Nghĩ nhiều sẽ dễ nằm mơ, loại giấc mơ này không bị người khống chế, luôn ở thời gian không tưởng được khiến cho người ta mơ thấy một vài thứ kỳ kỳ quái quái. Tôi từng nghe nói nếu như bạn không muốn gặp ác mộng vậy thì trước khi đi ngủ trong đầu bạn nên nhẩm vài lần 'Tôi không muốn gặp ác mộng', cũng đừng nghĩ tới nó, có người nói bạn càng cố gắng suy nghĩ sẽ càng không mơ tới.
Người nói tôi cũng không biết độ chân thật bao nhiêu nhưng bây giờ tôi đang có một câu hỏi không có lời giải được, cùng lúc tôi muốn thông qua ngày nhớ đêm mong để có thể nằm mơ và có được câu trả lời hiệu quả nhất, nhưng về một phương diện khác, tôi lại sợ nghĩ nhiều quá sẽ ngược lại hoàn toàn.
Thực sự là rất phiền muộn.
Lúc nghĩ những thứ đó, tôi đang dựa vào ban công cửa sổ sát đất ăn táo, có thể là đang trầm mê nên ngây người, Ngư Ngư từ phòng tắm ra vậy mà không phát hiện, cậu ấy cầm cái thùng đi qua tôi ra sân thượng giặt quần áo, không cẩn thận đụng tôi một cái.
Vừa rồi tôi chỉ hơi hơi dựa vào thôi, bị cậu ấy đụng suýt chút nữa ngã sấp xuống. Ngư Ngư lúng túng lập tức đưa tay vịn chặt tôi, cũng vì đưa tay nên thùng trong tay cậu ấy 'Bụm' một tiếng rơi xuống đất.
Mùa đông giá rét, thùng màu hồng lập tức bể làm hai, áo lót của cậu ấy từ bên trong rớt ra.
Sau khi chúng tôi đứng ngay ngắn, liếc nhìn nhau sau đó bật cười.
Trong cuộc sống luôn có những thứ ngoài ý muốn vội vàng không kịp chuẩn bị như thế, cậu ấy vừa cười vừa chống nạnh, dáng vẻ tủi thân nhìn tôi, nói:
"Đều tại cậu."
Sau khi buông cậu ấy ra, cậu ấy thu dọn xong quần áo trên mặt đất, thuận miệng hỏi tôi:
"Vừa rồi nghĩ gì say mê như vậy."
Tôi buột miệng nói ra:
"Nhớ cậu."
Chúng tôi song song dừng lại, cậu ấy dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi, tôi cũng dùng vẻ mặt tôi là ai nhìn lại cậu ấy.
Cậu ấy 'Phù' bật cười, nói:
"Sao bỗng nhiên cậu như bôi mỡ vậy?"
Tôi cũng rất muốn biết vì sao tôi lại thế, có lẽ bởi vì buổi chiều đề kia thực sự quá khó.
Đem tất cả sai lầm đỗ cho chuyện học, thực sự vừa hợp lý vừa tốt.
Cầm lấy trái táo mới ăn được một nửa tiếp tục gặm, dựa vào khung cửa nhìn Ngư Ngư giặt quần áo.
Ngày mai là môn cuối, tôi và Ngư Ngư sẽ không bên nhau nữa, thi xong có thể đường ai nấy đi, qua năm cũ mới gặp nhau nữa, nghĩ tới tôi Ê một tiếng, nói:
"Ngư Ngư, sau ngày mai chúng ta chia ly phải rất lâu mới có thể gặp nhau."
Ngư Ngư sửng sốt sau đó dùng ánh mắt chê cười nhìn tôi, đổ sạch nước trong tay:
"Chu Tiểu Dĩ, hôm nay cậu thật là... bôi mỡ."
Tôi gặm hết miếng táo cuối cùng, cười cười, vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ ném cái hạt gần thùng rác cạnh sàn nhà, sau đó xấu hổ cười ha ha qua đó nhặt lại rồi ném vào thùng rác.
Lời Ngư Ngư không sai, tôi và cậu ấy quả thật chưa từng có cảnh chia ly, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè xa nhau cũng không có phương thức chia ly, chỉ nói hẹn gặp lại, giống như sinh hoạt bình thường vậy, mấy tiếng sau sẽ quay lại.
Có lẽ biết không phải là chia ly thật, nhân sinh không cần thiết phải sầu não nhiều như vậy, khí tức ưu buồn gì gì đó, nói chung đều là tự mình điều chỉnh, cho nên điều kiện tiên quyết là còn có thể gặp lại nhau cũng không cần nói quá nhiều lời chia ly.
A, không sai, hôm nay tôi quả thật bôi mỡ.
Lại đứng ở cạnh sân thượng, Ngư Ngư đã giặt xong, chuẩn bị treo lên, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, hỏi:
"Cậu và Hà Trừng cãi nhau à?"
Tôi:
"Hả?"
Tôi:
"Không có, sao vậy?"
