Cuộc Chiến Vương Quyền

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nếu như ta nhớ không lầm, trong vương cung không có vị tiểu thư nào tên là Khắc Lý Tư Đế Na.”

William bị động tác Edward làm cho giật mình, nhất thời tỉnh rượu hơn một nửa, khi vừa nghe Edward nói, đầu lập tức từ cơn say ngủ như rót vào thùng nước đá, cả đời này chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.

Hóa ra ở đời này, cái người khiến William đầy phản cảm, tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na chưa đi tới vương cung, cho dù là một đời trước, cũng phải chờ tới giữa kỳ nghỉ mùa hè qua đi mới cùng với cha mẹ đi đến đây. Vị tiểu thư này là con gái đầu của một vị công tước, tương lai nếu muốn kế thừa tước vị và đất phong, từ nhỏ liền ở bên cạnh cha cô rời xa đất phong vương đô, học tập quản lý sản nghiệp gia tộc, không như các nữ tử quý tộc khác, tiến vào vương cung trở thành vương hậu hay trở thành người hầu đại công phu nhân, chỉ tình cờ khi đến nghỉ lễ năm mới, đích thân theo cha đến vương cung tặng lễ vấn an quốc vương, có điều đến rồi cũng đi vội vã, không giao tiếp cùng người khác trong vương đô. Bởi vậy đời này, William và tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na chỉ ở nơi công cộng như người qua đường bèo nước gặp nhau, nói không quá được năm câu, căn bản không có thâm giao gì.

Tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na trong tương lai có thể kế thừa danh hiệu công tước, đồng thời nắm được di sản phong phú của á thú nhân, trong xã giao cô rất được hoan nghênh, từ nhỏ đã là đối tượng của các thú nhân, điều này làm cho cô dưỡng thành tư thế cao cao tại thượng, tính khí ngạo mạn không coi ai ra gì, tính cách táo bạo, không giữ mồm giữ miệng, cho dù đến vương cung cũng không thu tính khí này lại. Một đời trước, William thay thế Edward trở thành tân vương trữ sự tình này phải qua mấy tháng nữa mới phát sinh, vị tiểu thư này khi biết chính mình sẽ là hôn thê dự bị cho đứa con riêng của quốc vương mà ông đắc ý nhất, đã phẫn nộ đập phá hết phòng, cho rằng đây là sự sỉ nhục thật lớn đến chính mình. Nhưng sau này không biết vì sao cô suy nghĩ thông suốt, đồng ý tiếp nhận William, nhưng mà trong âm thầm cô nói với các cô gái khác, cô cho rằng so với William tiền đồ vô lượng, Edward nhu nhược vô năng không xứng trở thành vương trữ, mà cô vì tương lai trở thành nữ công tước, đồng ý phụ tá trượng phu tương lai là William trở thành quốc vương chân chính khiến tất cả mọi người trên toàn đế quốc tâm phục khẩu phục.

Mặc dù câu nói này là nói trong thầm lặng, thế nhưng rất nhanh không biết từ ai cấp tốc truyền ra ngoài. Vào lúc đó, thời khắc vương hậu và quốc vương sắp trở mặt, nghe được loại ngôn luận này, vương hậu rất phẫn nộ, lúc này hầu như là mời tất cả các quý tộc á thú nhân đến vương cung dùng buổi trà chiều, mượn đề tài này để nói chuyện của mình – trào phúng tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na khuyết thiếu giáo dưỡng, ăn nói thô bỉ, cử chỉ tùy tiện, lại miệt thị răn dạy cô tôn nghiêm vương thất, xem ra công tước đối với vương thất rất bất mãn, sợ là có tâm mưu phản, đem tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na nói đến xấu hổ không ngớt, lúc này cô chỉ biết khóc ầm lên. Quốc vương khi nghe nói đến việc này liền nhanh chóng đem tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na từ trong gian phòng vương hậu cứu ra ngoài.

