Quá trình Khánh Hòa ban ra khỏi thành coi như thuận lợi. Khi mỗi người bị kiểm tra thân phận thật hay giả thì tiểu Đội trưởng đầu lĩnh cố ý vô tình tại trên mặt Ngọc Phúc Phương sờ soạng một phen.
– Xướng hoa đán? … Tới, xướng cho gia nghe thử!
Ngọc Phúc Phương lập tức liền sắc mặt trắng nhợt, hai hàng mày liễu dựng lên, sắp sửa nổi giận…
Tạ Viễn thấy thế không ổn, vội vàng kéo ngăn y.
– Ngọc lão bản, Phúc Phương…
Ngọc Phúc Phương hai con mắt đen chuyển về phía hắn, chầm chậm khẽ liếc một cái, rốt cục bình tĩnh trở lại, mở miệng xướng một đoạn.
Cuối cùng, tiểu Đội trưởng kia cười hì hì nói. – Được rồi, đi thôi.
Hắn vừa phất tay cho đi, vừa cau cau mày với Ngọc Phúc Phương.
– Người vừa rồi, là thân mật của ngươi?
…
Mọi người ra khỏi thành, tại Tạ Viễn thúc giục tiếp tục đi về phía trước, ngựa không dừng vó mải miết chạy đi. Đến lúc hoàng hôn, có người chịu không nổi, liền ở đó hét lên.
– Nghỉ một lát đi, mệt chết đi được!
Tạ Viễn lắc lắc đầu.
– Bây giờ còn đang trong phạm vi khống chế của quân Nhật, không thể dừng lại.
Người nọ phản bác nói.
– Chúng ta có giấy thông hành, sợ cái gì?! Vả lại, không phải còn đợi Tiểu Triệu sao?
Lúc này, mọi người cực kỳ mệt mỏi đều phụ họa. Bầu gánh đứng ở một bên, cũng là muốn nói lại thôi nhìn về phía Tạ Viễn.
Tạ Viễn thấy thế, cười cười.
– Được, vậy nghỉ ngơi một chút đi.
…
Mắt thấy mọi người ở trong sơn lâm tạm ngừng lại, thậm chí nhặt bó củi định nhóm lửa nấu cơm.
Tạ Viễn lặng lẽ đi đến cạnh Hoa Nha.
– Nha đầu, hỏi em một chuyện. Nếu gánh hát và Viên đại ca em chỉ có thể chọn một, em đi với ai?
Hoa Nha nhìn hắn, mở to hai mắt nhìn, trên mặt nóng đỏ bừng, nhưng trả lời lại phi thường kiên quyết.
– Viên đại ca, em đi theo anh!
Tạ Viễn cười cười.
– Hảo. Vậy chúng ta đi ngay bây giờ.
Hoa Nha lập tức ngây ngẩn cả người, nửa ngày, ngốc ngốc nói một câu.
– Viên đại ca, vậy bọn họ… Ta… Chúng ta không cùng đi với mọi người trong gánh hát? …
– Ta có việc gấp, phải lập tức chạy về Hán Khẩu. Gánh hát đi một chút ngừng một chút thế này quá chậm, chúng ta đi trước một bước, tới Hán Khẩu chờ bọn họ.
…
Bây giờ, mọi người đang bận rộn. Bên cạnh là xe ngựa chứa đầy hành lý, ngựa kéo xe tháo ra dây chão, đang nhàn nhã cúi đầu gặm cỏ xanh.
Ngựa là ngựa tốt Tạ Viễn hao tổn tâm sức tìm ra. Lúc này, ngựa khỏe đều là vật tư quân nhu trọng yếu, vì tìm được con ngựa này, cùng đăng ký giấy thông hành ra khỏi thành, hắn có thể nói nhọc lòng.
Hai người lặng lẽ đi tới phía ngựa. Hoa Nha vừa đi, vừa khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây. Xa xa, là cái bọc vải bông của cô, bên trong là toàn bộ gia sản của cô, còn có bức họa Viên đại ca tặng…
Cô xoay người, vừa định chạy đi lấy, Tạ Viễn đã thấp giọng quát lại.
– Em đi đâu?
– Em đi lấy bọc của em.
– Không được đi!
Tạ Viễn biểu tình nghiêm khắc quát lớn một tiếng, dừng một chút, hắn thả chậm âm điệu nói.
– Mặc kệ bên trong có cái gì, đến Hán Khẩu, Viên đại ca mua lại hết cho em.
Hai người rốt cục đi đến gần cây cối cột ngựa, Tạ Viễn vụng trộm từ trong xe ngựa lấy ra yên ngựa, vừa đặt trên lưng ngựa, sau cây lại đột nhiên chuyển ra một người!
…
Ngọc Phúc Phương trắng bệch cả khuôn mặt, ngăn hai người trước mặt, thấp giọng nói.
– Ta biết ngươi là ai! Ngươi muốn đi, cũng mang ta đi!
Tạ Viễn nghe xong lời này, trên mặt là bất động thanh sắc, trên tay không chút nào ngừng lại buộc chặt yên ngựa. Cuối cùng, mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn về phía Ngọc Phúc Phương.
– Ta không hiểu ý của Ngọc lão bản.
Ngọc Phúc Phương một hàng răng trắng tinh tế đem môi cắn quá chặt, tròng mắt chòng chọc định tại trên người Tạ Viễn.
– Ta từng xướng đường hội cho Tạ Tư lệnh! Hòa Hỉ ban, Trình Nghiễn Thu vai Thôi Oanh Oanh, khi đó ta vai Hồng nương.
hát tại nhà.
Tạ Viễn trong mắt tinh quang lóe lên, nháy mắt, trong đầu chuyển vô số ý ý nghĩ. ‘Chính mình không có nắm chắc lập tức quật ngã y! Nếu ở trong này nháo lên, thì không cách thoát thân … ’
Một lúc lâu, hắn cười cười, trấn định trả lời.
– Cùng đi đương nhiên được, nhưng chỉ một con ngựa, ba người…
Nói mới nói được tới đây, đột nhiên, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Tạ Viễn cả kinh, ngẩng đầu thì thấy, cuối rừng cây, thế nhưng bay lên một dải bụi đất lớn …
– Người Nhật Bản! Người Nhật Bản!!!
Quay đầu lại thì thấy, Hoa Nha vừa rồi thế nhưng thừa dịp hai người nói chuyện, lén lút chạy trở về. Lúc này, trên tay cô ôm cái bọc vải bông, đang rất xa nhìn về phía này.
Bên cạnh, là Ngọc Phúc Phương vẫn nắm chặt bí đầu, vẻ mặt kiên quyết.
hàm thiếc và dây cương.
Tạ Viễn không nói hai lời, xoay người lên ngựa.
– Lên!
Ngọc Phúc Phương nhẹ nhàng thở ra, một bàn tay vẫn nắm dây cương không chịu buông ra, chân lại vội vàng đạp lên bàn đạp, xoay người lên ngựa.
Y ngồi vững ở yên ngựa mới thả dây cương ra, dùng hai tay ôm eo Tạ Viễn.
Tạ Viễn cuối cùng nhìn Hoa Nha liếc mắt một cái, tiểu nha đầu vẫn ôm bọc vải bông kia, ngốc ngốc đứng ở đó.
Hắn xoay đầu, kẹp mạnh bụng ngựa, giơ lên roi.
– Đi!!