Phải yêu em ...
- Anh là người hay là đỉa vậy? Biết mấy giờ rồi không? - nó cầm lấy cái điện thoại rồi hét
- Anh... chỉ là anh muốn nhờ em giúp với bản hợp đồng đó thôi..
- Không. Có phải việc của em đâu? - nó từ chối thẳng thừng
- Lẽ nào em thấy chết lại không cứu?
- Thứ nhất: đây là chuyện của Văn thị nên em không muốn lo chuyện bao đồng. Và thứ hai: em có biết rõ tình hình cụ thể nó ra sao đâu mà giúp anh được? Tự lực cánh sinh đi...
- Vậy nếu như chú ngỏ lời mời con làm quân sư cho Văn thị con có làm không?
- Ba...
- Dạ? Chú... Hoàng... - nó lắp bắp, thôi xong rồi, hình tượng thục nữ của tôi - con không dám đâu ạ...
- Chú thấy con rất có năng lực, chua tin là con sẽ cứu chi nhánh thời trang của Văn thị một ván trông thua
- Hơ chú ơi... chú nghe lầm rồi... con ban nãy là nói bừa, nói bừa đấy ạ! Chú tìm người khác đi, con không làm được việc này đâu
- Coi như là chú cầu xin con có được không?
- Chua đừng như vậy mà, con khó xử lắm... - nó tìm đủ mọi cách để từ chối - Dù gì thì Văn thị cũng là một tập đoàn lớn, nếu việc này không thành thì mặt mũi Văn thị còn để đâu đây? Chú bảo con phải làm sao đây?
- Cái này...
- Tốt hơn hết là hai cha con chú tự bàn bạc với nhau đi, rồi họp hội đồng quản trị hay gì đó nữa... để tìm ra cách. Con xin lỗi, con không giúp chú được đâu...
- Thế thôi vậy! Cái này cũng không bắt ép con được. Chú cúp máy đây, xin lỗi vì đã làm phiền con đêm khuya thế này...
- Dạ vâng ạ, con chào chú, chú ngủ ngon ạ - nó tắt máy
- Ba bỏ cuộc luôn sao? Bị An nó thuyết phục ngược lại rồi hả? - Huy trố mắt, bậc thầy về thuyết phục trên thương trường như ba anh mà có ngày lại bại dưới chân một đứa bé mới tuổi
- Tất nhiên là không rồi. Sáng mai con qua nhà chú Linh đón con bé tới nhà mình nhé! – ba Huy nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng
- Vậy là sao? Ba bảo không làm phiền em ý nữa cơ mà?
- Cứ tới nhà chú ý đi… ba dám cá với con là con bé nó sẽ theo con tới nhà mình. Nghe lời ba đi! – ba Huy cười
- Vậy là sao? Tại sao nói chuyện với em ý một hồi cái bí bí ẩn ẩn giống như nó vậy?
.
- Mình như vậy có hơi quá không ta? Chú ý thành tâm tới vậy cơ mà? – nó tự hỏi – Hay là cứ thử một phen xem nào… nhưng mà nhỡ không thành công thì làm sao? Trời ơi… đau đầu quá, thôi kệ nó đi, ngủ cái đã… (t/g: thì ra là ba Huy biết nó sẽ cảm thấy day dứt mà phải đồng ý nên mới nhởn nhơ như vậy. Quả là cao thủ thương trường mà!)
…
- Con chào bà ạ…. – Huy cúi đầu chào bà nó
- Huy đấy à.. ngồi xuống đây! Tới tìm cái An sao? – bà nó tươi cười
- Dạ vâng ạ… em ý đâu rồi ạ? – Huy gãi đầu
- Coi con kìa, làm gì mà vội thế? Nhớ nhau tới vậy sao?
- Đâu có đâu ạ… chỉ là con có chút việc thôi mà
- Đùa với con chút cho vui thôi. Nó đang ngủ ở trên phòng ý, tiện thể gọi nó dậy giúp bà luôn. Bà gọi nãy giờ mà nó chẳng chịu nhúc nhích tí nào – bà nó thở dài
- Vậy con xin phép ạ… - Huy đứng dậy
- Phòng thứ hai từ phía cầu thang đi lên nhé! – bà nó cầm cốc trà lên
- Vâng ạ - Huy gật đầu
.
- Đây rồi… cốc cốc cốc – Huy gõ cửa phòng nó – sao không có động tĩnh nào thế nhỉ? Vào thử xem nào – Huy đứng một lúc mà không thấy có gì, bèn đánh liều mà cửa vào
- Ai đó? Tại sao lại tự tiện vào mở cửa vào phòng con gái thế? – Lâm gắt
- Ủa anh Lâm… anh cũng qua đây hả? – Huy ngạc nhiên
- Huy đó hả! Tới đây lúc nào vậy?
- Em mới tới... tính hỏi An tí chuyện, gõ cửa nãy giờ mà không thấy hồi đáp
- Nó chưa dậy đâu… để anh vào gọi cho – Lâm mở cửa đi vào
- Để em vào giúp anh… - Huy giúp sức (t/g: sao lố vậy? Gọi nó dậy thôi mà, làm gì mà như sắp ra chiến trận thế?)
- An… ơ… - Lâm với Huy mở cửa ra thì vội quay mặt đi
- Hai người, tại sao vào phòng không gõ cửa? – nó kéo vội cái áo xuống
- Anh… xin lỗi… tại… tại… anh gõ cửa mà không… thấy em…em… - Huy không nói nên lời
- Còn không mau đi ra? Không thấy em đang thay đồ hả? – nó gắt
- Ra ra ra … anh ra… anh ra… - Lâm với Huy lắp bắp
- Đóng cửa vào khẩn trương lên… - nó đỏ mặt tía tai
- Cái này là may mắn hay là hên xui vậy? – Lâm thở hổn hển, chợt nhớ lại chuyện sáng hôm trước
- Anh nói gì cơ? – Huy hỏi
- Không có… anh, về phòng trước… em ở đây đợi cái An đi ha – Lâm đi vội về phòng
- Còn đứng ngoài đó thì vào đi! – nó từ trong nói vọng ra
- Anh… vào được không? – Huy hỏi
- Vào đi… - nó nói
- Nói chuyện với anh một tí được không? – Huy ngập ngừng
- Có.. chuyện gì? – nó sắp xếp lại giường
- Thì còn chuyện gì khác nữa đâu?
- Em nói anh này, con trai ý, nói năng rõ ràng, thoát ý ra đi… đừng có kiểu lằng nhằng như thế. Nói thật em muốn giúp nhưng cái cách mà anh nói chuyện chẳng lọt tai gì cả
- Cũng đâu phải do anh đâu… - Huy lầm bầm, mặt đỏ bừng khi nhớ tới chuyện ban nãy – ba anh nói muốn em tiếp nhận hợp đồng này
- Là sao?
- Chẳng phải em nói là có kế hoạch rồi còn gì?
- Thì đúng là có… nhưng em sợ lắm… em chẳng có tí kinh nghiệm nào cả
- Vậy thì cứ coi như đây là lần tập nghiệm đầu tiên của em đi
- Hả? Vậy cũng được sao? Thôi thôi, ví dụ như đóng góp ý kiến thì em còn giúp anh được, chứ việc này lớn quá, em nhận không được đâu. Vả lại, em cũng không biết tình hình cụ thể nó như thế nào nên không dám nói bừa
- Hóa ra từ trước đến nay em lo nhất việc này sao?
- Đương nhiên rồi!
- Không nói sớm… Qua nhà anh đi, anh nói ba đưa cho em thêm dữ liệu
- Có được không đó?
- Tất nhiên là được rồi, thay đồ nhanh đi, anh đợi dưới nhà nhé!
- Thôi khỏi, nãy vừa thay rồi, quần áo đâu ra mà lắm thế, đợi em đi đôi tất rồi cùng đi, ngồi giường đợi đi
- Ờ… - Huy ngồi xuống
- À mà Huy này, quanh đây có chỗ nào ngon ngon không? Em chưa ăn sáng – nó vừa đi tất vừa hỏi
- Em muốn ăn gì? Hamburger nhé?
- Được đó, đi thôi… đói rồi
- Sao lúc nào cũng kêu đói vậy? Bộ ở bên này mọi người bỏ đói em hả?
- Nếu anh rảnh thì nghĩ kế hoạch đi, đừng đứng đó mà bàn tán lung tung. Kẻo mốt tới đây là nội em cầm chổi đuổi anh đi đấy!
- Đi đi đi đi… anh xuống lấy xe, ra mau ha! – Huy chạy đi
- Đúng là thân lừa, lúc nào cũng ưa nặng – nó lắc đầu rồi từ từ đi xuống
…
- Con chào cô chú ạ!