Nhưng mà quốc vương có ý định giữ gìn tôn nghiêm của tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na, rất tán đồng đối với lời nói của cô, liền bắt đầu lấy danh xưng vị hôn thê vương trữ phi tương lai của William, tự cho là đối với William đây chính là đại ân, bảo hắn đến là phải đến đi cũng phải đi, rất không cung kính, điều này chỉ càng làm William đối với cô vô cùng căm ghét, cố nén mấy ngày liền không thể nhịn được nữa, không cho cô sắc mặt tốt, ngay cả phong độ thân sĩ cơ bản nhất cũng không muốn duy trì.

Có điều, tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na có mâu thuẫn với William chỉ phát sinh vào một đời trước, đời này nếu như là William hiện tại, nghe được tên tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na, sợ là còn muốn hỏi rằng cha của cô ta chính là ai, làm sao có khả năng nói ra những lời bình luận kia? Vì vậy, Edward chỉ cần lần thái độ này, liền xác minh suy đoán trong lòng, hiện người ở trước mặt này, e rằng không phải em trai ngoan ngoãn mà y thương yêu trong năm qua. Nghĩ đến đây, Edward không nhịn được liền rơi nước mắt.

William hoang mang hoảng loạn đứng lên, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt. Bởi vì kỳ thực hắn cũng không biết vì sao Edward phản ứng kịch liệt đến như thế, dù sao dưới cái nhìn của hắn, nguyên nhân Edward đời này sở dĩ đốt với mình tốt như vậy, là bởi vì y có tình cảm với mình. Điều này làm cho hắn khi đã thẳng thắn nhìn vào thân phận của mình, tình cảm của hai người sẽ có một bước tiến triển tăng nhanh như gió, hiện tại khi biết chính mình cũng sống lại, dĩ nhiên khổ sở sẽ khóc lên, căn bản không muốn nhìn thấy chính mình?

“Ngươi làm sao vậy?” Cuối cùng William không nhịn được tiến lên một bước, nhìn thấy Edward nhanh chóng lùi về sau thì đột ngột ngừng lại, “Tại sao ngươi khóc?”

Edward xoay người, hiện tại y rất hỗn loạn, y cảm thấy mình nên cao hứng, dù sao người kia có ân với mình, là người trả giá tất cả với mình, là William một đời trước, y đối với William đời trước cho dù tốt, bọn họ cũng không phải cùng một người. Nhưng y vẫn cảm thấy cay đắng oán hận, William một đời trước đã trở về, vậy em trai mình đã nuôi dưỡng năm đã chạy đi đâu? Có thể đã đi đến nơi nào? Nếu như biến mất rồi, có phải là đã chết?

“Ta không có chuyện gì…” Edward nén xuống nghẹn ngào, “Ta chỉ là có chút không nghĩ tới, không kịp thích ứng…” Y nức nở một hồi, lại mạnh mẽ nhịn xuống, xương sườn cũng bắt đầu có chút nhói đau.

“Ngươi… Ngươi không vui khi thấy sự xuất hiện của ta sao?” William thấp giọng hỏi, hắn cảm nhận trái tim mình như có lưỡi dao đâm vào thật mạnh, “Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao? Tại sao? Ta đã làm sai điều gì?”

“Không, không phải như vậy.” Edward yếu ớt nói, phất tay lại lùi về sau hai bước, “Ta chỉ là… Ta chỉ là có chút không nhịn được, dù sao, ta với William… Ta cùng hắn…” Y không biết phải xưng hô như thế nào với William thành niên kiếp trước, có điều hắn vẫn cảm nhận được đối phương đang nói cái gì, “Dù sao ta với hắn đã sống cùng nhau năm, hắn đột nhiên cứ như vậy biến mất đi, ta có chút không chịu nổi. Biến mất… Biến mất như đã chết rồi, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, thực sự là…”

Y che mặt, không nhịn nổi liền khóc lên. Edward cảm thấy mịt mờ thất lạc, chính mình tồn tại trên thế giới này có còn ý nghĩa gì nữa đâu khi William bé nhỏ đã biến mất rồi. Điều này làm cho y không có cách nào làm bộ khi đối mặt với William kiếp trước mà hoan nghênh nổi, tiếng gào khóc kiềm chế chỉ còn lại bi thương đau xót lòng.

