Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Tư lệnh uống hết rượu trong ly, hướng về phía Lý Quân trưởng cười đến ý vị thâm trường. Lý Quân trưởng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn một cái, gân cổ, gầm nhẹ một tiếng.
– Quang côn liền quang côn, ai sợ ai?!
Tạ Chủ tịch vẫn ngồi yên tại tịch thượng, trong tay cầm ly rượu, vài sợi hoa râm chòm râu trên cằm tất tất tác tác run run.
âm thanh. Nhưng mình không biết tiếng râu run run là gì nên đành để Hán việt.
Tạ Tư lệnh đã thong dong rót đầy lại ly rượu, thuận tay đem ly rượu trên bàn vốn của mình đưa tới tay Lý Quân trưởng, kéo hắn cùng đứng lên.
– Nếu cha làm chủ, bảo chúng ta hôm nay kết làm huynh đệ, chúng ta tất không cô phụ cha một phen khổ tâm, huynh đệ đồng tâm, bất ly bất khí. Này đi tiền cảnh gian nguy, thắng thì đồng sinh, bại cũng cùng chết…
Tương lai có gian khổ và nguy hiểm.
Mới nói đây, cậu trai nhỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh do dì Năm sinh ra lập tức đứng lên.
Cậu trai - tuổi, trên khuôn mặt thanh tú còn mọc mụn hồng hồng, tay nâng chén rượu, đang vỡ giọng kích động hơi hơi có chút run rẩy.
– Anh của… Tam ca, liền cũng là anh của em, em… và các anh… Cũng là huynh đệ đồng tâm, bất ly bất khí!
Tạ Chủ tịch trong lồng ngực nghẹn một ngụm khí bực, đem ánh mắt chậm rãi dao động đến người đứa con trai nhỏ, cái khẩu khí trong lồng ngực lập tức tìm được chỗ trút. Mở trừng hai mắt, chòm râu nhếch lên.
– Đồ không giáo dưỡng không biết liêm sỉ! Người lớn đang ở đây nói chuyện, có chỗ cho mày xen mồm sao?!
Cậu trai nhất khang nhiệt huyết, bị phụ thân giáng cây gậy vào đầu, lập tức im bặt, buồn rười rượi ngồi xuống, mẹ cậu đứng ở bên cạnh, xa xa vội vàng liếc mắt trách cứ.
Lúc này Tam ca cậu cầm rượu đi tới, hòa ái dễ gần xoa xoa đầu cậu.
– Lão Thập Nhị trưởng thành, biết thương các anh.
Rồi hắn xoay đầu đi, nói với Tạ Chủ tịch.
– Cha giáo huấn, cũng đều là vì thương chúng ta, nhi tử trong lòng hiểu được. Nhưng con cháu đều có phúc của con cháu… Thí dụ như nói Thập Nhị đệ, tương lai đệ ấy trưởng thành là cái gì, cha hiện giờ không hẳn đoán trước được… Nhi tử trời sinh thê vận không vượng, mệnh lý chú định mang trắc trở, này cũng là đành chịu. Vả lại hiện tại quốc nạn đi đầu, những chuyện này ngược lại là việc nhỏ không đáng kể, huynh đệ đồng tâm chống đỡ sự xâm lược mới là đại sự! Không có thê thất chi mệt, vừa lúc chuyên tâm vào quốc sự, cũng để tránh… Cưới vợ không hiền sinh ra chuyện gì, bại hoại danh vọng Tạ thị … Nghĩ đến những mấu chốt này, cha trong lòng đều như gương sáng, nếu không… Ngài cũng sẽ không coi trọng Lý Quân trưởng, muốn nhận hắn làm nghĩa tử!
Nói tới đây, hắn mỉm cười xoay đầu, gọi mọi người trên ghế nói.
– Đến, nỗi khổ tâm của cha, chúng ta làm con cái, cùng nhau kính lão nhân gia ông một ly!
Lý Hổ vốn chỉ đứng ở đó, cô con gái nhỏ dì Năm sinh ra nghe vậy cũng đứng lên. Anh trai nhỏ của cô, vừa mới bị răn dạy, giờ phút này liền len lén nhìn mẹ một cái, thấy mẹ cậu không ngừng gật đầu, liền cũng rụt rè đứng lên theo.
Tạ Chủ tịch ngồi ở tọa vị thượng, râu nhếch lên nhếch lên, hồi lâu, rốt cục bưng lên chén rượu, không nói được một lời uống.
Tạ Viễn mỉm cười quay đầu đi, thật sâu nhìn chăm chú Lý Hổ một cái, nâng ly rượu trong tay.
– Nhị ca, ngài cũng thỉnh.
Lý Hổ hầu kết động hai cái, hắn ngẩng đầu lên đối Tạ Viễn, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch!
