Xem đi, kỹ năng bóp méo sự thật của người đời thật lợi hại, đôi khi dùng mấy câu nói ba xạo để khái quát một việc là chuyện tốt, nó có thể lời ít mà ý nhiều làm cho người ta hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng có đôi khi người ta lại vừa vặn bỏ quên trọng điểm câu chuyện.
Đáng sợ là, ngẫm lại những lời này của Triệu Gai cũng không có khuyết điểm gì.
Chuyện này làm tôi không khỏi nhớ tới hồi Cao trung của mình, lúc đó mới lên Cao trung, mọi người không quá quen thuộc, lại không nghĩ rằng sau vài ngày, có một tin đồn kỳ quái truyền đến bên tai tôi:
"Chu Tiểu Dĩ nói cậu ta bị cảm rồi không thể đổ rác."
Những lời này rõ ràng nói tôi đây vô cùng khác người, giống như sinh bệnh nhẹ thôi thì cả người yếu ớt vô năng chuyện gì cũng không cần làm.
Thực ra sự thật không phải thế, ngày đó tổ nhỏ người chúng tôi quét dọn vệ sinh, mọi người phối hợp hoàn thành xong công việc thì rời trường, mà tôi một tay cầm thuốc cảm, một tay mang theo túi rác- đã nhiều nhất có thể, nhưng tiểu đồng bọn muốn tôi mang nhiều hơn một chút, tôi nói tay cầm thuốc không thể cầm rác, tạm biệt xong liền rời đi.
Không nghĩ tới chuyện này truyền ra thành câu chuyện như vậy.
Miệng người thật đáng sợ! Miệng người thật đáng sợ!
Mà lúc đó tôi cũng dở khóc dở cười nhưng không biết tìm ai giải thích, đành phải thôi, bất quá cũng may nhân cách và mị lực của tôi làm cho mọi người dần dần hiểu rõ tôi là hạng người gì, tôi cũng không đi tranh cãi những chuyện kia nữa.
Ở đây, tôi muốn giải thích chút gì đó nhưng nhìn Triệu Giai hưng phấn cũng không phải có ý xấu, em ấy là kiểu người quá thẳng thắn, theo tôi quan sát, còn có chút lòng tự trọng, ngộ nhỡ tôi tùy tiện giải thích, em ấy cảm thấy tôi coi thường em ấy, cảm thấy tôi tùy tiện miễn cưỡng em ấy, làm tan nát con tim mỏng manh của em ấy cho nên như thế cũng tốt.
Kể từ sau lần ở quán cafe, tôi rất ít gặp Hà Trừng, lúc này em ấy mặc một chiếc áo da tông màu xám tro, phía dưới phối với chiếc quần dài, tóc xõa hai bên ở phía sau tùy ý buộc lại, thoạt nhìn rất đơn giản thoải mái.
Em ấy cầm trong tay cái túi siêu thị, hướng về phía Triệu Giai không mặn không nhạt Ừ một tiếng, Triệu Giai vui vẻ quay lại một mình tán thưởng.
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy bầu không khí là lạ nhưng cẩn thận quan sát, bạn cùng phòng bận rộn với chuyện của riêng mình, Triệu Giai vừa vuốt ve con hưu cao cổ vừa xem chương trình thực tế, Hà Trừng ở phía sau, đem từng thứ trong túi lấy ra, đó chỉ là đồ sinh hoạt bình thường trong ký túc xá.
Tôi tốn hơi thừa lời, quay đầu muốn cùng Hà Trừng nói chuyện, vừa hay thấy em ấy cũng quay đầu nhìn tôi, vì vậy tôi lập tức quên mất lời muốn nói, đối với em ấy cười ha ha, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Em ấy lướt qua tôi, nhìn đồ vật trong tay Triệu Giai ở phía sau tôi, hỏi:
"Đó là chị tự mình làm?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, Triệu Giai đã vui vẻ quay lại, móc vào tay tôi, tựa trên vai tôi, tay kia cầm con hưu cao cổ, ở giữa chúng tôi lắc lắc vài cái:
"Đúng vậy đúng vậy, học tỷ khéo tay quá phải không?"
Được khen ngay trước mặt, thật xấu hổ, tôi nhìn mắt con hưu cao cổ bị lắc muốn lòi ra, không thể làm gì khác hơn là cười ngây ngô.
Hà trừng không có biểu tình gì chỉ nhìn đồ trong tay Triệu Giai nói:
"Em có thể muốn một con không?"
Lời này thốt ra, trong phòng chợt rơi vào yên lặng, mọi người nhao nhao ngừng hành động trong tay.
Canh giả vong kỳ lê, sừ giả vong kỳ sừ, bạn cùng phòng quên dọn dẹp, tất cả đều quay đầu nhìn Hà trừng.
Người đi cày thì quên cày/Người cuốc đất thì quên cuốc đất.
Tôi cũng hiểu được, cùng người khác muốn thứ gì đó có chút không phù hợp với tính cách của em ấy, hơn nữa thoạt nhìn em ấy cũng không phải kiểu người thích mấy thứ dễ thương. Cho nên để bớt xấu hổ, tôi đứng lên, thêm cười cười vài tiếng, nên trở về rồi.
Trong lúc Triệu Giai đang xem được một nửa chương trình vừa ngồi chém gió vài câu thì thời gian đã không còn sớm, sau khi trở về ký túc xá tôi lập tức lấy điện thoại tìm Cừu len (Cừu đan bằng len), vừa tìm vừa nghĩ tới tràng cảnh Hà Trừng muốn tôi tặng, thực sự là... vô cùng quỷ dị.
Cừu len là hồi Ngư Ngư làm tặng cho Ngô Đại Gia, tôi thuận tiện học hỏi, sau lại cậu ấy nói quá khó, liên tục chiến đấu ở các chiến trường rồi chuyển sang đan khăn quàng cổ, còn kiếm cớ nói Ngô Đại Gia cùng mấy cái tượng tiểu nhân này không hợp.
Lúc muốn làm một việc nguyên nhân có lẽ là do xung động nhất thời, nhưng muốn buông tha một việc, mượn cớ thì nhiều vô kể, kỳ thực không cần mượn cớ cũng có thể buông bỏ, kiểu mượn cớ này, bất quá là cho chính mình một cái cớ để thoải mái mà thôi.
Đáng tiếc là, cái khăn quàng cổ Ngư Ngư đan không hề đẹp chút nào, có lẽ len cậu ấy đan không đủ lại lười đi mua, thành phẩm vừa thô vừa ngắn... ái chà, tôi đang nói cái gì vậy chứ.
Quan trọng là.... cậu ấy vì để cho Ngô Đại Gia hiểu được tình yêu của mình, mùa đông năm ấy không cho Ngô Đại Gia mang, lúc mới đầu, Ngư Ngư còn ở trong trạng thái thưởng thức, cảm thấy bản thân sao có năng lực như vậy, khăn quàng cổ thực sự quá đẹp, quả là số dách, sau này cậu ấy tự nguyền rủa mình, nhận rõ được sự thật, chịu không được lấy lại khăn quàng cổ, nói là muốn sửa một chút.
Sau đó có một ngày, tổng vệ sinh lý túc xá khăn không đủ dùng, Ngư Ngư hết sức rộng lượng đem cái khăn ra cống hiến.
Thực sự là cái khăn quá sai, hiện tại hình như còn nằm ở một chỗ hẻo lánh nào đó trong nhà vệ sinh.
Thịnh một thời, suy trọn đời, chính là chiếc khăn Ngư Ngư dâng hiến.
Lúc tôi làm con hưu cao cổ này, là muốn tặng cho Đường Sóc, nhưng lúc đó thành phẩm mới ra lò thật sự rất dễ thương, dễ thương đến nổi vượt qua mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau củatôi và Đường Sóc, đồng thời tôi lúc đem nó móc lên chùm chìa khóa của mình, càng cảm thấy thật dễ thương, cũng không muốn lấy xuống, cho nên quyết định giữ lại cho chính mình.
Tối trước khi ngủ, tôi chợt nhận được điện thoại nước ngoài của Đường Sóc, tiếp máy, tôi còn chưa lên tiếng hắn đã bùm bùm một tràng, lúc đầu tôi nằm dài nghe hắn nói, hắn nói về quá khứ của hắn và bạn gái hiện tại, nhưng càng về sau càng nói... càng đầy nguy cơ, hắn đang nói xin lỗi, vì vậy tôi ho khan vài tiếng.
"A, nè nè, Đường Sóc."
Hắn nghe giọng tôi lập tức ngừng lại, sau đó một hồi hắn nhỏ giọng mắng một câu:
"Con mẹ nó, Chu Tiểu Dĩ."
Nói xong cũng cúp mấy.
Tôi cười cười, câu chuyện này nói cho bạn biết, gọi điện quan trọng nhất là phải xác định tên trên màn hình, miệng muốn nói cái gì quan trọng thì nhất định phải xác định đối tượng gọi trên màn hình, loại chuyện này, sai thì rất xấu hổ.
Giống như chị họ của tôi, chị ấy nói chị ấy muốn gởi một câu riêng tư cho người bạn, nhổ nước bọt vào những lời của mấy người phụ nữ già mồm trong công ty, vậy mà lỡ tay gởi vào vòng công ty, không biết chị ấy bây giờ có ổn không.
Sau khi đặt điện thoại xuống, nhìn thấy WeChat có tin nhắn mới, tôi mở ra xem, là Hà Trừng.
Hà Trừng: Suy nghĩ một chút có phải làm phiền chị không.
Hà Trừng: Nếu cảm thấy phiền thì em không cần.
Hà Trừng: Thật ngại quá.
Hà Trừng: Đã ngủ chưa?
Hà Trừng: Ngủ ngon.
Tôi uống một hớp nước, trả lời chưa ngủ, lại giải thích vừa rồi nghe điện thoại không nhìn thấy tin nhắn, sau đó nói không phiền, chờ nhận đi!
Em ấy gởi đến một icon tiểu cương thi, tặng hoa cho chị!
Tôi ngừng một chút, chợt cảm thấy Hà Trừng thật đáng yêu.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ tới mấy hôm trước gởi nhầm một tin nhắn. Lúc đó trong vòng lớp nhìn thấy một anh bạn gởi icon tiểu cương thi, sau đó tiện tay tải xuống, phát hiện tất cả đều chọt trúng điểm dễ thương của tôi, cho nên tôi gởi cho Ngư Ngư một câu 'Icon tiểu cương thi thật đáng yêu' gởi xong tiện thể thêm cái icon 'Trời ạ'
Tốc độ tay quá nhanh, không ngờ tới những lời này và cả icon kia dĩ nhiên gởi cho Hà Trừng, vì vậy tôi vội vàng thu lại, giải thích một phen với em ấy là gởi nhầm.
Em ấy trả lời tôi một chữ 'Ừm' sau đó câu chuyện liền kết thúc.
Nhưng không nghĩ tới em ấy cũng tải bộ icon này về, điều này làm cho tôi rất vui, chính mình thích gì đó mà người khác cũng thích, bao giờ cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng, mặc kệ là Hà Trừng có phải vì tôi mà tải xuống hay không, coi như không phải, bây giờ em ấy thích điều đó cho thấy rõ chúng tôi thưởng thức điều giống nhau.
Rốt cuộc tôi miễn cưỡng cái gì chứ...
Sau khi học muội tắt đèn, tôi liếc nhìn giường Ngư Ngư, phát hiện điện thoại của cậu ấy vẫn còn sáng, vì vậy tôi lại mở Wechat, gởi cho cậu ấy một tin: Vừa rồi Đường Sóc gọi điện cho mình.
Thực ra cũng không có gì muốn nói, bất quá chỉ là muốn chém gió giảm sốc để đi vào giấc ngủ thôi.
Ngư Ngư rất nhanh trả lời tôi, một chữ: "Hả?"
Chữ này làm tôi khó hiểu, đây không phải là phong cách của Ngư Ngư, vì vậy tôi cẩn thận nhìn lại, trời!
Tôi: Chị... chị gởi nhầm.
Hà Trừng: Ừm.
Rút lại đã không còn kịp, vậy thì đơn giản xem Hà Trừng là đối tượng để dốc bầu tâm sự, nhưng gõ phân nửa mới tỉnh ngộ, tôi nguyện ý nói Hà Trừng có thể không muốn nghe thì sao.
Vì vậy tôi lại đem mấy chữ đó xóa đi, thoát ra.
Nhưng lăn qua lăn lại, cũng không còn hứng thú gì để nói với Ngư Ngư, nó vốn là việc nhỏ không có gì đáng nói, chuẩn bị tắt điện thoại thì nó chợt sáng lên.
Tôi vừa mở ra, Hà Trừng hỏi tôi: Đường Sóc nói gì?
Vì vậy tôi lại đem mấy chữ vừa xóa gõ lại một lần nữa...
Lòng hiếu kỳ của con người... luôn nặng hơn tưởng tượng.
Tôi: Hắn gọi nhầm số, chắc là gọi cho bạn gái hiện tại, nói mấy lời sến súa sau đó phát hiện là chị liền tắt máy.
