Mùa thu tháng mười, mùa của màu vàng ươm, thời điểm của cúc vàng cua lớn, vào những ngày trời mát của cuối thu này, không ít quan to quý nhân của thành Kiến Khang thích mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Phu nhân của Thái Thường đương nhiệm Vương đại nhân, chính là vị yêu cúc thành si, lúc chồng bà còn chưa lên cửu khanh, nhà họ Vương còn chưa đến Kiến Khang, hàng năm đều mời một vài nhà có gia thế tương đương. Tại Từ Châu mà Vương đại nhân tiền nhiệm, đã sớm có danh tiếng, cũng bởi lẽ đó mà trong vòng ngoại giao giữa các phu nhân, Vương phu nhân như cá gặp nước.
Vào tháng năm nay, chức quan Thái Thường đã bỏ trống nhiều năm rốt cuộc có người tiếp nhận, cái ghế Thái Thường Thừa cũng đổi thành của Từ gia tiểu thúc, hắn cũng đã sớm ra ở riêng. Mượn cớ Vương đại nhân thăng chức, Vương phu nhân lần đầu mở yến tiệc ở Kiến Khang, tất nhiên sẽ không bỏ qua người hoàng thất, càng sẽ không quên hai huynh trưởng của thủ hạ số một của trượng phu mình – Từ Văn Phú, và một nhà đương kim Đại trưởng công chúa.
Bởi công chúa đã nhận lời mời của Vương phu nhân, cho nên trước một ngày, Vương phủ bắt đầu tất bật chuẩn bị, mãi đến khi mắt thấy khách khứa sắp đến cửa, Vương phu nhân còn đích thân đi một chuyến đến nhà ấm trồng hoa, hôm nay đám hoa cúc này mới là nhân vật chính, cũng là bảo bối bà thu thập nhiều năm nay, thậm chí có vài giống ở Kiến Khang còn chưa được thấy, đặc biệt hiếm.
Vương phu nhân có một nam một nữ, con trai đã thành thân, con gái đang còn độ tuổi hoa, lần này thưởng cúc du viên, Vương phu nhân cũng có ý định tìm thông gia. Mấy năm nay, không ít các tiểu lang cô nương của vài nhà vừa đến độ tuổi trưởng thành, tất nhiên muốn kết thông gia cũng rất nhiều. Lần này vì muốn tìm cho con gái một cửa hôn sự tốt, Vương phu nhân xem như đã bỏ hết vốn liếng ra, không nói lần yến hội này dùng số thời gian số lượng người để trưng bày hoa cỏ, mà cua lớn trong bữa tiệc trưa, đều do trước một ngày sai người đặc biệt đến hồ Dương Trừng bắt về, sau ra roi thúc ngựa chạy về Kiến Khang, chờ khách khứa đến đông đủ, mới bỏ lên bếp hấp.
“A nương.” Bước chân vội vã, con gái của Vương phu nhân – Vương Ngọc Nương trong chiếc váy quây sắc anh thảo, hai bên hông treo hai chiếc túi thơm “mèo con vờn bướm” , dưới túi thơm còn đong đưa dây tua yên hồng đính thanh ngọc châu, váy động sợi tua không động, có thể thấy nàng ta được giáo dưỡng vô cùng tốt.
“Ngọc Nương, sao con lại đến đây? Nhà ấm trồng hoa này rất bí, con mau đến phòng khách đằng trước đi, một lát nữa Đại trưởng công chúa sẽ tới, chúng ta còn phải nghênh giá.” Vương phu nhân chỉnh lại đóa hoa vải màu vàng nhạt bên tóc mai cho con gái, mặt lộ vẻ lo lắng nói.
Vương Ngọc Nương xoắn xoắn khăn tay, ngại ngùng cười nói: “A nương, đằng trước khách khứa đã đến rồi, chị dâu bảo con tới gọi mẹ một tiếng.”
Vương phu nhân nghe vậy, vội phân phó hạ nhân chăm sóc hoa vài câu, liền xoay người kéo con gái luống cuống chạy ra tiền thính. Vừa đến tiền thính, Vương phu nhân quả nhiên bắt gặp vài vị phu nhân hoặc mang theo con dâu, hoặc mang theo con gái đang khách sáo tán gẫu với con dâu nhà mình. Xem ra không khí hòa hợp, cũng không xuất hiện vẻ xa lạ, đáy lòng thêm vào phần hài lòng với đứa con dâu này.
