Chuẩn bị suốt nửa tháng, cho dù Hoàng đế vẫn chưa hài lòng, nhưng thời gian không đủ, hắn lại không dám trách cứ Tần thái mỹ nhân đến gần ngày mới chịu bày yến tiệc, chỉ thầm oán trách hai câu với tỷ tỷ, khiến Đại trưởng công chúa cười hắn tính trẻ con, còn chưa trưởng thành.
Dẫu sao thân phận của Tần thái mỹ nhân khác với những tần phi khác của tiên hoàng, bà cùng tiên hoàng hậu quan hệ hòa hợp, vả lại trước đây sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, bà cẩn thận chăm sóc hai đứa con của tiên hoàng hậu, bằng không hai người họ không biết có thể lớn lên hay không, nhưng tuyệt đối sẽ chịu không ít khổ. Cho nên Đại trưởng công chúa và Hoàng đế đều rất kính trọng bà, tương tự, người trong hậu cung đối với bà nịnh nọt bợ đỡ liền càng nhiều, hiện tại là ngày mừng thọ Tần thái mỹ nhân, đám hậu phi ngày thường gần như không được nhìn thấy lão nhân gia bà, đều muốn nhân cơ hội này, được lão bà bà để mắt tới, để cho con đường trong hậu cung của mình có thể càng thuận lợi suôn sẻ, thậm chí có thể một bước lên trời.
Từ Man sáng sớm đã thức dậy, sau khi tắm rửa xong mặc vào chiếc áo váy thêu chim tước đùa trăm hoa màu nhũ đỏ bạc đã chuẩn bị từ tối hôm trước, bởi vì màu sắc váy rực rỡ, chim tước hoa cỏ rực sáng trông như thật, thoạt nhìn mang đầy tính tốt lành, hoa mỹ phóng khoáng. Chiếc váy này vốn là lúc trước Đại trưởng công chúa đặc biệt đặt may cho nữ nhi, hôm nay đã đến lúc dùng.
Tô phấn vẽ mày, Từ Man giống như một nụ hoa đang chớm nở còn đượm những giọt sương, không trang điểm cũng toát lên vẻ kiều diễm quyến rũ, so với một cô gái mới lớn thanh tao như Hoàng Tú Oánh thì hoàn toàn bất đồng. Quét nhẹ lớp phấn mắt, khẽ nhấp son môi, Từ Man được trang điểm qua dường như trông còn lớn hơn vài tuổi, hơn nữa nàng phát dục sớm, bây giờ vóc dáng phổng phao, trong non nớt lại mang theo một tia gợi cảm, cũng thực xem như là một vị tuyệt đại giai nhân.
Trang điểm xong, hôm nay chải búi tóc Song hoàn vọng tiên, trông vừa hoạt bát, lại có tiên khí, nhưng để phù hợp với buổi thọ yến, lại đội một bộ trang sức ruby khắc hoa bằng vàng ròng, ngắt hoa cỏ được mùa, điểm xuyết rải rác trên búi tóc, cuối cùng còn dán lên trán một đóa hoa đào, vừa phú quý lại không mất đi vẻ đáng yêu. (hình)
Song hoàn vọng tiên:
Chờ mang xong những trang sức linh tinh, Từ Man kiểm tra lại quà mừng thọ của mình, mấy năm nay thời gian nàng ở trong cung không ít, Tần thái mỹ nhân lại thập phần quan tâm chăm sóc nàng, cho nên tình cảm bà cháu rất tốt. Quà mừng thọ này nàng đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, là chuỗi Phật đeo tay màu sáp ong đã được chùa Hồng Giác Tự khai quang, tuy giá trị không tính là cao, nhưng chuỗi hạt luôn là vật của người già, lại được đại sư khai quang, đối với một lão nhân gia như Tần thái mỹ nhân hẳn là sẽ là lễ vật rất thích hợp.
Cả nhà Từ Man đi rất sớm, dù sao cũng là chúc thọ trưởng bối, hơn nữa hôm nay còn đến không ít mệnh phụ chúc mừng, Đại trưởng công chúa lớn tuổi nhất, tất nhiên là phải bồi ở bên cạnh Tần thái mỹ nhân.
