- Em...Chú Linh...đây là... - người đó bàng hoàng
- Đây là An, con gái chú... - ba nó nói - còn đây là Huy, con trai chú Hoàng
- Con gái? An... là con gái chú? - Huy hốt hoảng
- Phải, sao con ngạc nhiên quá vậy? Hai đứa làm quen đi... - ba nó cười
- Chào anh... trái đất tròn thật... - nó cười trừ, mắt đảo lia lịa, tìm xem có cái lỗ nào để chui xuống không
- Trái đất tròn? Hai đứa quen nhau sao? - mẹ Huy có vẻ mừng ra mặt
- Tụi con học chung trường. Mấy đứa bọn con hay đi chơi chung với nhau! - Huy vừa nói, vừa ngồi xuống ghế
- Tốt quá còn gì! Hổ phụ sinh hổ tử, cha mẹ nó chơi thân, ai ngờ chúng nó cũng thân thiết ha! - ba Huy nói
- Đúng rồi đấy... - ba nó đồng tình
- Nào... nâng ly cho sự quen biết giữa hai nhà nào - ba Huy nói
Cách... - tiếng chiếc ly chạm vào nhau
- Cứ tự nhiên con nhé! - mẹ Huy nhìn nó
- Vâng ạ... - nói xong, nó cúi gằm mặt xuống mà ăn
Cả bữa nó ăn mà không dám nhìn thẳng vào Huy. Chưa bao giờ mà nó cảm thấy sợ sợ khi đối diện với Huy cả, đây là lần đầu tiên. Ôi trời, sao cảm giác nó tội lỗi thế này?
- Con xong rồi ạ! Cả nhà ngon miệng ạ! - nó đứng dậy
- Ăn ít vậy thôi sao? - ba Huy hỏi
- Con no căng bụng rồi ạ! Con xin phép ra ngoài phòng khách ạ - nó cười
- Ừ, ra đó ngồi chơi đi - ba Huy gật đầu
- Con cũng ăm xong rồi! Con lên phòng đây! - Huy cũng đứng dậy - Đi lên phòng anh - và cứ thế là kéo nó đi
- Ê... từ từ đã, mọi người đang nhìn kìa - nó ngượng đỏ cả mặt
- Này, ông xem có phải đứa chúng nó có tình ý với nhau không? Hay hai gia đình ta kết thông gia đi - ba Huy hỏi đùa
- Cái đó thì phải xem thằng Huy với thằng Đức ai là Sơn Tinh cưới được Mị Nương con gái tôi đây - ba nó chạm ly vào ly của ba Huy
- Thế thì phải để cho bọn trẻ tranh đấu rồi! - ba Huy cười
- Nhất trí nhất trí... - ba nó cũng cười
...
- Làm gì mà nhìn em nãy giờ vậy? - nó đỏ mặt
- Nói đi! - Huy mặt đối mặt, mắt đối mắt với nó
- Nói cái gì?
- Đó có phải là sự thật không?
- Cái gì mới được? Nói rõ ra xem nào
- Em là con gái của chú Linh thật hả?
- Bộ anh nghĩ ba em là người thích nói dóc sao?
- Nhưng mà...
- Hay anh thấy em không đủ tư cách để làm con gái ruột của một danh hài nổi tiếng?
- Không phải... chỉ là...
- Chỉ là sao? Rõ là anh coi thường em
- Không có! Anh ngưỡng mộ em còn chẳng hết, coi thường lúc nào!
- Thế tại sao cứ tra hỏi em như tù binh vậy?
- Tại anh bất ngờ quá! Sao từ trước tới giờ em không nói cho mọi người biết về thân thế của em?
- Để làm gì? Anh nghĩ em có thể sống yên ổn một khi sự thật phơi bày à?
- Cũng đúng... nhưng chí ít em cũng phải nói với anh chứ?
- Nói với anh để làm gì? Vả lại anh cũng có hỏi đâu mà nói?
- Anh...
- Giờ hết thắc mắc chưa? Em giận lắm rồi đấy nhá! Tại anh mà tối nay em nuốt chẳng trôi đồ ăn đấy biết không?
