Khách sạn Bán Đảo sừng sững ở bờ biển Tiêm Sa Chủy, là tòa kiến trúc chủ nghĩa tân cổ điển đường hoàng. Buổi chiều hôm nay, một chiếc xe Rolls-Royce đen chậm rãi rẽ vào chạy qua cửa hình cung, đỗ ở cổng lớn. Cậu bé giữ cửa tuấn tú lai Hoa – Tây mặc bộ đồng phục trang Đường vội vàng tiến lên bước đến sau thùng xe, cúi đầu kéo ra cửa xe.
Từ sau ghế sau chui ra một nam tử cao người Hoa, nhìn qua như là qua nhi lập, chưa đến tuổi, vô cùng đoan chính anh tuấn, mày rậm mắt to, tóc chỉnh tề chải ra sau thành bối đầu. Hắn mặc một bộ áo bành tô nỉ đen bạc phẳng phiu, dưới chân giày da bóng lưỡng, lúc nâng tay, đồng hồ vàng trên cổ tay chợt lóe lên, hiển nhiên là vị thân sĩ phi thường có thân phận giàu có.
Người thân sĩ này xuống xe, đứng ở một bên, tùy tay châm một đếu thuốc, đợi hành lý của mình được lấy ra từ trong xe. Nếu nhân cơ hội này cẩn thận quan sát hắn một hồi, có thể phát hiện hắn không phải là nhân sĩ bản địa, ngũ quan khí chất đều là điển hình đặc thù của người Bắc, trong cường tráng có chứa vài phần sắc bén, tùy tiện đứng ở đó, đó là dáng người cao ngất tinh thần phấn chấn. Hắn đứng ở cửa, có hưng trí quan sát bên trong khách sạn Victoria phong cách đại đường, mắt phải sáng ngời, mắt trái lại như mang theo bệnh ảm đạm không có ánh sáng. Tài xế Ấn Độ duệ mặc một thân đồng phục trên đen dưới trắng, vội vàng từ trên ghế lái xuống, giúp cậu bé đem mấy rương da đặt ở xe hơi sau từng cái lấy ra, chồng ngay ngắn chỉnh tề lên xe hành lý. Làm xong tất cả, hắn thẳng lưng, trông mong nhìn về phía hành khách, chờ mong một bút phí nhỏ. Nhưng người này lại cứ quay người lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh vào trong, quẳng hắn ra phía sau. Tài xế đành phải hậm hực trở lại xe, đóng mạnh cửa lại lái xe chạy đi.
Lý Hổ phái đoàn mười phần đi vào khách sạn đại đường, một gã phục vụ đi theo phía sau, đẩy xe hành lý cao cao màu vàng, trên xe làm một chồng - rương da đại danh. Đi đến trước quầy, Quản lý trực ban là người nam tử cao trắng, tây trang đen bảng tên vàng, tóc bạch kim xử lý cẩn thận tỉ mỉ, hắn rất xa thấy một nam tử người Hoa đi tới, liền lười quan tâm, chỉ làm bộ như không phát hiện, nghiêm mặt cúi đầu sửa sang lại văn kiện trên tay. Trợ lý Quản lý bên cạnh ngược lại là người địa phương, giờ phút này liền cười tủm tỉm tiến lên nghênh đón, nhẹ lời mềm giọng dùng tiếng Anh chào hỏi Lý Hổ.
Lý Hổ đem điếu thuốc kẹp ở tay, “Ha la” lớn tiếng đáp một câu, liền lập tức chuyển quốc ngữ.
Hello. Tiểu Hổ phát âm sai.
– Ta có bạn ở đây, họ Tạ, tên Tạ Viễn.
Quản lý người da trắng lỗ tai nghe vào âm tiết “Tạ Viễn”, lập tức nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này. Đợi điều tra rõ Tạ Viễn đó là “David Tse”, hắn liền mang lên bộ tươi cười, thản nhiên tự mình tiến lên tiếp đón Lý Hổ. Trợ lý Quản lý đứng ở bên cạnh thay hắn phiên dịch nói.
– Lý tiên sinh, Tạ Tướng quân ở ngay bên cạnh đợi ngài, chúng tôi mang ngài qua. Hành lý chúng tôi sẽ giúp ngài đưa lên, mời ngài đi bên này.
…
Trong khách sạn có tiếng violin du dương truyền đến, hai bên đều là bàn cao lớn đường hai trắc đều, bồi bàn mặc áo trắng xuyên qua trong đó. Dưới nền đất là thảm trải sàn nâu xen lẫn vàng kim nhạt dày chắc, bàn gỗ dẻ nâu, ghế tực xanh đâm, nơi nơi xung quanh đều có hoa và cây cảnh điểm xuyết.
Quản lý tự mình dẫn Lý Hổ đi đến trước một bàn ở góc hẻo lánh. Bàn này dựa lưng vào cửa sổ hình vòm, trên bàn đặt một giá đỡ ba tầng màu bạc, trên giá là đựng đủ loại kiểu dáng bánh kem bánh ngọt tùng bính trong khay sứ. Bên cạnh là hai ấm bạch một cao một thấp, hai bộ chén sứ đặt ở vị trí đối diện, một cái đã rót đầy nước trà màu đỏ sậm vào trong, cái còn lại vẫn còn sạch sẽ trống không. Sau lọ lớn cắm hoa bách hợp, một nam tử ngồi đấy, có vẻ như nhàn nhã nhấc chân, mở ra một tờ báo chí che mặt. Từ bên này, chỉ nhìn thấy được mấy ngón tay hắn lộ ra, sạch sẽ trắng nõn mà lại thon dài, trên ngón áp út tay trái mang một đơn giản nhẫn bạch kim.
Quản lý ở trước mặt hắn dừng lại chân, đầy mặt ân cần tươi cười.
– Tạ Tướng quân, Lý tiên sinh đến.
Tờ báo được đặt xuống, lộ ra một đôi mắt mỉm cười ở phía sau, nhìn chăm chú vào Lý Hổ, vẻ mặt là ý tứ hàm xúc sâu xa không rõ và vui mừng.
– Cuối cùng đến rồi…
Lý Hổ gãi gãi tóc.
– Người Silber tới đây, sau khi đi bố bị theo dõi, đ … Cho nên trước đó không liên lạc với ngươi.
Tạ Viễn nở nụ cười, hắn lập tức đứng dậy, đoạt trước quản lý kéo ghế ra.
– Mau ngồi. Tiểu lão hổ đói bụng đi, ăn điểm tâm trước.