“Quận chúa, đúng rồi, tư thế này không sai.” Tân ma ma đỡ thân mình nhỏ nhắn của Từ Man, vừa lòng gật gật đầu.
Từ Man âm thầm thở phào nhẹ nhõm, động tác hành lễ vạn phúc này, nếu nàng còn làm không tốt nữa, chân cũng muốn phát run đến nơi rồi.
Ngày mai chính là tháng giêng, dù Đại trưởng công chúa có không vui đi nữa, cả nhà Từ Man cũng phải trở về nhà cũ, cho nên đối với những thứ như lễ nghi thỉnh an, mấy ngày nay Tân ma ma vô cùng chăm chỉ dạy dỗ, mặc dù động tác của Từ Man còn có chút trúc trắc, không những thế còn có chút tùy ý, nhưng dù sao nàng cũng còn nhỏ, chỉ cần không quá khác người cũng sẽ không bị người khác nói gì. Bởi vì đây là lần đầu tiên Từ Man đến nhà cũ, hơn nữa trong truyện miêu tả tình huống ở nhà cũ cũng không tốt lắm, cho nên vì không muốn làm mất mặt cha mẹ, mấy ngày nay nàng rất chăm chỉ luyện tập.
“Muội muội!!”
“Muội muội, khỏe hông?”
Tiếng bước chân rầm rập, vẫn như ngày thường, người chưa thấy đã thấy tiếng tới trước. Từ Man đứng thẳng người lên, đi đến bên ghế dựa ngồi xuống, loại ghế dựa này là phụ thân đặc biệt sai người đóng cho nàng, nguyên cả bộ còn có kỷ trà (bàn trà) và bậc để chân nho nhỏ, vừa khéo dùng để học lễ nghi đứng ngồi mấy ngày nay, đoán chừng đến khi nàng lớn hơn chút sẽ không còn dùng được.
“Hai vị tiểu lang tinh thần thật tốt.” Tân ma ma lui xuống đến đứng ngay ngắn sau lưng Từ Man, không mang theo một ý cười nhìn hai anh em sinh đôi nhảy vào cửa.
Hai đứa bé trai bị Tân ma ma nói, lập tức giảm bớt tốc độ, thành thành thật thật đứng ở một bên, chắp tay nói: “Tân ma ma.”
Tân ma ma gật gật đầu, khom người đáp lễ.
Nhìn bộ dáng khuất phục của hai ca ca, Từ Man thực không nghĩa khí lén cười thầm. Tân ma ma này là ma ma giáo dưỡng trong nhà, tuy nói bây giờ giáo dưỡng nữ tử, nhưng lúc hai anh em họ ba tuổi, cũng từng dạy bảo qua, sau đó đợi đến lúc Từ Man ba tuổi, mới đến chỗ Từ Man. Anh em sinh đôi họ thì đổi một ông thầy khác đến dạy, nhưng khí thế nghiêm trang không nói cười tùy tiện của Tân ma ma, quả thật là không có mấy ai có khả năng chịu được.
“Hai vị tiểu lang đến đây, nhất định là có chuyện, nô tỳ xin lui xuống trước.” Tân ma ma đi đến bên người Từ Man, khom người nói.
Từ Man gật gật đầu, hơi hạ thấp người, nhìn Tân ma ma xoay người đi ra ngoài.
“Sao thế? Tới tìm muội có việc gì a?” Từ Man uống trà, cẳng chân nho nhỏ đung đưa, thích ý hỏi.
“Mau mau! Trong nhà có người tới!” Hải Thiên là đệ đệ, tính tình không trầm ổn như ca ca, thấy Tân ma ma đã rời đi, bèn rối rít kéo Từ Man.
Từ Man giật mình, thật vất vả mới đặt chén trà xuống bàn an toàn, đoạn giữ lại cánh tay Hải Thiên kêu lên: “Ca làm gì vậy a! Có chuyện gì từ từ nói!”
Hải Sinh cũng thấy đệ đệ lỗ mãng, tiến lên kéo em ra, lại ôm muội muội vào trong ngực, mới nói: “Hôm nay Nhị nương (Dì hai) đến đây, đang ở trong viện của a nương đó.”
