Sau khi quân đội xuất phát, hai bên rừng cây đều lưu lại một đống đất.
Bên trái, Hoa Nha chen lẫn giữa mọi người gánh hát, lẳng lặng nằm dưới đáy hố. Bùn đất che phủ trên bím tóc lớn hơi hơi xõa ra, che lại một mạt mê mang hoảng sợ cuối cùng trên khuôn mặt, cũng vùi lấp cái bọc cô đến chết cũng nắm chặt trong tay…
Còn bên phải, lại là một cái hố chôn sống không lớn không nhỏ! Yokota chen lẫn giữa vài tên đồng bào của y, đến chết vẫn mở to hai mắt…
Vô luận là kẻ xâm lược hay là người bị tấn công, hùng tâm đế quốc hay là nguyện vọng hèn mọn sống sót, sợ hãi hay là không cam lòng, giờ phút này đều hôi phi yên diệt, quay về bụi đất…
Ngọc Phúc Phương nằm trên chiếc xe, nỗ lực hơi nâng dậy thân thể, nhìn về phía ụ đất càng ngày càng xa, trong lòng bách vị trần tạp.
Có may mắn, bất cứ giá nào cược một trận, rốt cuộc thành công rồi! Có áy náy, nhất là đối với Hoa Nha… Nỗi áy náy này có lẽ đời này kiếp này cũng khó tiêu trừ được! Còn có lo lắng, tương lai sẽ như thế nào? Hắn đối với mình, sẽ là thái độ gì?
Sinh phùng loạn thế, làm lại là nghề hát hí khúc hạ cửu lưu này, lại cứ thanh cao có vài phần không hợp thời. Không có tư sắc đặc biệt xuất chúng, lại không có dáng người khắp nơi giao thiệp xu nịnh, dù có bản lĩnh và cố gắng mười phần, không ai nâng đỡ, cũng chỉ là một giác nhi đỏ không nổi.
Từ khi nhận định Viên Ngôn là Tạ Viễn, y liền hạ quyết tâm phải bám lên cây đại thụ này. Phong lưu phóng khoáng Tạ Tư lệnh, truyền kỳ kháng Nhật lãnh tụ… Cũng là chân tâm ngưỡng mộ, cũng là chỗ dựa tương lai chính mình trở nên nổi tiếng.
Y biết mình là dựa vào uy hiếp chen bỏ Hoa Nha, cố ý bán cái ân, đó là hy vọng Tạ Tư lệnh có thể xem mình như ân nhân. Một viên trúng trên lưng, vô hình trung tác thành cho y, thành chứng cớ tốt nhất của y. Từ sau khi được cứu, người gặp phải y đều là khách khách khí khí, vô cùng cung kính. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc thường phục, xem ra là người quản lý sự vụ, chỉ huy mọi người nâng y lên chiếc xe này, lại bảo quân y giúp y kiểm tra băng bó. Người này tự xưng họ Lưu, vóc dáng ục ịch, cười rộ lên là mười hai vạn phần hòa ái khách khí.
– Đừng lo lắng, vết thương của ngài không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói, không thương tổn đến yếu hại. Trước làm một ít trị liệu, đợi đến Thương Bình thị trấn phía trước, liền có thể mổ viên đạn này ra.
Ngọc Phúc Phương cắn cắn môi.
– Tư lệnh đâu?
Biểu tình trên mặt Lưu Bí thư không đổi mảy may, là thản thản đãng đãng thân thiết dễ gần.
– Tư lệnh ở trên một chiếc xe khác nghỉ ngơi. Chân ngài ấy bị thương, người còn chưa tỉnh lại, tạm thời không thể gặp ngài… Ngài trước khoan hạ tâm lai, nằm cho tốt, chuẩn bị vào thành giải phẫu. Tôi để lại cho ngài lính cần vụ, có gì cần cứ việc bảo hắn…
…
Trong thùng xe lắc đến rung đi, Tạ Viễn cứng ngắc duỗi cái chân bị thương, nằm trong lòng Lý Hổ.
Hắn ngửa đầu, mắt hướng ngoài cửa sổ, nửa ngày, đột nhiên hỏi một câu.
– Mắt ngươi thế nào? Không phải nói một con khác cũng xảy ra vấn đề?
Lý Hổ vừa rồi bị vài giọt nước mắt Tạ Viễn làm tâm phiền ý loạn, nghe nói thế, bỗng cả kinh. Nếu không phải Tạ Viễn hỏi, hắn sớm đem cái này quên sạch. Lúc này liền vội vàng nhấc tay che mắt phải.
– M n n, đau suốt! Từng một đợt không thấy rõ đồ vật lắm… Sợ là sắp mù!
Hắn vừa ồn ào, tròng mắt nơi tay xoay tròn chuyển thẳng.
– Vì cứu ngươi, bố lần này thật thiệt lớn! Bố là chuồn êm đi ra, không được tổ chức đảng đồng ý! C b n, đợi sau khi trở về, không biết bị trị như thế nào đâu! …
Nhìn Lý Hổ ra sức biểu diễn, Tạ Viễn khóe miệng nổi lên một nụ cười khổ. Cái chân bị thương của hắn vốn đã chết lặng, bị thứ này chọc giận, không ngờ co rút co rút đau đớn lên.
Cứ tư thế nằm ở trong lòng Lý Hổ, nghiêng đầu, tựa vào ngực Lý Hổ, vươn tay đè đầu hắn, để hắn cúi đầu xuống…
Môi hai người đều không mềm mại, bao một lớp da cứng khô ráo, da nứt ra, trong nước bọt mang theo mùi máu tươi.
Chính là hương vị này! Hắn đời này, hưởng qua vô số cặp môi thơm, nhưng cố tình mê muội, lại là cổ đau đớn đắng chát mùi máu tươi này!!
…
Cuối cùng, Tạ Viễn cúi đầu ở bên tai Lý Hổ nói câu.
– Không thể về cũng đừng về. Ngươi có là vừa già lại mù, Tam gia cũng không ghét bỏ!
Lý Hổ vẫn ôm chặt hắn. Nghe nói thế, lỗ tai không tự giác giật giật, ngoài miệng lại tức khắc đáp trả.
– Ê, ai không ghét bỏ ai?! Bây giờ ngươi mới là vừa già lại tàn! Hổ gia ngươi không ghét bỏ ngươi, là thiên đại phúc khí của ngươi!