Mạnh Nhị tiểu thư ngày ấy về nhà, vừa mới vào cửa, liền hai chân đá bay giày cao gót. Cô để chân trần đứng ở trong phòng khách, vẻ mặt quỷ dị khó dò, tại giữa căm hận và động tâm lắc lư bất định.
Mở ra hộp thuốc lá, từ bên trong rút ra một điếu thuốc, quen thuộc châm lên hít một ngụm. ‘Nắm vào tay, rồi một cước đá văng!! Nếu không… Khó tiêu mối hận của cô nãi nãi hôm nay!’
Cách hai ngày, Tạ Viễn ở nhà nhận được một tấm thiệp mời, là Mạnh Nhị tiểu thư mời hắn tham gia vũ hội.
Vô duyên vô cớ, hắn rùng mình một cái, tâm tình cùng loại với hoàng hoa đại khuê nữ bị đăng đồ tử nhìn trúng.
…
Mạnh Nhị tiểu thư tây trang giày da, bối đầu chải đến bóng loáng trơn nhẵn, cô ngồi ở trên sô pha, trong lòng ôm một mỹ nữ mặc váy dài thấp ngực, tư thái tiêu sái hướng về phía Tạ Viễn vẫy tay một cái.
– Mister Tạ, chào ngài.
Tạ Viễn thoáng kinh ngạc cười, lập tức đi qua, đầu tiên là hơi hơi khom người gật đầu một cái.
– Miss Mạnh, ngài hôm nay… Thật sự là hết sức … tiêu sái.
Vừa nói, vừa thuận thế ngồi xuống sô pha, một mỹ nữ đầu cuộn sóng tóc quăn lập tức len lén liếc hắn vài cái.
Hắn tỉnh bơ từ trong ngực lấy ra hai điếu thuốc, đem một điếu đưa cho Mạnh Nhị tiểu thư, cũng vươn tay sang tự mình thay cô châm lửa. Lúc quay thân lại, thuận thế mỉm cười với mỹ nữ tóc quăn.
Mỹ nữ lập tức mặt phiếm đào hoa, diệc hỉ diệc sân cúi đầu.
vừa vui vừa giận.
Mạnh Nhị tiểu thư hít một hơi thuốc trên tay.
– Mister Tạ, nghe nói ngài ban đầu từng có một thê tử?
Tạ Viễn mỉm cười.
– Đúng.
– Tôi rất ngạc nhiên, thê tử Mister Tạ là người phụ nữ thế nào?
Tạ Viễn trầm mặc một lát. Ánh đèn ố vàng chiếu vào mặt hắn, trong thần sắc hắn mang theo một chút ngưng trọng và dịu dàng lạ lùng.
– Thô lỗ, thiếu giáo dưỡng… tâm địa rất xấu… Nhưng vóc người rất tốt… Luôn rất có sức sống… Bên ngoài kiêu ngạo kỳ thật cô đơn yếu ớt…
Mạnh Nhị tiểu thư kinh ngạc há miệng, cô không nghĩ tới sẽ là đáp án như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng thoáng co rút mạnh.‘Đây là… đang ám chỉ gì đó với mình?’
‘Nói bậy, mình không phải là thô lỗ không có giáo dưỡng!’
Cô vừa âm thầm hồ nghi, vừa tiếp tục hỏi dò. – Vậy các người sau đó tại sao tách ra?
– Chúng ta có một bắt đầu thực rất tệ, hắn vẫn ghi hận trong lòng, cừu hận này thủy chung không thể giải, cho nên… Sau đó xa nhau.
Mạnh Nhị tiểu thư gật gật đầu.
– Đó là nàng không đủ rộng lượng rồi?
hắn và nàng là đại từ nhân xưng ngôi số ít, khi viết thì khác nhau nhưng phát âm lại giống nhau rất dễ gây nhầm lẫn.
Tạ Viễn nghiêm trang trả lời.
– Há chỉ không đủ rộng lượng, đó chính là tâm nhãn so với kim còn nhỏ hơn!
Mạnh Nhị tiểu thư xa xăm trợn trắng mắt, nghĩ rằng. ‘Đây là đang oán giận mình lòng dạ hẹp hòi?’
…
Lúc này, Lý Hổ đứng trên sườn núi, đột nhiên hắt xì hơi.
Hắn dùng tay chà cái mũi, một tay lấy nước mũi chà xuống mặt đất. – M, bị cảm.
Thư cho Vương Minh đã gửi đi, Moscow xa ngoài vạn dặm, một chốc không nhận được hồi âm. Nhưng hắn cũng không gấp, loại chuyện này gấp không được. ‘Nên làm đã làm, còn lại, chỉ xem người ta có để ý nhìn mình hay không.’
Thiểm Bắc trong bóng đêm, là một vùng hoang vu thê lương. Hắn mọi nơi quay đầu quan sát, ngoại trừ vài ngọn đèn thưa thớt trong nhà hầm lộ ra, còn lại là những sườn đất cằn cỗi.
‘Không thể cứ ngâm mình cả đời trong sơn cốc này được, nghẹn đến chết mất!’
Lúc này, đột nhiên khát vọng một cái ôm. Tốt nhất là sau cơm no rượu say, nằm ở trên giường lớn mềm mại, cùng một người ôm chặt vào nhau…
Hắn lắc mạnh đầu, bắt buộc mình lập tức đem ý nghĩ này ném ra khỏi óc. ‘Nghĩ cái gì vậy chứ?!’