Từ Man hơi ngẩn người, nàng vừa tới nơi này, đối với họ hàng thân thích nhà mình còn chưa quen thuộc lắm, dù sao trong tiểu thuyết cũng chỉ vây quanh nữ chính, nói không chừng nàng đối với thân thích nhà họ Hoàng còn biết rõ hơn thân thích của cha mẹ nhiều.
“Ai nha! Muội không nhớ rõ à, chính là nhị nương đó! Lần trước không phải dì ấy dẫn theo một nam nhân tô mi điểm phấn…” Hải Sinh vừa nói, còn vừa nháy mắt ra hiệu cười nói với Từ Man, nhìn sao cũng trông có điểm đáng khinh.
Từ Man đầu đầy hắc tuyến, nàng mới ba tuổi thôi đó, làm sao mà cái gì cũng muốn nói với nàng chứ! Còn nữa các ca ca mới năm tuổi có biết không, cùng lắm mới sáu tuổi mụ thôi, cũng không cần trưởng thành sớm như vậy chớ!
Hải Sinh hiển nhiên cũng cho là như vậy, vỗ cái bộp lên đệ đệ, sau đó kéo tay Từ Man, quay đầu nhìn Hồng Thược đang chau mày muốn nói lại thôi, nói: “Hồng Thược tỷ tỷ chớ lo, chúng ta mang muội muội đi đến tiền viện, một lát nữa nhớ tới đón là được.”
Nói đoạn, liền kéo Từ Man ra cửa, Từ Man quay đầu nhìn Hồng Thược vẫn còn khom người cúi đầu như cũ, nàng biết nơi này cho dù là đại nha hoàn, cũng không thể can gián trước mặt chủ tử, dù chủ tử vẫn là một đứa bé, cho dù chủ tử có nói ra những lời không nên nói.
Đi theo hai anh em vào viện của mẫu thân, vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng từ trong truyền ra, một làn hương xông vào mũi, nồng đậm nhưng không khó ngửi.
“Mau vào đây, vào đây!” nhác thấy bọn nhỏ đến, Đại trưởng công chúa lập tức vui vẻ ra mặt vẫy tay với họ.
Từ Man đi sau các ca ca, tò mò nhìn nữ tử ngồi đối diện mẫu thân, một thân gấm Vân Nam hồng nhạt, bên trên thêu tiên hạc tường vân, đều dùng kim tuyến từng lớp từng lớp thêu viền, làm nổi bật lên màu đỏ, kim chói mắt.
“Tiểu nha đầu, thật đáng yêu a?” nhìn nữ tử kia chỉ có phần tương tự mẫu thân, mẫu thân là mắt xếch, mà người này lại là một đôi mắt hạnh, trên mặt trang điểm nhẹ, cả đầu toàn trang sức bảo thạch chói mắt, làm cho Từ Man nhất thời thất thần.
“A Man, lại đây, chào Nhị nương đi.” Đại trưởng công chúa kéo Từ Man qua, yêu thương vuốt hai búi tóc nhỏ nhắn như hai chiếc bánh bao của nàng.
“Chào Nhị nương ạ.” Thanh âm có vẻ không có sức, Từ Man cũng thừa nhận tính cách của mình có chút vấn đề, đừng thấy nàng ngày thường dường như không hề để ý thứ gì, lãnh đạm bình tĩnh, kỳ thật đối với việc ở chung với người lạ, nàng một chút cũng không quen.
“Đã lâu không gặp, con bé đã lớn thế này rồi à?” Nàng ta sáp lại gần, kéo bàn tay nhỏ của Từ Man, mặt đầy ý cười nói.
Đại trưởng công chúa nhìn vẻ yêu thích không cách nào che dấu được của muội muội, ý cười càng sâu vài phần, lại ra vẻ không vui nói: “Đó là đương nhiên, lần trước muội đến phủ ta, đã là năm trước rồi.”
“Ai nha, không phải là do muội bận rộn quá sao?” Nàng xấu hổ xoay người, từ trong tay nha hoàn đi theo, cầm lấy một cái hộp đưa tới, cố ý lái đề tài nói: “Đây là tặng A Man, quà của Hải Sinh Hải Thiên, muội đã sai người đưa đến chuồng rồi.”
“Chuồng?” hai anh em sinh đôi kích động hai mắt tỏa sáng, sau khi liếc nhau một cái, đồng thanh nói: “Là ngựa ạ?”