Nhưng William thực tại lại thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng Edward không muốn nhìn thấy mình nữa, không nghĩ tới là bởi vì hiểu lầm William kiếp này bởi vì sự xuất hiện của kiếp trước mà biến mất đi. Loại hi vọng này khiến hắn cảm giác đỉnh đầu mình đang ngâm trong nước đá bị ném ra ngoài suối nước nóng nóng hổi.

“Ai nói hắn đã biến mất?” William nhanh chân đi tới trước mặt Edward, không chờ y từ chối, một tay cản lại bờ vai y, một tay đỡ lấy sau đầu, ép buộc y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chính mình, “Ai nói William đã từng sống cùng với ngươi năm đã biến mất?”

Lông mi khẽ run, nước mắt đầy ngay viền mắt, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt từ từ trở nên rõ nét hơn, một gương mặt quen thuộc anh tuấn lại xa lạ xuất hiện ở trước mặt Edward, trong đôi mắt vàng dẫn theo tình cảm thâm trầm phức tạp, nhưng cũng khiến y quen thuộc, ở đời này vô số lần lúc William còn nhỏ trong mắt chỉ có quấn quýt và sùng bái. Điều này làm cho y không khỏi ngừng khóc, có chút sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt này.

William thấy y thuận theo tư thái khiến cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, không thể không nói, cả hai đời hắn chưa từng gặp Edward không thèm che lấp dáng vẻ yếu đuối, một đời trước Edward cho dù thời điểm xảy ra khó khăn nhất cũng duy trì hết sức tôn nghiêm quý tộc, lạnh lùng xa lánh, mà đời này Edward là huynh trưởng của hắn, hầu như trong mọi thời khắc là anh trai mạnh mẽ che chắn mưa sa bão táp cho hắn, không dễ dàng gì yếu thế trước mặt em trai. Hiện tại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Edward mềm mại như vậy, bất lực như vậy, như một nhánh cỏ đụng vào sẽ bị bẻ gãy, khiến trong lòng hắn chỉ muốn ôm người này vào trong ngực, nói những lời nhỏ nhẹ che chở, tuy rằng hắn biết, một đời trước cái người đơn thuần đến mức ấu trĩ kia không biết làm sao để bảo vệ mình, đời này đã mạnh mẽ để có thể bảo vệ hắn.

Tay đỡ phía sau gáy Edward, lướt chạm nhẹ nhàng hai gò má, che lại nửa mặt, ngón cái William lau đi nước mắt trên mặt Edward, ôn nhu động viên nói: “Suỵt, đừng khóc. Hắn vẫn còn ở đây, William ngươi nuôi dưỡng năm hắn vẫn còn đây, mà đời trước, William không thể bảo vệ được ngươi cũng ở đây. Hai cái đều là William, cả hai đều là em trai ngươi yêu tha thiết, bây giờ dung hợp lại với nhau, tuy hai mà một, không có cái nào biến mất, cũng không có ai thay thế ai, đều ở nơi này đứng trước mặt của ngươi. Vì thế, đừng khóc nữa.”

Thanh âm này như một bài hát ru trầm thấp du dương, dường như đang thôi miên bản thân, Edward quên cả thời gian, mê muội chăm chú nhìn vào mắt William, y hi vọng William nói chính là sự thật, đừng nên lừa gạt mình. William thoải mái để y nhìn thẳng mình, giờ phút này trong phòng trừ bọn họ ra hoàn toàn không có hình bóng ai khác, hắn cũng không muốn kiềm chế tình cảm đang dâng trào của mình, đem hết thảy trình ra cho Edward thấy, William được Edward yêu thương năm kia, còn có William đau xót không nơi nương tựa, cả hai William đều lột bỏ lớp ngụy trang, trần trụi đặt trước mặt Edward.