Con dâu của Vương phu nhân cũng là người có nhãn lực, ngầm hiểu bữa tiệc thưởng cúc này mặt ngoài là ăn mừng cha chồng thăng chức, kì thực lại tính toán vì cô em chồng nhà mình, đương nhiên nàng không nên “giọng khách át chủ”, bèn chuyện trò với vài phu nhân đôi câu, rồi thành thành thật thật trở lại sau lưng mẹ chồng, trở thành đứa con dâu nhu thuận như mọi ngày. Không bất ngờ, quả nhiên con dâu Vương phu nhân nhìn thấy được trong mắt mẹ chồng chứa ý cười khen ngợi.
“Chao ôi, đây không phải là Chu phu nhân sao…” Vương phu nhân rất hiểu thân sơ khác biệt, vừa thấy vị phu nhân quen biết, liền lập tức đi qua, hai người thường xuyên qua lại, còn dẫn theo không ít phu nhân khác, hơn nữa con dâu Vương phu nhân thông minh, rất nhanh Vương phu nhân đã trở thành nhân vật chính trong phòng khách, mà Vương Ngọc Nương nhìn bẽn lẽn, lại hành xử đúng mực, làm cho rất nhiều phu nhân đều xem trong mắt, tán thưởng trong lòng.
Mọi người đang trò chuyện hăng say, lại lục tục đến thêm rất nhiều người, phòng khách cũng càng đông hơn, nhưng Đại trưởng công chúa mà Vương phu nhân trông chờ vẫn chưa thấy đến.
“Chủ mẫu, bên ngoài Tịnh Nhàn huyện chủ đến.”
Người muốn đợi lại không đến, người không muốn gặp lại bất ngờ đến. Vương phu nhân vừa nghĩ đến vợ kế của Tả tướng quân liền đau đầu, lại nghĩ đến thứ nữ nhà họ, càng cảm thấy khó chịu hơn.
Vương phu nhân phân phó hạ nhân mời vào, mình lại kéo con gái qua nhỏ giọng dặn dò, bảo nó đừng thân cận với đứa con gái kia của Tả tướng quân quá, Vương Ngọc Nương từ nhỏ đã hiểu chuyện, tuy có thắc mắc, nhưng trước mắt mọi người không hỏi ra miệng, chỉ ngoan ngoãn thưa vâng.
Không bao lâu, một nha hoàn bên người Vương phu nhân đích thân đi mời vị huyện chủ kia vào. Vừa thấy một thân Hồ phục của huyện chủ, Vương phu nhân âm thầm nhíu mày, lại nhìn cô bé đi theo phía sau huyện chủ, tuổi không lớn, lại càng muốn bày ra bộ dạng cực kỳ thân thiện, song lúc nhìn các cô nương trong phòng, nhãn thần ẩn ẩn có vẻ từ ái khó hiểu, khiến Vương phu nhân càng lấy làm cổ quái.
“Vương gia Chu thị cùng vãn bối thỉnh an huyện chủ.” Bất kể có chướng mắt nhà này thế nào, Vương phu nhân vẫn rất hiểu quy củ mang theo người nhà đi đến thỉnh an, những người khác tự nhiên cũng sẽ không rớt lại sau, đều sôi nổi tề tụ lại đây.
Vị huyện chủ kia lại hào sảng nói: “Không cần khách khí, Tú Oánh, còn không lại đây hành lễ với các vị phu nhân.”
Cảm giác ưu việt trước đó của Hoàng Tú Oánh dường như ngay tại một tiếng này, nháy mắt tiêu tán, ngay sau đó hóa thành thiếu nữ có chút ủy khuất lại còn quật cường, cung kính thi lễ với các trưởng bối, khiến Vương phu nhân vẫn luôn ngầm quan sát nàng ta, trong lòng nổi lên chán ghét.
Tịnh Nhàn huyện chủ đến, chẳng qua là mang đến cho chư vị phu nhân có thêm đề tài buôn dưa lê, dù sao mấy năm trước, vị huyện chủ này vậy mà ở trong phủ Tả tướng quân hoành hành không ít. Đầu tiên là vừa vào cửa đã muốn đoạt lấy quyền quản gia, ban đầu, còn có mẫu thân của Tả tướng quân chèn ép, nhưng huyện chủ cũng không phải loại người dễ gạ gẫm, đặc biệt là con gái phương bắc tính cách càng thẳng thắn thô lỗ, ỷ vào Hoàng đế ban hôn, nhà mẹ đẻ mình lại chả có dây mơ rễ má lợi ích gì với phủ tướng quân, thế là đi đánh vị di nương nắm quyền quản gia kia không nói, còn muốn sai người khiêng đồ cưới về nhà mẹ đẻ, náo loạn đến mẫu thân của Tả tướng quân phải đích thân vào cung cầu tình mới xem như thôi.
