, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Từ Man thành thành thật thật ngồi một bên nghe, nghe đến đây, cũng không thể không tán thành, giống như xã hội hiện tại, sinh tiền tử hậu. Lúc còn sống (sinh tiền) tốt xấu gì còn có thể vì mình mà bác bỏ một hai, nhưng sau khi chết (tử hậu), Hoàng đế phán ngươi tội danh gì, cho dù ngươi có oan khuất lớn cỡ nào đi chăng nữa, cũng rất ít khả năng có thể lật lại bản án.
Về phần Trang Thành có oan uổng thật hay không, Từ Man cũng không để ý. Để thống trị một quốc gia, vì lợi ích, oan khuất một hai người là chuyện rất bình thường, chỉ cần có lợi với hắn, ngay cả con còn có thể giết được, huống chi chỉ là một võ quan. Nhưng nếu ngôi mộ không tên kia thật sự là của Trang Thành, vậy rốt cuộc cha mẹ lại có quan hệ gì với hắn?
“Chuyện ngôi mộ không tên, các huynh từ đâu mà biết?” Từ Man có phần sợ hãi hai vị huynh trưởng bị người cố ý lợi dụng.
Từ Hải Thiên thấy muội muội lo lắng, liền vội nói: “Vừa rồi huynh cùng với đại ca đưa nhị cô cô ra cổng, nhị cô cô cố ý xua chúng ta ra nói chuyện riêng với phụ thân. Muội cũng biết chỗ cổng thùy hoa có một góc hẻo lánh không dễ thấy mà. Huynh vốn tính nghịch ngợm, cố phải tác quái muốn nghe lén, đại ca ngăn không được, đành phải nghe cùng huynh.”
“Nhị cô cô cũng biết chuyện ngôi mộ không tên ư?” Từ Man kinh ngạc nói.
“Hình như suy đoán, cũng không chắc chắn.” Từ Hải Sinh rót chén trà cho Từ Man, mình cũng uống một ngụm mới tiếp tục nói: “Nhị cô cô chỉ nói là người của Trang gia đã trở lại, đang tìm ngôi mộ năm đó của Trang Thành.”
Từ Man buông khung thêu, nhấp vào ngụm nước, tay đang cầm cái chén khựng lại một chút, theo lý mà nói với tội danh của Trang Thành, chắc chắn sẽ là chém cả nhà, nhưng Trang Thành cư nhiên còn có người nhà, lại còn cách nhiều năm như vậy mới đến tìm kiếm mộ của Trang Thành, chẳng lẽ trong đó còn có nguyên do gì khác?
“Vậy cũng không thể chắc chắn rõ ràng rằng ngôi mộ kia chính là của Trang Thành được.” Từ Man lại uống một hớp, cúi mắt nói.
“Nói cũng đúng…” Từ Hải Sinh hiển nhiên cũng có suy nghĩ của chính mình.
Ba người ngồi trong phòng, trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi có một gã sai vặt gõ cửa, mới đưa mạch suy nghĩ bay xa của ba người trở về.
Từ Hải Thiên tâm tình không được tốt lắm, nhảy lên đi ra mở cửa phòng, quát ra phía ngoài: “Không phải bảo các ngươi đợi bên ngoài sao, muốn chết hử?”
Gã sai vặt kia vốn đang thở hồng hộc, dường như vừa chạy đi đâu về, bị Từ Hải Thiên quát như vậy, chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt cầu xin lắp bắp nói: “Công… Công tử…”
“Công cái rắm! Có chuyện gì nói, nếu ngươi nói không ra nguyên cớ, công tử nhà ngươi hôm nay liền đá chết ngươi.” Từ Hải Thiên khom người một tay túm lấy gã sai vặt gầy yếu kia lên.
“Có! Có! Có việc ạ.” gã sai vặt kia tuổi tác xấp xỉ Từ Hải Thiên, tầm , tuổi, lông mao trên mặt còn chưa lột bỏ sạch sẽ.
“Nói!” Từ Hải Thiên đương nhiên không thể cho gã sai vặt vào khuê phòng của muội muội, bèn kéo hắn ra xa, để hắn nói nhỏ bên tai mình.
Nhưng càng nghe sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, giống như hũ đựng gia vị bị đổ vỡ vậy, đủ mọi màu sắc cái gì cũng có.