Gió nhiệt đới mùa hè từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, đưa hương ngọt ngào giữa hoa hồng và bách hợp như ấp ủ từ trong những vò rượu tỏa ra ngoài, khắp phòng nồng nặc mùi rượu. Edward hít một hơi thật sâu trong không khí tỏa đầy mùi hoa, mỗi lần hít vào giống như một lần hớp một ly rượu, dần dần liền bị men say huân hết cả người, tứ chi nhũn ra, đầu óc bắt đầu mê muội, như đứng ở trên thuyền, đất dưới chân không thể đứng vững, mà như từng cơn sóng chập trùng lên xuống.

“William…” Hắn cảm giác cả khí lực nâng tay lên cũng không thể nhấc nổi, chỉ có thể dần theo bộ ngực thú nhân rắn chắc chậm rãi dời lên trên, cuối cùng tay y cũng dần chạm lên khuôn mặt ngây ngô thành thục kia, ngón tay chạm đến từng điểm ngũ quan vừa quen thuộc lại xa lạ kia, “William… Thật sự là… Dọa chết ta rồi… Quá tốt rồi… Quá tốt rồi…” Y nói, lại một lần nữa nước mắt liền chảy xuống, có điều lần này là nước mắt vui sướng, y liều mạng chớp mắt để nước mắt nhanh chảy xuống, không cho nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, không nỡ lòng bỏ qua bất kỳ một giây nào để nhìn William rõ hơn.

Hơi thở ướt át đảo qua lòng bàn tay mẫn cảm, Edward co rúm lại, nhưng William không cho phép y lùi bước. Không khí này quá tốt rồi, tốt đến nỗi William cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó, nếu như bỏ qua lần này, cả đời hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.

Thế là hắn liền tóm lấy bàn tay muốn trốn tránh, không cho từ chối đặt ở bên mép, hé miệng ngậm lấy ngón tay lạnh lẽo kia.

Edward hít vào một hơi, như bị dọa liền co rúm người lại, nỗ lực rút ngón tay trở về. Nhưng William không cho phép y từ chối, hắn nắm lấy tay Edward, hàm răng nhẹ nhàng cắn vào ngón trỏ, răng nhọn sắc bén đâm vào cảm giác ngứa ngáy, đầu lưỡi lúc nặng lúc nhẹ đảo qua lòng bàn tay mềm mại, nhiệt độ ấm áp nóng rực trong cổ họng lướt qua ngón tay lạnh lẽo, Edward cảm thấy nhiệt độ này làm y muốn bị phỏng, nhưng y không có khí lực cự tuyệt William nữa, bởi vì khi liếm ngón tay của y thì William vẫn không đem tầm mắt của mình dời đi, tầm mặt của bọn họ giằng co triền miên cùng nhau, như sữa bò rót hòa tan vào mỡ bò, rối tinh rối mù quện thành một khối bơ ngọt.

William từ từ nhả ra ngón tay ướt nhẹp, lại liếm nhẹ nhàng lên đầu ngón tay, Edward gian nan thở hổn hển, dường như đây không phải ngón tay của mình, mà đây mới chính là trái tim mình.

William nở nụ cười nhẹ nhàng, trên người hắn thuộc về William tuổi khí thế thú nhân thành thục dần dần toát ra bên ngoài. Hắn nâng mặt Edward, vươn ngón tay lau đi nước mắt trên mặt y, thân thể từ từ đè thấp xuống.

Edward có chút hoang mang nhắm hai mắt lại, y không biết tại sao mình muốn nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng muốn làm gì thì làm, đáng lẽ y nên đẩy hắn ra, tạo ra khoảng cách an toàn, thế nhưng y không muốn làm như vậy, y không muốn, không nỡ lòng bỏ, sâu trong nội tâm, y đang chờ mong William làm những gì, mặc kệ là cái gì, y đều đồng ý tiếp thu.