Nữ tử kia mím môi, đắc ý cười nói: “Đúng vậy, là Hồ mã thượng đẳng đấy.”
“Thật á!!!” Cặp sinh đôi vỗ tay nhảy lên thật cao, hưng phấn ôm nhau thành đoàn, lại còn không quên chắp tay hành lễ với nữ tử kia.
Đại trưởng công chúa lười xem dáng vẻ háo hức như khỉ con, mắt chứa đầy khát vọng của chúng, hiếm khi lòng từ bi trỗi dậy, bèn cho phép bọn chúng đến chuồng ngựa, đương nhiên cũng không quên gọi vài gia đinh hộ vệ đi theo, đề phòng bị thương.
Nguyên bản cặp sinh đôi còn muốn dẫn Từ Man đi theo, nhưng Đại trưởng công chúa yêu thương đứa con gái này, hơn nữa Từ Man vẫn còn nhỏ, bản thân nàng cũng không ham thích gì ngựa, liền ở lại cạnh mẫu thân, mấy con vật kia làm sao kể được chuyện bát quái thú vị như nhị nương được, nàng cũng không quên ban nãy lời Hải Thiên ca ca nói vậy mà nghe rất ái muội.
“Xuân Nha, ngươi đến phòng bếp lấy cho quận chúa một chén đậu hủ lao, nhớ cho một chút nước tương.” Đại trưởng công chúa đặt con gái lên sập, quay đầu dặn dò.
Từ Man nhịn nhịn vẫn là nhịn không được nói: “Cho nhiều rau cải muối ớt!” Kỳ thật nàng muốn nói, cho chút satế không có vấn đề gì a!
Đại trưởng công chúa nhéo nhéo cái mũi của Từ Man, lấy một cái cửu liên hoàn nhét vào tay nữ nhi.
Từ Man cầm cửu liên hoàn mà khóc không ra nước mắt, nàng vốn đầu óc đã không lanh lẹ, loại đồ chơi đòi hỏi kỹ thuật cao này, từ lúc biết chơi đến giờ vẫn chưa gỡ ra được a, cũng khó trách trong khuê các không có thứ gì chơi vui, thứ này cũng có thể chơi đến si rồi.
“Hòa Húc, lần này trở về, muội đã vào cung chưa?” Đại trưởng công chúa ước chừng không nghe thấy con gái oán thầm, dù sao đứa bé còn nhỏ như vậy, nhiều lắm là chơi thắt dây, bao cát linh tinh, hiện tại cũng không thể chơi chung với con được, có được cái cửu liên hoàn để cho con gái im lặng được một lúc, cũng sẽ không thất lễ.
Công chúa Hòa Húc nhìn Từ Man cúi đầu lẩm nhẩm, thản nhiên cười nói: “Đã vào rồi, a nương muội còn gởi lời hỏi thăm đến tỷ tỷ nữa ấy.”
Đại trưởng công chúa gật gật đầu, có chút hoài niệm nói: “Thật sự đã lâu không gặp Tần thái mỹ nhân rồi, cũng may là có muội đi, chứ lúc chúng ta vào cung, bà đều khó gặp chúng ta một lần.”
“A nương tuổi đã lớn, không thường đi lại, nhưng cũng không quên dặn muội truyền lời lại với tỷ tỷ, bảo tỷ tỷ khuyên thánh nhân nhiều một chút, chú ý thân thể một chút. Mặc dù thánh nhân tuổi còn trẻ, nhưng cũng không nên lao lực quá độ.” công chúa Hòa Húc nhớ tới mẫu thân mình, vẻ mặt càng trở nên ôn nhu, mẫu thân của nàng là Tần thái mỹ nhân – từng là bạn tốt của tiên Hoàng hậu, về sau, sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, lại cực kỳ chăm sóc Đại trưởng công chúa và cả đương kim Hoàng đế. Mặc dù Tần thái mỹ nhân không có con trai, nhưng thánh nhân lại rất thân thiết với bà, thậm chí còn đặc biệt quan tâm, nếu Tần thái mỹ nhân nguyện ý ở cùng nữ nhi công chúa Hòa Húc, thì tức khắc sẽ được xuất cung, so với các phu nhân khác của tiên đế sống trong cung, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực. Tuy nhiên Tần thái mỹ nhân không yên lòng về thánh nhân, nên vẫn ở lại trong cung không đi. (Thánh nhân: cách gọi Hoàng đế thời xưa)
Đại trưởng công chúa nghe vậy có chút không vui, kéo tay công chúa Hòa Húc nói: “Lời này, đừng để tỷ nói nữa, Tần thái mỹ nhân là ai, cũng giống như mẹ của chúng ta, nói cái gì mà không thể nói trước mặt a đệ (em trai), cũng đã bao nhiêu năm rồi, câu nệ là có ý gì.”