Ngư Ngư thoạt nhìn chỉ là tùy tiện hỏi, phơi đồ xong đem cái cây phơi đồ đặt một bên, đi tới, nói: "Đã lâu cậu không có ở trước mặt mình nhắc tới em ấy." Cậu ấy liếc nhìn tôi, hỏi: "Hơn nữa hai người gần đây... cũng không có gặp mặt!?"
Tôi nghĩ nghĩ gật đầu.
Ngư Ngư hiếu kỳ:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Có thể xảy ra chuyện gì chứ, đại khái chỉ là...
"Không có gì." Tôi cười cười, "Cuối kỳ rồi, tất cả mọi người đều bộn bề nhiều việc."
Cậu ấy Ừ một tiếng, không có tiếp tục đề tài này.
Nhưng mà quả thực, tôi và Hà Trừng đã lâu không có chạm mặt, cũng không có liên lạc, tôi giả vờ trong cuộc sống của tôi không có em ấy, em ấy liên tục gởi nhiều tin nhắn chúc ngủ ngon cho tôi, tôi chưa từng trả lời, em ấy liền thôi, dần dần không có tin tức.
Mấy hôm trước tôi rút lui khỏi vòng bạn bè khoa lý, không biết bọn họ có ở trước mặt Đường Sóc nói gì đó hay không, nhưng tôi không để bụng, trước khi rút lui, trong lúc vô tình tôi thấy lịch thi của bọn họ, Hà Trừng môn thi cuối cùng cũng vào ngày mai.
Dường như cắt đứt tia liên hệ cuối cùng, em ấy thật sự có thể hoàn toàn bị loại ra khỏi cuộc sống của tôi, gặp nhau bên nhau trước đây tựa hồ cũng phủ đầy bụi trong trí nhớ, không quá rõ ràng, lúc này tôi mới phát hiện, nếu không cố gắng thực sự có thể một chút quan hệ cũng không còn, muốn đối phương cũng giữ quan điểm này, hai người nói chung sẽ chìm xuống như vậy.
Nghĩ như vậy tôi có chút thương cảm, mặc dù nói, trong nhân sinh ngoảnh đầu lại có thể phát hiện mình mất rất nhiều người từng nghĩ là bạn thân, nhưng những người này đều không rõ ràng dần dần biến mất, Hà Trừng người bạn này biến mất làm cho tôi có chút đau lòng.
Tôi thở dài, yên lặng mở đề ra luyện tập, nhưng mà không hề muốn làm, một lần nữa đóng lại.
Ngư Ngư nhìn tôi, gõ bàn tôi, hỏi:
"Hôm nay cậu làm sao vậy, có gì đó sai sai."
Tôi cười lắc đầu.
Quả thật tôi có chút sai sai, bất quá có lẽ là bởi vì không giải được đề kia.
A ha, thực sự (cớ này) dùng tốt.
Tùy tiện ném bút, điện thoại bỗng vang lên, tôi nhìn màn hình, Hà Trừng hai chữ này làm tôi nuốt nước bọt một cái.
Vừa rồi chỉ cảm thản không muốn liên lạc với không có liên lạc mất liên lạc, làm gì đây, mất mặt quá.
Em ấy hỏi tôi, khi nào về nhà.
Tôi mở điện thoại, trả lời.
Tôi: Chiều nay.
Tôi: Đã mua vé xe.
Tôi: Em thì sao? Khi nào thi xong?
Gởi xong những câu này, tôi cảm thấy xấu hổ vì biết rõ còn hỏi.
Em ấy: Sáng sớm ngày mai thi môn cuối.
Em ấy: Chiều mai mấy giờ lên xe?
Sau khi gởi thời gian xong, em ấy Ừ một tiếng không nói gì nữa, tôi nhịn xuống tò mò trong lòng, khóa màn hình lại.
Hôm sau thi rất thuận lợi, cũng không có gặp phải đề không biết làm, điều này làm cho tâm tình của tôi tốt hơn.
Học muội cùng phòng chương trình nhiều, các em ấy còn phải ở trường mấy ngày, bây giờ có lẽ ở trong thư viện, Ngư Ngư mới thi xong đã được ba cậu ấy đón về. Ký túc xá này, luôn chỉ có mình tôi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi thu dọn đơn giản một phen, thời gian vừa khớp, trước khi rời đi, tôi nghĩ nghĩ có quên thứ gì không, sau khi xác định không có liền mở cửa ra ngoài rồi đóng cửa kỹ lại.
Kéo rương hành lý đi được mấy bước, chợt nghe có tiếng người gọi tên tôi phía sau lưng, tôi nhìn lại, là Hà Trừng nhiều ngày không gặp.
Em ấy mang theo cái nón dạ, mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, bên cạnh cũng là một rương hành lý, nhìn tôi cười cười, bước tới.
Em ấy nói:
"Lớp của em chậm hơn một chút so với lớp chị."
Tôi Ừ một tiếng, cùng em ấy làm bạn đi xuống.
Lúc đến cầu thang, tôi từ chối ý muốn giúp tôi mang hành lý xuống của em ấy, tuy cái rương rất lớn nhưng không đến mức xách không nổi, hai năm qua tôi đều làm được, không có lý do gì gặp Hà Trừng ngay cả hành lý cũng xách không nổi.