“Ngươi nói thật?” Từ Hải Thiên túm chặt cổ áo gã sai vặt kia, siết cho hắn thở không được, nước mắt bị nén tràn ra.
“Thật… thật ạ, thiên chân vạn xác, tiểu nhân không dám nói bậy đâu ạ.” gã sai vặt kia sụt sịt mũi, ủy khuất nói.
Cánh mũi Từ Hải Thiên thở phập phồng, vung tay ném gã sai vặt kia ra, chỉ bỏ lại một câu: “Đã biết, nếu ngươi dám tiết lộ phong thanh…”
Gã sai vặt ngã kia quỳ rạp xuống đất, nhìn Từ Hải Thiên đi vào trong phòng, mặc dù không nghe từ cuối cùng, nhưng cơ bắp cả người đã sớm cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Chuyện xảy ra bên ngoài, Từ Man chỉ nghe được mở đầu, mắt thấy Từ Hải Thiên vào phòng, liền quan tâm nói: “Có chuyện quan trọng gì sao?”
Từ Hải Thiên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái chén không rót nước đã lạnh nào, mãnh liệt uống vào mấy hớp, sau đó đập mạnh lên bàn. Từ Man đưa mắt tới xem, lập tức đau lòng, cái chén sứ ‘thải điệp song phi’ (đôi bướm cùng lượn) của nàng đương yên đương lành cư nhiên bị nhấn một cái hiện ra một vết nứt dài, cái này là năm ngoái sinh nhật nàng mẫu thân tìm trong đống đồ cưới ra tặng nàng, trông thế mà là đồ tốt của hoàng gia đó, giờ lại bị ông anh thô lỗ này làm hỏng, không còn đủ bộ nữa.
“A Man, nếu hiện tại huynh xách đao đi giết Quan ma ma trong viện của muội, muội chớ có ngăn huynh.” Từ Hải Thiên nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nói với Từ Man.
Từ Man mờ mịt không hiểu nguyên do.
Mà Từ Hải Sinh lại đứng lên, đi đến cạnh Từ Hải Thiên, đưa tay túm trụ cần cổ đệ đệ, mặt không chút thay đổi nói: “Đệ làm A Man sợ kìa.”
Từ Hải Thiên thấy cổ đau nhức, nghiến răng mới không rên rỉ ra tiếng, chỉ cong nửa người xin khoan dung nói: “Là đệ sai rồi, đệ sai rồi, đại ca tốt tha cho đệ lần này đi.”
Lúc này Từ Man mới định thần lại, nhị ca cư nhiên là muốn giết Quan ma ma, chẳng lẽ bà ta lại làm chuyện gì không thành. Trước đó, nàng luôn sợ Quan ma ma sẽ xuống tay với nha hoàn trong phòng mình, lại e sợ nhân thủ trong tay vẫn còn non nớt, bèn cầu hai vị ca ca, muốn dò xét xem mụ già kia đến tột cùng là có mục đích gì, nhưng thời gian dần dà, nàng quên béng mất việc này, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.
“Nhị ca đừng gấp, mụ ta đã làm chuyện gì?”
“Mụ già kia không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì, cư nhiên dám chõ mỏ ở chỗ tổ mẫu, nói là mẫu thân nhiều năm không mang thai được, mà phụ thân mặc dù không thể nạp thiếp, nhưng người trong phòng cũng không thể không có lấy một người.” Từ Hải Thiên vốn còn nén lửa giận, nhưng nói đến chỗ này, hai mắt đều muốn tóe lửa.
Từ Man cũng không hỏi người của nhị ca làm sao có được tin tức từ Từ phủ, nàng chỉ nghĩ, từ sau khi sinh nàng, mẫu thân xác thực không có con, nhưng năm nay Quan ma ma mới nhắc đến việc này, chẳng phải cổ quái sao?
Từ Hải Sinh cũng cảm thấy như vậy, hắn kéo đệ đệ qua, rót cho đệ đệ chén nước, mới bình tĩnh nói: “Đi, điều tra một chút, mụ già kia gần đây tiếp xúc với ai, sợ là chính mụ ta cũng không có đầu óc nghĩ ra những thứ này”
“Ý của đại ca là…”
Từ Hải Sinh cười lạnh nói: “Nếu mà để cho huynh biết được, ai dám ở sau lưng chúng ta tính kế phủ công chúa, huynh nhất định cho hắn biết cái gì gọi là hai chữ ‘tàn khốc’.”