Kít...ít….ít… chiếc ô tô phanh gấp ngay trước cửa ra vào của bệnh viện
- Mau, mau mang giường lại đây – Đạt gọi to người trong điện thoại lúc nãy
- Đây… - y tá nam đẩy chiếc giường lại gần cửa xe, để Huy Anh bế nó đặt lên giường
- Ai đây? – người trong điện thoại ban nãy hỏi
- Người quen của em, anh báo với ba em một tiếng đi… còn anh – Đạt quay sang nhìn anh y tá đang giữ chiếc giường – đưa em ý đi chụp CT, rồi gửi kết quả vào máy tính của tôi nhé
- Dạ được – anh đó gật đầu rồi người nhanh chóng đẩy chiếc giường đi
- Để xe đó đi, xe có người cất hộ. Bọn mày đi theo chị y tá này lên phòng tao ngồi đợi nhé, tao phải qua đó xem mọi việc thế nào rồi – Đạt nói với Đức, Trí và Huy Anh rồi quay sang chị y tá – Dẫn bọn họ lên phòng giúp tôi!
- Mời các anh đi lối này – chị y tá đó dẫn đường
- Có gì thì báo ngay nhé – Đức dặn dò
- Tao biết rồi, lên đó ngồi đợi đi – Đạt gật đầu rồi nhanh chóng chạy về hướng phòng chụp CT
.
.
.
- Con thấy thế nào? – ba Đạt cau mày
- Xương bị gãy đã làm đứt gân – biểu hiện trên mặt của Đạt lúc này cũng vô cùng khó coi – Chắc có lẽ là do bị quyền đá vào – anh thở dài rồi lắc đầu – Tội con bé quá!
- Bắt buộc phải làm phẫu thuật nối gân ngay thôi, không thể đợi thêm được nữa – người trong điện thoại ban nãy lên tiếng, thì ra đó là trưởng khoa Xương khớp của bệnh viện, tên Khải – Người nhà của cô bé có ở đây không? Cần phải có sự đồng ý của họ thì cuộc phẫu thuật này mới thực hiện được
- Không có… quen An gần năm mà vẫn không hề hay biết ba mẹ của em ý là ai – Đạt lắc đầu
- Chúng ta không thể tự quyết định được đâu – Khải phản đối
- Phải làm cách nào bây giờ? Đợi em lát… - Đạt chạy ra ngoài
.
- Mày… sao rồi? – Huy Anh giữ chặt vai Đạt ngay khi anh bước vào phòng
- Bọn mày cần phải xem cái này – anh tiến tới chiếc máy tính bàn và khởi động
- Cái gì đây? – Đức cau mày
- Nhìn thấy không? Gân tay bị đứt rồi, do cái xương bị gãy đâm vào – Đạt khoanh tròn lên phần giữa trên màn hình
- Đứt gân? Giờ phải làm sao? – Huy Anh hốt hoảng – Sẽ không có chuyện gì chứ?
- Phải phẫu thuật khẩn cấp, nếu không thì… sau này cánh tay này sẽ không thể dung được – Đạt ngập ngừng
- Phẫu thuật sao? – Trí nhìn kĩ lại màn hình – Mặc dù em không hiểu rõ về ba cái này lắm, nhưng xem chừng có vẻ nghiêm trọng đấy
- Phẫu thuật? Không thể dùng tay được nữa? – Huy Anh đổ mồ hôi lạnh – Vậy… phải làm sao?
- Phải có được sự đồng ý từ người nhà bệnh nhân… mà… An đã bao giờ tiết lộ về gia đình đâu? – Đạt khó xử
- Ý kiến người nhà sao? – Đức trầm ngâm
- An sao rồi? – Huy, Mai Anh, Phương, Trang, Trí và Hải chạy ùa vào phòng
- Anh… An sao rồi? – Trang lắc tay Đạt hỏi
- Gân tay bị đứt rồi, buộc phải làm phẫu thuật nối gân gấp – Đạt trả lời
- Vậy thì sao còn không mau làm phẫu thuật đi? – Mai Anh sốt ruột
- Phải có sự đồng ý của gia đình… mà làm cách nào để liên lạc với gia đình của An đây? – Đạt hỏi ngược lại
- Gia đình của An? – Mai Anh và Huy giật nảy
- Nếu không có cách nào liên lạc được thì để tao ký vào đơn đồng ý phẫu thuật… không thể chờ được nữa… nếu bị phế thì phải làm sao đây? – Huy Anh dường như không thể kiên nhẫn mà đợi chờ thêm, nắm lấy cổ áo của Đạt, cáu kỉnh – Mau… để tao kí vào đơn đó
- Bình tĩnh đi Huy Anh… đây không phải là lúc để gây sự đâu! – Huy và Đức gỡ Huy Anh ra khỏi Đạt rồi đẩy anh xuống cái ghế sofa ngay cạnh
- Chúng mày… không hiểu được đâu… nếu không mau lên thì cánh tay đó… mất đi nó thì khác gì cướp đi sinh mạng của người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết chứ? – Huy Anh ôm mặt
- Cái đơn đó… để ta kí cho, ta là ba của con bé – ba nó cùng Lâm và Long bước vào phòng
- Ba Linh… - Đức ngỡ ngàng, Mai Anh hốt hoảng
- Chú… - Huy không tin vào mắt mình
- Đây là… - mọi người trong phòng đều bất ngờ
- Ta có đủ tư cách để kí vào đơn đồng ý phẫu thuật cho con gái mình chứ? – ba nó hỏi
- Chú… có… nhầm không vậy? – Đạt lắp bắp
- Đúng là ba của An đó, đưa đơn cho chú ý kí rồi mau chóng phẫu thuật cho An đi… đừng phí phạm thời gian nữa – Huy nói
- Đây là đơn ạ… chú… kí vào đây – Đạt chỉ tay vào góc tờ giấy, dường như anh vẫn chưa tin những gì đang xảy ra xung quanh
- Xong rồi… mong mọi người sẽ cố hết sức giúp con bé… nó mà có mệnh hệ gì… người làm cha như tôi cũng… - ba nó xúc động
- Cháu sẽ cố hết sức – Đạt gật đầu lia lịa rồi chạy vội tới phòng họp
- Chuyện này… là sao chứ? – mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên
- Tao sẽ giải thích sau… giờ thì mau tới chỗ An đi – Đức nói rồi dẫn đường tới chỗ nó đang nằm
.
.
- Mọi người chờ ngoài này nhé! Tao phải vào trong đây! – Đạt trấn an
- Mọi việc sẽ ổn chứ? – Lâm hỏi thay cho ba nó
- %... anh yên tâm đi, mọi người sẽ cố hết sức, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu – Đạt nói rồi chạy vào trong phòng phẫu thuật, hôm nay, anh sẽ là trợ tá chính
.
phút
.
.
phút
.
.
phút
.
.
Rồi
.
.
, phút trôi qua
.