Vào cung, nam tử không được vào hậu cung, sau khi đại ca Từ Hải Sinh thỉnh an Hoàng hậu xong, đi ra điện Ngọc Đường của Thừa Đức cung tụ hội với phụ thân Từ Văn Bân, chuẩn bị chờ Hoàng đế triệu kiến.
Mà Từ Man cùng mẫu thân lại cùng Hoàng hậu đi đến Vĩnh Xuân Cung thỉnh an Tần thái mỹ nhân. Bất quá trước đó, Thục Thận, Thục Viện, Thục Mẫn và Thục Gia cùng tần phi của các cung cũng đã đến thỉnh an. Tất cả mọi người đều xiêm y lộng lẫy, nhưng trong nhóm công chúa ngoại trừ Thục Thận đã qua cập kê, nên chải búi tóc xoắn ốc đơn[] ra, những người còn lại hoặc là xoắn ốc đôi[], hoặc là búi tóc thiên nga sải cánh [], đều vẫn ăn mặc như tiểu cô nương.
[] búi tóc xoắn ốc đơn: đơn loa kế
] xoắn ốc đôi:
[] thiên nga sải cánh: kinh hộc kế
Vì đều là những cô bé tuổi xấp xỉ nhau, Đại trưởng công chúa cũng không tiện giữ khư khư nữ nhi, Từ Man liền cùng Thục Gia chậm bước lại, tán gẫu chút chuyện khuê phòng.
Từ Man thấy mới một đoạn thời gian không gặp, Thục Gia cư nhiên đã có khuynh hướng gầy đi, không khỏi tò mò hỏi: “Sao trông ngươi gầy đi, có chuyện gì sao?”
Thục Gia ủy khuất bĩu môi, như thể hiếm khi tìm thấy một đối tượng để dốc bầu tâm sự vậy, liền đem chuyện mẫu thân trong khoảng thời gian này ép nàng bỏ đồ ăn vặt như thế nào, rồi bảo ma ma giáo dưỡng quản giáo sít sao ra sao, kể ra hết một lèo, chỉ là sau khi nói xong, lại theo thói quen ngoảnh đầu nhìn lại hàng ngũ phía sau, chỉ sợ mẫu thân phát giác, khiến Từ Man bật cười. Song, Từ Man cũng có thể hiểu được, năm nay Thục Thận khẳng định là phải định phò mã rồi, bằng không cho dù Hoàng đế không vội, Trần gia cũng sẽ không sống yên ổn, mà theo gót Đại công chúa xuất giá, những công chúa tiếp theo đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, sợ là Giang lương nhân cũng thấy đến lúc phải quản thúc con gái nhà mình một chút mới được, đặng chờ xuất giá.
“Sao gần đây không thấy ngươi vào cung?” Thục Gia kết thúc tràng than vãn, cũng không trông cậy vào Từ Man có thể nói giúp mình, bèn lôi kéo nàng, ra chiều quan tâm hỏi.
Từ Man không thể nói là vì tránh mặt Đại hoàng tử, đành phải nói: “Mẫu thân ghét bỏ ta châm tuyến không tốt, nếu là ở trong Cung học, sợ ta lại làm biếng lừa cho qua, bèn tìm sư phụ ở nhà bắt ta học, lúc nào cũng ở dưới mắt, không lười được.”
Thục Gia trước nay luôn đơn thuần, liền cũng tin, chút ủy khuất ban đầu đều biến mất, ngược lại đồng tình nói với Từ Man: “Nhà chúng ta như vậy, giỏi châm tuyến để làm gì, sau này cũng đâu cần tự mình động thủ chuẩn bị đâu? Cô mẫu (bác) làm vậy nghiêm khắc quá rồi.”
Từ Man cười cười, cũng không nói gì, nàng đã lấy lão nương ra làm lá chắn, cũng không thể nói xấu sau lưng lão nương được.