Một nụ hôn ướt át chạm vào mắt y, Edward có chút thất vọng, y vốn cho rằng William sẽ hôn mình, ngay lập tức khi y có suy nghĩ này liền thấy xấu hổ không thôi, không nhịn được liền giãy dụa. Nhưng William cũng không phải lẳng lặng hôn lên mắt của y, đầu lưỡi vừa nãy liếm qua đầu ngón tay y, lại bắt đầu liếm lên con mắt y, liếm qua nước mắt trên lông mi y. William thong thả ung dung hôn lên mặt Edward, mỗi một tấc trên da thịt đều lưu lại nụ hôn ướt át.

Hắn theo độ cong hai gò má, hôn đến cằm Edward, lúc này hai chân Edward đã hoàn toàn không chống đỡ nổi thân thể của mình, mà cánh tay William từ lúc vừa bắt đầu phát giác hai chân Edward như nhũn ra, liền ôm đến bên hông y, giờ khắc này đang gắt gao đem Edward giam ở trên người mình.

Hai tay Edward nắm lấy vai William, hai mắt nhắm chặt ngửa đầu về đằng sau, y cảm thấy mình như muốn bị ngã, huyết dịch đều vọt tới trên mặt mình, tràn vào đầu óc, ép tới khiến y thở từng ngụm. Y không nhịn được tiếp tục ngửa về phía sau, lộ ra cổ của mình. Y muốn William hôn lên động mạch cổ của mình, y muốn đem chỗ yếu ớt nhất hiến tế giao cho con dã thú này.

William tiếp tục hôn xuống phía dưới, hắn nhiều lần liếm láp cần cổ tinh tế này, như con dã thú trước khi cắn chết con mồi, sẽ lựa vị trí dễ ngoạm nhất, chỉ cần một cú cắn xuống, máu con của mồi sẽ chảy thành sông.

Sau đó, nụ hôn liền trở về vị trí ban đầu. Edward cảm thấy đầu mình nhẹ nhàng nâng lên, y mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt William anh tuấn làm lòng người mê say. Y hơi trợn tròn mắt, nhìn William dần dần tới gần. Một giây sau cùng hắn nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó y cảm thấy môi mình bị ngậm, bị răng người cắn, nhẹ nhàng cắn dây dưa, liên tục nhiều lần liếm lên.

Edward ôm lấy cổ William, y thở một hơi thật dài, cảm thấy thời khắc này, mình đã chờ quá lâu rồi, tuy rằng y từ trước cho đến nay chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế…

Có thật là không nghĩ tới sao? Một âm thanh ở đáy lòng nhẹ nhàng vang lên. Ngươi thật không nghĩ tới sao? Chẳng lẽ trước đây ngươi không phải đi tới thế giới này, cũng đã biết tình cảm William đối với ngươi sâu nặng sao? Nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi chưa hề nghĩ tới, có một ngày mình sẽ gặp phải tình cảm này sao?

Edward hé mở mắt ra, y thấy William nhắm lại hai mắt, như tập trung vào chuyện quan trọng nhất trên thế giới này. Y không nhịn được hé miệng, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Đúng là, ta đã nghĩ qua, không chỉ một lần.

Hắn mở miệng, đầu lưỡi chạm lên môi lưỡi chính mình đã từng lưu luyến kia. William dừng một chút, lập tức nắm chặt cánh tay của mình, đè đầu Edward, đem đầu lưỡi mình vói vào trong miệng Edward, hung ác hướng về phía sâu tìm kiếm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống y, dùng sức liếm yết hầu Edward, mút vào mật dịch trong miệng y.

Edward thuận theo tự nhiên tựa vào trong ngực hắn, hé miệng ra, mặc hắn khi thì thô bạo, khi thì đối xử ôn nhu với mình.

Thời khắc này, y cảm thấy trong suốt thời gian năm chính mình đã sống lại là lúc viên mãn nhất trong cuộc đời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio