Nhìn thấy cảnh tượng đó,nó chỉ sững sờ trong giây ngắn ngủi mà thôi...rồi nó cười nhạt nhẽo quay đi...bỏ lại món quà nằm lăn lóc trên mặt đường...món quà dành cho ng quan trọng nhất với nó lúc này...
Bước đi chậm rãi, nó ko việc j phải khóc phải bỏ chạy cả vì việc này đối với nó cũng ko hề lấy làm lạ. Lần này là lần thứ rồi, lần thứ nó để tuột mất ng con gái nó thương yêu, ng con gái đã phản bội nó cắm cho nó cái sừng dài trên đầu mã vừa mới đây thôi nó còn mong cô sẽ giúp nó xóa nhòa đôi sừng này, vậy mà cô lại đi phản bội nó theo ng ctrai khác...ak ko! nói em phản bội cũng ko phải vì cô đã là j của nó đâu, nó chưa tỏ tình với cô chưa bị ràng buộc sợ dây tình yêu.Bởi vậy cô là mây còn nó là núi, mây được tự do chu du khắp nơi, mây có thể ghé thăm ngọn núi như nó và lướt qua nó để đến bên ngọn núi khác- ng ctrai khác. Nó đâu thể ích kỷ giữ mây lại bên mình, đơn giản mây luôn tự do muốn đi đâu thì đi... trên bầu trời kia...còn nó là núi chỉ đứng sau dõi theo mây mà thôi.
Cũng gần tới quốc khánh mùng - rồi, khắp phố nhà nhà treo cờ, đi đâu họ cũng cười nói vui vẻ mà đâu biết trong ng nó thấy buồn đến mức nào chứ. Thời điểm này cũng gần tới khai giảng năm mới nhưng tâm trí nó lúc này đâu bận tâm đến học nữa, nó đã có việc làm đã có thể tự kiếm tiền tự lo cho bản thân, học ư? năm chểnh mảng để rồi trượt cấp xong rồi bỏ nhà đi bụi và bây giờ là mất đi thứ tình cảm còn ở trong bọc trứng...
Tìm cho mình khoảng lặng, nơi bình yên mà nó có thể suy nghĩ vào lúc này. Nó chọn ngồi bên cạnh bờ sông, dòng nước hiền hoà cứ thế trôi khác hẳn con sóng gầm thét dữ dội trong ng nó. Bình yên thật, thả hồn theo dòng nước mà bao nỗi buồn trong nó đã trôi đi tự lúc nào. Nhịp sống hối hả ở trên kia ko hề ảnh hưởng tới sự bình yên ngay lúc này. Nhưng ko đc lâu, cái cảm giác đó lại ùa về, cái cảm giác của sự cô đơn. Đã lâu cô đơn biến đi đâu mất giờ đã quay trở lại đây để hành hạ nó, trê cười nó, trê cười cái thất bại mà nó gặp phải. Biết làm sao, nó chấp nhận hết vì nó đâu còn gì ngoài cái thân tàn này...mặc cho cô đơn dày vò,nó ngả lưng trẻ bãi cỏ để ngủ...cách tốt nhất để nó ko bận tâm mọi thứ xung quanh.
Trong cơn mơ nó thấy mình trên con đường đầy lá bên đèn đường chiếu xuống,khung cảnh lãn mạng thật,giá như có Mai đi cùng nó thì thật hạnh phúc biết bao. Kìa rồi! Bóng dáng thân quen của ng con gái đó đang ở trước mặt và đang đi ngược về phía nó. Nó vui mừng chạy đến nhưng ko kịp rồi, có ng ctrai khác đã nhanh hơn nó,vượt qua nó để đến bên Mai cầm tay Mai, cô nhìn ng ctrai đó mà nở nụ cười hạnh phúc, ng ctrai đó nhìn rất mặt rất quen ko phải là ng đã tặng hoa cho Mai mà nó đã thấy nhưng ko tài nào nhớ ra vì nó đang rất sững sờ. Họ lướt qua, Mai vẫn cười nói vui vẻ với ng đó mà ko màng tới nó, đứng chôn chân nhìn họ nắm tay nhau bước đi...
"@%€¤&..." tiếng nhạc chuông đt đánh thức nó dậy, là Mai gọi.
-Alô? Gọi có gì ko Mai.
-"V đang làm gì vậy?"
-À mình đang ngủ thôi.
-"Vậy hả, xl V nha vì đã đánh thức,V ngủ tiếp đi, tớ ko làm phiền nữa".
-Ừm,bye cậu. Nó cúp máy.
Nó nghĩ về Mai, thật sự cô với nó chỉ dựng lại ở mức bạn bè thôi ko thể vượt quá giới hạn đó đc. chữ "giàu" "nghèo lại hiện lên trong đầu nó, Mai đã bỏ qua giào cản của chữ đó để làm bạn với nó, cô tiểu thư hà thành làm bạn với thằng bỏ nhà cửa quê hương đi bụi, cái tình bạn đó đã quá xa xỉ rồi huống gì là tình yêu. Và bây giờ trở về sau có lẽ sẽ ko còn những câu nói hỏi thăm chứa đựng tình yêu thương mà nó dành cho cô nữa mà chỉ là nhữa câu nói mang sặc mùi của tiếng ''bạn bè". Chắc cô đang vui lắm khi ở bên nửa kia của mình, cô sẽ ko biết nó buồn đâu, nó sẽ dấu...dấu đi nỗi buồn này trong tận đáy tim để trở lại với vỏ bọc của ng bạn...che đi cái thất bại của nó- thằng đơn phương...
Trời cũng đã tối, thành phố đã lên đèn, đến lúc nó phải về thôi ko lũ trẻ lại lo lắng,về với thế giới thuộc về nó nào!. Nhẹ nhàng bước đi để tận hưởng cái tiết trời mùa thu mang theo những cơ gió mát và lạnh,sắp vào đông rồi."Đông năm nay vẫn giống năm trc, mình vẫn ko có gấu,hì."
Nó cười thầm, cười cho cái phận bạc như vôi của mình.
Đỏ bạc thì đen tình, ngờ đâu trong cái ngày vui vì tháng đầu nhận lương cũng là ngày mà nó buồn.
"Mai ak, có lẽ chúng mình chỉ làm bạn đc thôi, ko thể vượt quá đc đâu...cô bạn dễ thương của tôi...nhỉ?...