“Lưu tỷ tỷ, y phục của tỷ tỷ thật là đẹp mắt, là kiểu đại ca ta đặc biệt chọn cho tỷ sao.” Phía sau Thục Gia, Thục Viện đang lôi kéo một vị thiếu phụ chải búi tóc linh xà, đắc ý dào dạt nói xong, còn thường xuyên liếc nhìn về phía Từ Man.
Mặc dù Từ Man chả thèm quan tâm, nhưng khi Lưu Kim Thoa kia dùng ánh mắt như đang nhìn tình địch nhìn nàng, thật sự muốn phun một ngụm máu, rốt cuộc Thục Viện và Lưu Kim Thoa kia từ chỗ nào nhìn ra là mình thích Đại hoàng tử? Vì sao lúc nào cũng dùng ánh mắt “ngươi là nữ nhân xấu xa” nhìn mình chứ, sợ đoạt mất đại ca và trượng phu của họ à. Thật không biết ánh mắt của họ bị gì, thứ hàng như Đại hoàng tử kia, có cái gì đáng giá cho nàng giành giật chứ.
“Có vài người ấy à, không tự mình hiểu lấy, rõ ràng là hạng người xảo quyệt không tốt, còn cứ sáp tới người khác.” Thục Viện liếc xéo Từ Man một cái, rất là khinh thường, đoạn lôi kéo Lưu Kim Thoa đi lên trước, nhưng lúc đi ngang qua Từ Man, Từ Man rõ ràng nghe thấy Thục Viện thấp giọng đầy oán giận nói: “Thật không biết đại ca ta thích ngươi cái gì!”
Từ Man kinh ngạc nhìn Thục Viện đi lên trước mình, cũng không muốn làm rõ nàng ta nói thế là có ý gì, có điều ánh mắt Lưu Kim Thoa nhìn nàng càng trở nên bất thiện.
Những người vô vị trước nay Từ Man chả thèm để bụng, Từ Man nghĩ bụng liền bỏ qua, ngược lại đem lực chú ý đặt ở trên người Thục Thận và Thục Mẫn. Lần này Thục Mẫn thế mà không nhằm vào chính mình, chỉ nhanh chân theo sát sau Thục Thận, rất dè dặt, mà Thục Thận cũng không có gì khác thường, tuy đang trò chuyện cùng một vài tần phi, nhưng vẫn ôn hòa nhỏ giọng trò chuyện cùng Thục Mẫn như cũ, chỉ chốc lát sau, Thục Mẫn liền lộ ra tươi cười.
Từ Man quay đầu lại, đến là bội phục khả năng nhẫn nhịn của Thục Thận, nàng rõ ràng đối với thế tử Trường tín hầu ở tình thế bắt buộc như vậy, nhưng lúc đối mặt với Thục Mẫn – theo tin đồn là người thế tử Trường tín hầu thích, lại vẫn có thể khéo léo hào phóng như thế, thật giống như một vị tỷ tỷ tốt yêu thương muội muội hết mực, xem mọi thứ đều không quan trọng bằng tình thân. Khả năng nhẫn nhịn của nàng ta, không phải thứ người bình thường làm được.
Mọi người chậm rãi đi vào Vĩnh Xuân Cung, ngoài cung đã tụ tập không ít mệnh phụ và cả nữ tử thế gia, trong đó còn có vài vị thư đồng trong Cung học, Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên cũng có ở trong đó, chỉ là không thấy bóng dáng Hoàng Tú Lệ, chuyện của Nhị cô đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, e là có một khoảng thời gian sẽ không gặp được nàng ấy rồi.
Từ Man và Thục Gia đi qua, rất nhanh, những cô gái ngày thường giao hảo đều vây quanh tới, Từ Man nghiêng đầu nhìn lại, Hoàng Tú Oánh cũng đi tới bên cạnh Thục Viện, không biết hai người họ nói gì đó, cười đến rất là vui vẻ. Ngay sau đó, Hoàng Tú Oánh ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn Từ Man. Trong lòng Từ Man căng thẳng, nụ cười kia thật sự là có chút quỷ dị khó hiểu.