Bên cạnh, đôi tiểu huynh muội ngoan ngoãn nâng lên cái ly theo…
…
– Ngươi cũng không sợ làm tức chết cha ngươi?
Lý Hổ đẫm mồ hôi nằm trên giường, thở hổn hển hỏi.
Tạ Viễn nằm ngửa bên cạnh hắn, vươn tay dùng sức xoa bóp cái mông nhẵn nhụi rắn chắc của hắn, lười biếng hỏi một đằng, trả lời một nói.
– Lão ấy giờ cũng là cha của ngươi …
Dừng một chút, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì.
– Lão già nói ngươi đi tìm hắn… Ngươi đã nói cái gì?
Lý Hổ vươn tay trái, gãi gãi mông, trên cái mông tròn bên trái của hắn bị muỗi chích một cái u lớn.
– Chuyện khi nào? Bố không nhớ rõ.
Tạ Viễn vươn tay qua, thay hắn nhẹ nhàng gãi.
– Lý Quân trưởng là quý nhân hay quên chuyện… Thật không nhớ rõ?
– Thật không nhớ rõ. Bố đi tìm ổng? … Có chuyện như vậy à? Ây da, thật m n nghĩ không ra!
Lý Hổ chôn mặt ở trong gối, làm bộ như không có việc gì, chỉ hai cái lỗ tai hơi hơi đỏ lên bán đứng hắn.
– Hm…?
Tạ Viễn hơi hơi nheo lại mắt, tựa tiếu phi tiếu.
– Ta đây giúp ngài nhớ lại?
Hắn đột nhiên nhanh nhẹn đứng lên, mở ra tứ chi, nằng nặng đè lên lưng Lý Hổ.
Lý Hổ vai lưng rộng, phần eo lại thu nhỏ một đoạn, hợp với co dãn mười phần mông, tròn trịa, đè ở trên xúc cảm vô cùng tốt. Hai người đều là trần như nhộng, đè nhau, đồ chơi giữa hai chân Tạ Viễn đang chạm tại kẽ mông Lý Hổ.
Hắn cúi đầu, một ngụm cắn sau gáy Lý Hổ, hung khí dưới thân đã hưng trí bừng bừng phấn chấn, hùng hổ nguy cấp.
Lý Hổ thân thể run lên, chỉ cảm thấy một cỗ tê dại theo lưng xẹt qua, liền nghe được tên cầm thú kia cúi đầu cười nói.
– Tiểu lão hổ bây giờ thẳng thắn còn kịp… Nộp vũ khí đầu hàng không giết, ưu đãi tù binh.
Lý Hổ mông cong lên.
– Không nhớ rõ chính là không nhớ rõ! Có bản lĩnh phóng ngựa lại đây, bố làm chết ngươi không!
Tạ Viễn nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói.
– Tiểu lão hổ có bản sự rồi… Được, xem xem là ngươi thành kiên vẫn là pháo của ta lợi…
…
– Ha… Giờ nhớ lại chưa? … Mau thành thật khai báo!
– A … Chính là không nhớ rõ! … A…
Bọn họ hiện tại tư thế, biến thành ôm nhau ngồi đối diện, Tạ Viễn đầu chôn vào ngực Lý Hổ, vừa liếm cắn cái đầu ti nho nhỏ, vừa kịch liệt động hạ thân.
Lý Hổ vươn cổ thật dài, ngửa về phía sau. Hắn vẻ mặt ửng hồng, bịt mắt tà tà lệch qua một bên, lộ ra con mắt bị mù, trên mí mắt một vết sẹo màu xám cắt ngang qua, từng hột mồ hôi đang dọc theo đường sẹo chảy xuống, thật giống như một giọt nước mắt. Tạ Viễn đột nhiên ngẩng đầu thấy, chợt trong lòng đau xót…
Hắn vươn cổ, thật cẩn thận hôn lên giọt mồ hôi kia… Vào miệng mặn chát, khó có thể phân.
Tựu thật giống tâm tình hắn giờ khắc này, là hỉ là sầu, là mặn là đắng, bi hoan khó phân.
…
Lý Hổ hai tay khoát lên trên vai Tạ Viễn, cả tinh thần đều đặt ở nửa người dưới, thon gầy mà rắn chắc vòng eo động lên, thân thể lên xuống nhấp nhô. Hắn trong lòng đang hung tợn nghĩ. ‘Ha, bố sẽ không thua cầm thú… Tưởng khảo vấn bố, ép khô ngươi! Xem ai cầu xin tha thứ trước!’
Giờ phút này ngoài cửa sổ trăng non lưỡi liềm, chiếu vào trong nhà. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến từng trận hương quế hoa.