Có điều nhiêu đó cũng chưa xong, Tịnh Nhàn huyện chủ bỏ thời gian năm, nắm được kinh tế tới lui của cả nhà Tả tướng quân. Một nhà Tả tướng quân vốn chỉ biết đánh giặc, không thông mấy việc vặt vãnh, nhưng huyện chủ thì khác, ở phương bắc nàng chẳng những có thương đội ngựa lừa của riêng mình, mà còn có nhiều cửa hàng ở khu vực biên thành (thành trì giáp biên giới). Bởi hai lần nàng thủ tiết, cha nàng cũng tự cảm thấy có lỗi với nữ nhi, cho nên lần này gả đến Kiến Khang, đồ cưới so với đương kim công chúa còn nhiều hơn, điều này khiến huyện chủ ở phủ Tả tướng quân càng mang không ít kiêu ngạo.
Đương nhiên, mấy năm gần đây phủ Tả tướng quân không chỉ có ít chuyện đó, chấn động nhất đại khái là sự kiện gần hai năm nay. Kể từ sau khi quyền quản gia của di nương bị huyện chủ thu lại, Tả tướng quân cắn răng thâm hận, không muốn viên phòng cùng huyện chủ, nhưng tiếc rằng huyện chủ người ta muốn vũ lực có vũ lực, muốn dược lực có dược lực, mãi đến khi huyện chủ mang thai, mới khinh thường đá Tả tướng quân đuổi ra khỏi chính phòng.
Tuy nhiên, Tả tướng quân cũng không phải chịu nhục nhã uổng, sau khi huyện chủ mang thai, phủ Tả tướng quân không còn tình cảnh là một vị di nương độc quyền nữa, nghe nói huyện chủ lúc ấy rất là hào sảng nạp cho Tả tướng quân bốn vị thiếu nữ xinh đẹp, khiến cho vị Tả tướng quân tự xưng là đại hán si tình kia có hận cũng không hận được, mắng cũng mắng không nổi, thế là cũng cắn răng thông qua. Chuyện này làm cho huyện chủ cực kỳ đắc ý, mỗi lần ra ngoài dự yến hội, đều phải đem việc này ra khoe khoang một lần, còn mỹ kỳ danh nói là, nam nhân chính là dê đội lốt người.
Nhưng còn một vụ khác, cũng là chuyện gần đây nhất, chuyện này còn rầm rộ hơn những chuyện trước đó. Vì trước đó, vị di nương kia còn sinh được một đứa con trai, tuổi nay cũng không nhỏ, tuy chỉ nhận được một chức quan “có tiếng không được miếng”, nhưng cũng trải nghiệm không ít ngày trong quân đội, hắn ở trong quân cũng coi như có chút danh tiếng, chỉ là liên quan đến mẹ cả, cho nên vẫn chưa thành thân. Bất quá cuối năm trước, huyện chủ sinh hạ được một đứa con trai, sau đó cư nhiên thay đổi cách đối xử thờ ơ không quan tâm của lúc trước, trở nên sốt sắng hẳn lên. Còn không phải sao, cuối mùa hạ năm nay, huyện chủ đã thay thứ tử này tuyển chọn một cô gái cũng con nhà quan võ rồi, vì đối phương chức quan không cao, nhưng gả đến lại là đích nữ, người bên ngoài cũng không cảm thấy huyện chủ có cái gì hà khắc với thứ tử.