Đè nén nghi hoặc trong lòng, Từ Man quay đầu nói mấy câu cùng các cô nương, liền ở trong ánh mắt mẫu thân, cùng Thục Gia đi vào Vĩnh Xuân Cung, về phần những người khác, không được Tần thái mỹ nhân triệu kiến thì không được vào cung.
Hôm nay là thọ thần của Tần thái mỹ nhân, trông cả người bà lên tinh thần hơn mọi ngày, trên người vận một bộ thâm y vạt chéo màu hồng nhạt thiên thọ thêu vàng, ngược lại làm nổi bật lên dáng vẻ vừa mộc mạc vừa cao quý ung dung của mọi ngày, trên búi tóc cài cây trâm Thọ quy ngọa bích bằng ngọc bích, hẳn là do công chúa Hòa Húc tặng, lúc trước Từ Man từng xem qua, trân quý phá lệ bắt mắt.
“Thỉnh an di bà, cung chúc di bà phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn.” Từ Man chờ nhóm công chúa hành lễ xong, mới đi qua, ôm lấy cánh tay Tần thái mỹ nhân, nhu thuận nói.
Trước nay Tần thái mỹ nhân luôn yêu thương Từ Man, vuốt búi tóc của nàng, nói: “Hôm nay là ngày vui, cô nương đúng là phải trang điểm như vậy, con ngày thường cũng quá tùy ý rồi.”
Từ Man cười hì hì, tinh ranh phản bác: “Vâng ạ, di bà ngày thường cũng quá mộc mạc rồi, ăn mặc như vậy mới trông phú quý đấy ạ.”
Tần thái mỹ nhân bị nàng chọc cho bật cười, không ngừng nói nàng là một con quỷ nhỏ hẹp hòi, bảo nàng về sau đừng đến Vĩnh Xuân Cung kiếm cơm ăn nữa. Chung quanh một đám tần phi cũng hùa theo, trong lúc nhất thời khiến không khí nhộn nhịp hẳn lên.
Người trong nhà chào hỏi nhau xong, Hòa Phong cũng vội vàng đến, lần này nàng đến có dắt theo hai đứa con trai vào cung, thằng bé kia đang ở độ tuổi tò mò, Từ Man chờ một nhóm cô nương sáp tới, muốn đi chọc thằng bé đáng yêu kia một chút, ai ngờ, thằng bé vừa được đặt xuống, đã bị công chúa Hòa Húc ôm đi, khiến Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa cười nhạo một lúc.
“Cho bọn họ vào đi.” Nhân lúc cao hứng, Tần thái mỹ nhân cũng không phải người thích sĩ diện, cũng không nên để cho những người đến chúc thọ đợi mãi ở bên ngoài, bèn tuyên triệu họ tiến vào cửa cung, an bài tiến vào trong điện, tiếp theo lại cho ma ma bên người tuyên vài vị mệnh phụ lớn tuổi, khi còn trẻ từng có qua lại, nay đã già đi, cũng có thể tụ họp trò chuyện một chút.
Chờ nhóm mệnh phụ được tuyên vào, Từ Man và Thục Gia đã rút qua một bên, thời điểm này không cần đám tiểu bối các nàng góp mặt, các nàng chỉ cần trốn một bên ăn điểm tâm, uống trà, rồi đợi một lát dâng quà mừng thọ lên xong, là có thể đi tìm đám người Chu Hoàn chơi đùa rồi.
Có điều, trong lúc chờ, Từ Man luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng mỗi khi nàng quay đầu nhìn xung quanh, lại không có chút mảy may dị thường nào. Nghi ngờ, nàng âm thầm cảnh giác, lại phát hiện Thục Mẫn đang nhìn mình thật sâu, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, không có căm hận cũng không có chán ghét của trước đây, nhưng Từ Man cảm thấy, ánh mắt như thế so với trước kia còn đáng sợ sợ.
“Nghe nói An bát tử sắp không qua khỏi, chỉ là gần đây sắp đến mừng thọ của Tần thái mỹ nhân, tin tức này không tiện truyền ra ngoài.” Từ Man nghe Thục Gia bên cạnh nói như thế.