Tôi: Đừng để ý, điện thoại có thể sai mà.
Hà Trừng: Ừm.
Tôi cười, quả nhiên là một cô em gái không nhiều chuyện.
Hà Trừng: Chị không sao chứ?
Tôi ngẩn người, đây là ý gì?
Tôi: Chị... không có gì.
Hà Trừng: Đi ra, em ở bên ngoài.
Sau khi xem xong tôi đặt điện thoại xuống lập tức từ trên giường ngồi dậy, vén chăn bò xuống dưới, lúc đi qua Ngư Ngư, cậu ấy nhỏ giọng hỏi đi đâu, tôi chỉ chỉ cửa, không trả lời cậu ấy rồi mở cửa ra ngoài, quả nhiên thấy Hà Trừng đứng ở cửa.
Em ấy không có mở đèn ở hành lang, mặc đồ ngủ khoác bên ngoài một chiếc áo khoác, tôi nói chờ tí, vào phòng lấy chìa khóa và áo khoác, đóng cửa kỹ lại.
Nương theo ánh đèn bên ngoài, tôi nhìn gương mặt em ấy, hỏi:
"Sao vậy?"
Em ấy hỏi tôi:
"Chị không sao chứ?"
Tôi mới bừng tỉnh, Hà Trừng em ấy hiểu lầm tôi vì cuộc gọi của Đường Sóc mà thương cảm.
Hôm nay là thứ mấy, vì sao tất cả mọi người đều chìm trong hiểu lầm và suy nghĩ lệch lạc không thể tự thoát ra được.
Tôi cười ha ha: "Không có việc gì." nói xong tôi còn bổ xung thêm: "Chị và Đường Sóc đã chia tay lâu rồi, đúng vậy, hắn đối với chị đã không còn ảnh hưởng nữa, vừa rồi chỉ là chị không ngủ được, muốn tìm người nói chuyện, vốn là gởi cho Ngư Ngư nhưng gởi nhầm sang cho em, nghĩ nói vói em cũng giống nhau thôi, ừm, chính là như vậy, không phải chuyện lớn gì, thật sự."
Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, tôi rất tin lời của mình vô cùng có sức thuyết phục, nhưng vì sao vẻ mặt em ấy lại không tin.
Tôi dở khóc dở cười, xoa xoa tay:
"Là thật mà."
Hai mắt em ấy sáng rực nhìn tôi, cúi đầu ừm một tiếng, sau đó chợt đưa tay nâng cằm tôi lên, hơi hơi nâng lên.
Vừa rồi tôi rất bình tĩnh nhưng một giây này, tôi xin thề tôi cảm nhận trái tim đập khác thường.
Em ấy sát vào tí nữa, nhìn vào mắt tôi, ôn nhu nói:
"Nhìn xem chị có khóc không."
Tôi cắn môi cười, thuận thế càng tới sát hơn chút, giọng bất mãn nói:
"Chị đây có khóc à?"
Ánh mắt của em ấy theo sát đôi mắt của tôi, dời đến môi của tôi, lúc này tôi mới phát hiện khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên gò má của em ấy, một nửa tắm trong ánh sáng, một nửa sa trong bóng tối, lông mi dài phát quang.
Tôi dường như cảm thấy, một giây tiếp theo, em ấy sẽ hôn xuống.
Loại ảo giác này làm cho tôi nín thở, nhưng mà, em ấy chỉ cười cười, lướt qua cằm tôi, nói:
"Trở về đi ngủ đi, trời lạnh, cẩn thận đừng bị cảm."
Tôi nuốt nước bọt:
"Ừm, em cũng vậy."
Sau khi tách ra, tôi lập tức mở cửa sau đó trở về ký túc xá, dựa vào cửa há miệng thở dốc, bây giờ nghĩ lại, mới vừa rồi xuất hiện dâm ý thật không biết xấu hổ, thực sự khiến người ta cảm thấy thẹn.
Tôi nhìn Ngư Ngư ở trên giường, ánh sáng điện thoại vẫn còn sáng, một phát vọt tới, ôm cổ tay cậu ấy, cậu ấy cầm điện thoại chiếu lên mặt tôi, tôi nghĩ tôi lúc này nhất định cực kỳ tủi thân, vì vậy tôi bẹp miệng cho có vẻ đáng thương thêm chút nữa.
"Ngư Ngư, Hà Trừng em ấy trêu ghẹo mình!"
-----------------------
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^