Tam thiếu gia cuối cùng vẫn là cho Thôi Liên Chính một cơ hội, sai gã chạy về nhìn Lý Hổ!
Thôi Liên Chính không dám nói không. Dù sao đều là chết, giờ không đáp ứng liền chết, còn có thể liên lụy người nhà, nói vâng ít nhất còn có một đường sinh cơ.
Cũng là gã vận khí tốt, Lý Hổ cư nhiên thu nhận gã đầu hàng.
Kỳ thật có phụ tá khuyên hắn nhổ cỏ tận gốc, nhưng khi Lý Hổ và Thôi Liên Chính cùng nhau ăn uống chơi gái đánh bạc, cướp bóc vơ vét tài sản thì hơi có chút tâm tâm tương tích, vì thế lại thu dung gã.
Bây giờ hắn “đường làm quan rộng mở”, nắm quyền, tự phong là Quân trưởng Quân Độc lập Phụng Thiên. Lại khéo là lúc chiếm đóng Phụng Thiên mấy bà vợ bé đều thất tán hết cả, trong nhà rỗng tuếch, vừa lúc dọn chỗ chứa người mới.
.o.
Lý Hổ mặc quân phục tướng quân mới tinh, ở trên đầu bôi một lớp dầu thật dày, ngâm khúc ca nhỏ vuốt ngược tóc bóng mượt ra sau, đứng ở trước gương soi soi, thấy mình quả thực anh tuấn không ai sánh kịp.
Hắn đối diện với gương nhếch miệng cười, một hàm răng trắng như tuyết.
Đáng tiếc.
Nếu không phải sợ đau, đổi thành vàng càng khí phái hơn!
Mặc dù là lớn lên từ trong khổ đắng, nhưng kỳ thật Lý Hổ từ nhỏ yếu ớt sợ đau, quá khứ là không có biện pháp, hiện tại có điều kiện, liền tận khả năng nuông chiều bản thân, nói không chừng đành phải để lại ít khuyết điểm như vậy.
Sửa sang thoả đáng, lại ở trên người phun lên nước hoa phương Tây, trong hương thơm phảng phất người mình cũng nhiễm hơi thở thời thượng, lúc này mới chí đắc ý mãn đi ra cửa.
Tốp vệ sĩ vội vàng đuổi theo, tiền hô hậu ủng vây quanh Quân trưởng lên xe.
Hôm nay hắn phải đi dự tiệc, Đỗ Sở trưởng Sở Văn hoá Giáo dục chính phủ Quốc dân vào Phụng Thiên, quan chức bản địa lo liệu tiệc tiếp đón.
Vốn trường hợp này chẳng liên quan lớn tới hắn, chủ tiệc cũng là dựa trên tâm tính cung kính thận trọng gửi thiệp mời, vốn không trông cậy vào Quân trưởng sẽ đại giá quang lâm.
Nhưng Lý Hổ tuy rằng chưa từng một ngày đến trường, chỉ nhận biết được vài ít chữ không nhiều, lại tự nhận là một người văn minh, rất vui lòng tham gia loại tụ họp văn minh này.
Hắn đi vui vẻ phấn khởi, nào biết ở trên tiệc rượu lại dẫn đến một bụng khí.
Bởi vì Đỗ Sở trưởng giá lâm, tiệc rượu mời không ít nhân sĩ giới giáo dục, trong đó có Đoàn Hiệu trưởng một khu đại học bản địa.
Đoàn Hiệu trưởng là một cổ giả, công việc dạy học giáo dục người làm một đời, thấy quân tọa, cũng không biết nịnh hót lấy lòng, ngược lại mặt mày khó chịu giáo huấn hắn nói quân phiệt giao chiến, hại nước hại dân.
Lý Hổ dưới giận dữ bất chấp mình là người văn minh, ngay tại chỗ lấy ra bản sắc binh lính, giam lại Đoàn Hiệu trưởng.
cả câu ý là không tranh cãi, chỉ hành động.
Một viên đá làm gợn lên ngàn con sóng.
Tin tức Hiệu trưởng bị giam giữ truyền trở lại đại học, các học sinh trên đường phố.
Lý Hổ phái ra bộ hạ đắc lực của hắn Thi Lữ trưởng đi xử lí chuyện này.
Thi Lữ trưởng quả nhiên vô cùng giỏi giang, tự mình mang theo một đội nhân mã xông lên đầu phố, nổ súng xua tan học sinh gây rối, giữa hỗn loạn đánh chết vài người, còn bắt một đám.
Vì thế học sinh đào thoát suốt đêm xuống Nam lên Bắc, chạy tới các nơi tìm kiếm ủng hộ.
Bắc Bình hơn mười khu đại học đồng thời hưởng ứng, tập thể bãi khóa bày tỏ lên tiếng ủng hộ.
Dần dần phong trào học sinh sinh viên bắt đầu!!
Các học sinh sôi nổi đi trên phố, lên án mạnh mẽ quân phiệt tàn bạo, hại nước hại dân, ngăn cản xã hội tiến bộ, dân tộc phục hưng!
Các văn nhân mạnh mẽ nâng cán bút, mỗi ngày ở trên báo chí lên án kịch liệt Lý Hổ mặt người dạ thú, hoang tàn bạo!
Lại có các giới liên danh hướng chính phủ Quốc dân yêu sách, yêu cầu chính phủ cách chức Quân trưởng Quân Độc lập Phụng Thiên giả của Lý Hổ.
Ở trong tiếng chỉ trích ào ào dội tới, Lý Hổ lấy ra da mặt dày tường đồng vách sắt, nhất: phát huy bản mặt không biết xấu hổ, nhị: tinh thần lưu manh không muốn sống, thật sự là sừng sững không ngã.
Yến Linh là một cô gái vừa du học trở về, tư tưởng hiện đại tiến bộ, thân là thiên kim của Phó Tổng lý chính phủ Quốc dân, kiên quyết đứng về phía học sinh.
Cô đang ngồi ở dưới ô che nắng, buông chén trà sứ trong tay, cầm một tờ báo chí, thở dài nói với Tam thiếu gia.
– David, đáng tiếc là ba không cho phép, nếu không em thật muốn tự mình đi đến Phụng Thiên tham dự phong trào của các học sinh.
Tam thiếu gia luôn luôn tán thưởng ý thức độc lập của Yến Linh, nghe vậy liền giới thiệu cô cho Hội Liên hợp Học sinh Bắc Bình.
Vài ngày sau, Yến Linh cùng một đám đại biểu học sinh Bắc Bình, lên Bắc Phụng Thiên ủng hộ học sinh địa phương.
Lại trôi qua hai ngày, không đợi Phó Tổng lý nổi trận lôi đình phái người đem cô con gái phản nghịch trở về, liền truyền đến tin tức cô tử vong.
Mũi nhọn nhất tề chỉ hướng Lý Hổ!
Chú thích:
Tâm tâm tương tích: hiểu tình cảm lẫn nhau, không cần nói ra nhiều.
Tiền hô hậu ủng: phía trước có người hét to mở đường, đằng sau có người bảo vệ.
Quân tọa: quân quan lớn.
Liên danh: cùng ký tên kiện lên trên.
Tổng lý: . Người đứng đầu của một số đảng. . Thủ tướng (Quốc vụ viện).