- Tại sao lại tại anh? Em vô lý ... ờ ờ... tại anh! Tất cả là tại anh, được chưa? - Huy định cãi lại thì bị nó chừng mắt
- Bắt đền đi...
- Muốn anh đền gì đây?
- Qua đây, bóp vai cho em... mấy hôm nay ngủ nhiều quá nên bị mỏi người
- Ngủ nhiều? Mỏi người? Em là người kì lạ nhất mà anh từng gặp đấy!
- Thế bây giờ có làm không? Sao con trai tụi anh thích lèo nhèo thế nhỉ?
- Làm làm... chỗ này phải không? - Huy ấn vào một chỗ
- Đúng rồi... chỗ đó, chỗ đó đó... anh có tay nghề đấy! Mai sau không lo thất nghiệp đâu - nó hài lòng
- Cám ơn lời khen đầy chế giễu của em
.. - Huy lắc đầu. Biết là chẳng bao giờ đấu khẩu mà thắng được nó cả nên tốt nhất cứ công nhận cho lẹ
- Biết vậy là tốt! Ủa...cái gì đây? - nó cầm tập giấy đặt trước mặt
- À... hợp đồng giữa Văn thị với Bells đó mà - Huy nhìn lướt rồi trả lời
- Bells? Có phải là công ty thời trang nổi tiếng của Pháp không?
- Em biết sao?
- Cái Phương nó nói cho em biết! Sao hợp đồng này lại ở chỗ anh?
- Haizzz... ba muốn anh tập quản lí Văn thị... nghiên cứu hợp đồng với Bells là bài kiểm tra đầu tiên. Nó làm anh đau đầu mấy bữa nay ... - Huy thở dài, lại giường ngồi
- Ý của anh thế nào? - nó vẫn xem kĩ từng trang một
- Hình như thời trang của Văn thị phụ thuộc khá nhiều vào Bells...
- Đâu phải là là phụ thuộc, mà là bị chi phối luôn rồi còn gì! - nó khẽ nhíu mày
- Ý em là sao?
- Nhìn cái hợp đồng này là biết Bells đang chi phối ngầm chi nhánh thời trang của Văn thị rồi còn gì - nó lại chỗ Huy ngồi - Anh nhìn nhé, quyền lợi của Bells quá nhiều, trong khi tập đoàn của ba anh lại chẳng được gì - nó khoanh tròn vào mấy điều khoản
- Ờ ha... tức là hợp đồng này không thể duy trì được lâu dài... - Huy gật gù
- Tất nhiên rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này thì xem chừng năm nữa chi nhánh thời trang của Văn thị sẽ thuộc quyền sở hữu của Bells; và công sức mấy chục năm của ba anh gần như mất trắng
- Thật vậy sao? Nhưng...
- Hai đứa đang tâm sự với nhau gì vậy? Xuống nhà đi, có đồ tráng miệng đấy - mẹ Huy gõ cửa rồi bước vào
- Dạ, tụi con xuống ngay đây ạ - nó gật đầu lia lịa
- Xuống mau nhé! - mẹ Huy nói rồi bước ra
- Vâng ạ - nó gật đầu
- Biết là bắt buộc phải kí, thế ba muốn anh nghiên cứu làm gì?
- Này! Anh là dốt thật hay giả nai thế hả? Điều đơn giản vậy mà anh cũng nghĩ không ra sao?
- Thật đó! Em biết thì mau nói đi...
- Thì ba anh ngầm muốn anh tìm cách từ chối hợp đồng với Bells đó...
- Từ chối? Từ chối kiểu gì?
- Đơn giản mà! Anh nhìn ra được chỗ bất hợp lí thì phải tìm được cách giải quyết chứ?
- Nhưng cái đó là do em tìm ra mà?
- Em cũng chỉ cho anh rồi còn gì? Còn có mỗi một bước nữa là thành công rồi, tự động não đi... xuống nhà mau lên đi, người lớn đang chờ đấy! - nó bước xuống nhà
- Thương thì thương cho chót đi lại còn... - Huy lầm bầm
...