Từ Man nép ở một bên, vụng trộm nhìn hai người phụ nữ trước mặt, khó trách bộ dạng không giống nhau, thì ra không phải do cùng một mẹ sinh.
“Tính tình a nương muội thế nào, tỷ còn không biết sao?” công chúa Hòa Húc cười xùy~, không hề để ý khoát tay nói, “Bà nay tuổi đã lớn, chỉ nghĩ đến sức khỏe của thánh nhân thôi, ngay cả muội là con gái ruột cũng ném ra sau ót rồi.”
“Nhìn muội nhạy cảm quá kìa, mùi dấm chua cũng bay đầy mấy con phố rồi.” Đại trưởng công chúa làm bộ che mũi, cười to nói.
Công chúa Hòa Húc hất đầu lên cao, liếc mắt tỷ tỷ một cái.
Thấy công chúa Hòa Húc không nói gì, Đại trưởng công chúa lại nghĩ tới hôn sự của nàng ta, không khỏi dè dặt hỏi: “Muội cũng đã trưởng thành rồi, sao còn chưa thấy tin tức gì?”
Công chúa Hòa Húc nhíu mày, ngay sau đó giãn ra, liếc mắt nhìn Từ Man, thấy con bé ngây ngốc ngồi chỗ đó cúi đầu đong đưa đồ chơi, liền thấp giọng nói: “Tỷ tỷ cũng biết tính muội rồi đó, ai còn dám lấy muội chứ.”
“Nói bậy!” Đại trưởng công chúa lập tức không tán thành nói: “Chúng ta là công chúa Ngô quốc, ai dám chướng mắt chúng ta.”
Công chúa Hòa Húc cười tự giễu nói: “Nếu chỉ mỗi tính tình không tốt thì thôi đi, chuyện muội nuôi trai lơ, ai mà chẳng biết.”
Đại trưởng công chúa nhìn vào mắt nàng, thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay muội muội nói: “Muội thật sự thích Liêu Đan Dương kia sao?”
“Muội không chỉ có mỗi hắn.” Rõ ràng là nói dỗi. Từ Man nhìn vẻ mặt Nhị nương sáng lấp lánh, âm thầm bĩu môi.
“Nếu muội thích hắn, thì gả cho hắn đi, bảo a đệ (Hoàng đế) thoát tịch cho hắn.” Đại trưởng công chúa như nhìn thấu nói.
(tịch: một loại phân biệt giai cấp, ví dụ người hầu là nô tịch, những người bị bán thân là tiện tịch, vân vân, tùy theo mỗi trường hợp. Ai đọc Yên Chi Thượng Hoa mình edit, thì mình cũng có giải thích rõ điều này, thời cổ đại có rất nhiều tầng lớp giai cấp, thay đổi theo từng triều đại.)
Nhưng ngoài dự liệu, nụ cười của công chúa Hòa Húc dần tắt ngúm, lắc đầu nói: “Không cần, hát hí khúc quan trọng hơn muội nhiều.”
Lỗ tai Từ Man lập tức dựng thẳng lên, thì ra ‘người tình’ của Nhị nương là một con hát, khó trách muốn thoát tịch.
“Muội đó, làm gì phải mang khẩu khí như vậy.” Đại trưởng công chúa chỉ nói một câu như vậy, bèn không nói nữa.
Công chúa Hòa Húc lại kéo tay tỷ tỷ qua, cười hì hì nói: “Hòa Húc sao được may mắn như tỷ tỷ chớ, tỷ phu đối với tỷ tỷ thật tốt.
Cái này thì đến phiên mặt Đại trưởng công chúa đỏ rần.
“Đậu hủ lao!!” Nghe mùi đậu hủ mà Xuân Nha đang để cho nguội, Từ Man quả thật không tiếp tục chơi cửu liên hoàn được nữa rồi.