Đây vốn là chuyện rất tốt, nhưng trước màn khóc lóc kể lể của mẹ đẻ thứ tử, mẹ chồng trách cứ, Tả tướng quân ghét bỏ, đứa con gái thứ xuất uyển chuyển khẩn cầu, huyện chủ không nói hai lời, hủy luôn cửa hôn sự này không nói, còn tìm cho thứ tử kia một cô gái quá lứa lỡ thì, so với hắn còn lớn hơn một tuổi, lại là con gái của một nhà Hầu gia sa sút nào đó, có điều lần này là thứ nữ. Nhưng lão cha của thứ nữ này thân phận đủ cao, ở mức độ nào đó mà nói, cũng rất phù hợp với khẩu vị của cả nhà Tả tướng quân. Sau, vô luận Hoàng phủ làm ầm ĩ như thế nào, huyện chủ vẫn quyết tâm, chẳng những cử hành hôn lễ trước tiên, còn tại ngay hôm sau hôn lễ yêu cầu thứ tử chia nhà ra ở riêng, thậm chí rất phóng khoáng cho một nửa tài sản Hoàng phủ, về phần trong đó rốt cuộc có bao nhiêu, cũng không thuộc phạm vi lo lắng của huyện chủ.
Hôm nay, chính là sau khi Hoàng phủ ầm ỹ chuyện chia nhà, lần đầu tiên huyện chủ lộ diện, các vị nữ quyến thế là vô cùng sốt sắng muốn thám thính tin tức trực tiếp.
Nơi này, đám nữ quyến xì xào bàn tán, Hoàng Tú Oánh đi theo bên cạnh mẹ cả, cố gắng sắm vai một tiểu thứ nữ tuy dốc lòng kính trọng mẹ cả, nhưng cũng không muốn khuất phục.
Nơi khác, ngoài viện lại chạy vào một vị quản sự ma ma, sau vài câu nói vội vàng, trong phòng nhất thời không một ai lên tiếng, chỉ im lặng dựa theo chức vị cao thấp của phu quân hoặc phụ thân nhà mình, do huyện chủ dẫn đầu, an phận tiếp bước ra cửa, chỉ vì vị Đại trưởng công chúa mà Vương phu nhân ngàn trông vạn ngóng, rốt cuộc là tới.
Ngoài cửa phủ nhà họ Vương, vẫn là bảo mã hương xa, kia sợi tua bên viền xe vốn màu tím nhạt đổi thành đỏ thẫm, cạnh xe ngựa nữ thân vệ trang nghiêm túc mục, khiến người có cảm giác không giận mà uy, áp bức khiến đám hạ nhân của Vương phủ quỳ mọp dưới đất không dám ngẩng đầu. Màn xe ngựa thêu “Bát bảo viên phúc” (hoa văn bát bảo), ngoài màn xe còn phủ một tầng sa đỏ, dùng kim tuyến khảm viền, phác họa lên một bức họa hoàng ngọc châu, quả đúng là một đóa thu cúc vàng kim, rất hợp với khung cảnh.
Lúc này, màn xe chợt vén lên, một cô bé búi tóc như nha hoàn từ bên trong chui ra, trên búi tóc cài một vòng trấm □, đặc biệt dễ thương. Tiểu nha hoàn kia không nói gì, chốc lát sau, lại chui ra một nha hoàn lớn hơn, quần áo cũng giống như người trước, đều là tỳ nữ. Sau đó liên tiếp xuất hiện hai nha hoàn trông có hơi lớn, đám nô bộc Vương phủ mới nghe thấy trong xe ngựa có người nói chuyện.
“A nương, A Man ra trước nhé.” Giọng nói ngọt ngào, thanh xuân hoạt bát, khiến người ta không mường tượng được, chủ nhân của giọng nói đó sẽ là cô nương như thế nào.
Dứt lời không bao lâu, màn xe lại mở ra, lần này ra trước là một bàn tay ngọc, trên cổ tay đeo đôi vòng tay ngọc bích, hơi khẽ đong đưa, phát ra ánh sáng nhiều màu. Tiểu nha hoàn đi ra đầu tiên thấy thế, vội cung kính đi qua, vươn tay ra đỡ, ngay sau đó, kia một thân váy quây đỏ xen hồng, lại thêu chim linh tước sắc kim, rực rỡ chiếu rọi khắp chốn, lấp lánh một cách không khiêm tốn.
Cô nương y phục diễm lệ, tuổi không lớn, ước chừng – tuổi, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn vừa mất đi vẻ bầu bĩnh của trẻ con, đôi mắt đẹp như nước nhấp nháy bên dưới hàng mi dày đậm, bờ môi mọng nước có hơi nhếch lên, tựa hồ như thời khắc đều đang làm nũng.
“A nương, hình như con ngửi thấy mùi hoa cúc nữa cơ.” cô nương kia cười hì hì, đôi má lúm đồng tiền hiện ra…