Quả nhiên tôi xách không nổi, đến lầu một, khí lực đều dùng hết, ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Hà Trừng.
Tôi hỏi mẹ, vì sao hôm nay mất mặt, mẹ nói, đau không?
Em ấy bật cười, đầu tiên nhấc rương của tôi tới lầu một, sau đó đem xuống dưới, quá trình này, tôi len lén nhìn một chút rương của em ấy, phát hiện cực kỳ nhẹ.
Sau khi xuống dưới, tôi hỏi:
"Em mang theo cái gì nhẹ như vậy?"
Em ấy trả lời: "Mấy bộ quần áo, còn có vài thứ cần thiết." em ấy nhìn rương của tôi: "Có vài thứ ở nhà có cho nên không mang."
Sau khi nghe xong tôi cảm thấy nên học tập em ấy, đồng thời phát hiện mình ngốc, bình thường ra ngoài tôi mang một ít đồ không cần thiết, thậm chí chúng ở trong rương của tôi mà căn bản tôi không có lấy ra dùng.
"Cái gì cũng mang theo?" Hà Trừng vừa đi vừa hỏi.
Tôi gật đầu.
Thực ra ngoại trừ thẻ căn cước và tiền, những thứ khác đều không quan trọng.
Dù sao cũng là ngày nghỉ, trạm xe buýt ở cổng trường đầy ấp người, tôi và Hà Trừng đứng trong biển người, trước trước sau sau đã bỏ lỡ chuyến, trong ấn tượng của tôi từ trước cũng không có nhiều người như vậy.
Những thứ sai sai này hoàn toàn không có trong dự định của tôi, tuy là ngoài mặt tôi rất bình tĩnh nhưng nội tâm vô cùng sợ hãi, nếu như còn tiếp tục sai như vậy có thể không kịp chuyến xe.
Lúc tôi đang vội vàng, bỗng nhiên có một chiếc xe taxi dừng phía trước, Hà Trừng vẫy tay ý bảo tôi đi tới, vì thế chúng tôi trước mặt bao người, tài xế từ chối những người khác mở cửa mời chúng tôi lên xe.
Sau khi ngồi xong tôi tỏ vẻ cực kỳ cảm kích, hỏi:
"Làm sao em làm được?"
Khoảng thời gian này, ở chỗ kia, rất khó gọi xe.
Em ấy thờ ơ nói:
"Chung quy cũng gọi đến rồi."
Chúng tôi trót lọt tới nhà ga, trót lọt qua an kiểm, lúc đến phòng chờ xe, trùng hợp chiếc xe kia của tôi sau năm phút đến xét vé.
Tôi còn muốn hỏi tiếp em ấy sao biết phương hướng bất đồng, đáng tiếc phòng chờ xe bên trong thông báo xét vé cắt đứt suy nghĩ của tôi, tôi cười cười với em ấy, chỉ chỉ về phía loa thông báo, em ấy hiểu rõ ý tôi.
Mặc dù đã gặp mặt hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tôi rất muốn nói... tóc của em ấy hình như dài hơn một chút rồi.
Nghĩ như vậy, tay tôi dĩ nhiên đưa ra bắt lấy lọn tóc trước ngực em ấy.
Hơi xoăn, xúc cảm tốt.
Sau mấy giây, tôi mới ý thức mình vừa làm gì, kết quả lập tức buông ra, chỉ loạn xạ về phía hàng ngũ đằng trước cách đó không xa, nói:
"Chị đi xếp hàng."
Em ấy gật đầu:
"Cẩn thận một chút."
Tôi Ừm, xoay người đến lúc phải rời đi em chợt gọi tôi lại, lấy trong túi ra một đôi bao tay:
"Thành phố A so với chỗ này lạnh hơn, cầm theo mang."
Tôi liền lắc đầu từ chối, em ấy vốn chỉ nghĩ cho tôi, nhìn thấy tôi như vậy, trực tiếp đưa tay bắt lấy tay tôi, mạnh mẽ mang vào.
Lúc này tôi mới phát hiện, tay của tôi lạnh không còn hình dạng gì nữa, so với nhiệt độ của em ấy rõ ràng khác nhau..
Trong lòng tôi rất muốn cự tuyệt, nhưng phải làm gì đây, cả người cứ như vậy cứ đứng im cho em ấy mang cho.
Tôi nói là tay.
Em ấy mang xong, tôi nhỏ giọng 'than thở':
"Lại cho người ta một đôi."
"Không phải cho chị, là cho mượn, kỳ nghỉ đông này em cũng chỉ có một đôi." em ấy cười, vỗ vai tôi, "Cho nên phải nhớ trả cho em."
Tôi le lưỡi.
Em ấy quay đầu liếc nhìn rồi quay đầu đi, nói:
"Đi thôi, đến nhà gởi tin cho em."
Tôi:
"Được."
-------------------------
Học muội chính là bảo bối vạn năng :v