Sáng hôm sau, Tịnh thẫn thờ đứng trước gương nhà tắm, ánh mắt như muốn đâm thủng tên đàn ông thần kinh đứng cạnh bên.
Mẹ nó, cái tên thiểu năng này!!!
Đôi môi béo mập xinh đẹp dễ thương của cô!
Giờ có khác gì cái hai miếng thịt bò dán chặt vào nhau đâu chứ!
Hông lẽ đêm qua lợi dụng bảo bảo ngủ say, anh ta đã...
Stop stop stop. Người ta còn nhỏ mà.
Chắc chỉ hôn thôi nhỉ?
Đúng đúng đúng, chính là thế rồi.
Trông ánh mắt kinh dị mà bé con nhìn mình, Lạc Cẩm Tu bóp kem đánh răng lên bàn chải, nhét vào tai cô, thản nhiên: "Đánh răng đi."
"..." Tịnh Hề nhét bàn chải vào mồm, tay bắt đầu cọ cọ. Nhưng cơn tê ở hai cánh môi không ngừng lan tràn, thực làm cô khó chịu mà.
"Bé con, đây đâu phải lỗi tại anh chứ." Lạc Cẩm Tu đứng đằng sau cô, tay anh vòng qua nách Tịnh Hề, bàn tay to bao trùm lên bàn tay non mịn, nhẹ nhàng chuyển động, anh ta khẽ thầm thì vào tai: "Là hôm qua em bảo anh ở lại đấy chứ."
Không phải do em quá sợ hãi à?
"Nếu anh không ở lại, sao em có thể say giấc được?"
Tịnh Hề né tránh khỏi vòng ôm của Lạc Cẩm Tu, nhanh tay xúc miệng. Sau khi đánh răng sạch sẽ thơm tho, cô mới trừng ngược cả mắt lên: "Em chỉ bảo anh ở lại..."
Chứ đâu có bảo anh làm trò này đâu?
Rõ ràng là bản thân sai rành rành ra, còn né tội nữa.
Hận đàn ông!
Chuyên gia nói dối!
Lạc Cẩm Tu mặt mũi tỉnh bơ đi vò khăn mặt, ôn nhu nhẹ nhàng lau lau trên mặt cô. Anh không có phản bác vội câu nói vừa rồi của Tịnh Hề mà chăm chú quan sát từng chi tiết trên mặt cô.
Dù đã nhìn hàng tỉ lần rồi, nhưng vẫn không thể không phát cuồng.
Bé con quá đẹp rồi.
Đẹp đến mức phạm quy. Gương mặt này đã không còn là vẻ đẹp của con người nữa.
Đẹp tới nỗi khiến anh nhiều lúc chỉ muốn ném em ấy vào phòng tối.
Một mình anh hưởng thụ không tốt sao?
Lúc nào cũng chỉ biết quay về, quay về, quay về.
Dù muốn ném Tịnh Hề vào phòng tối, Lạc Cẩm Tu cũng không nỡ. Tiểu thiên sứ cùng anh trải qua mấy năm tuổi thơ khó khăn, mất đi kí ức. Đã vậy, vẫn luôn bao che khi biết anh đã giết hai mạng người...
Cảm tưởng rằng sự bao dung của em ấy, chỉ dành cho mình anh.
Không sao, nếu em ấy tốt với tên khác thì giết luôn là ok.
Của anh, của anh, của anh.
Thấy Lạc Cẩm Tu cứ nhìn cô cười cười, hơi thở ấm nóng của thiếu niên phả thẳng vô mặt. Không hiểu sao, khi nhìn vào mắt Lạc Cẩm Tu, Tịnh Hề cứ cảm thấy ớn lạnh, dị dị sao ấy.
Tựa ánh mắt của độc xà vậy.
Tịnh Hề cố gắng chớp mắt, nhìn lại lần nữa. Lạc Cẩm Tu đụng chóp mũi mình với chóp mũi cô, mắt anh khép lại: "Bé con, đi làm việc của em đi."
Khăn mặt đã được treo về móc. Tịnh Hề đứng đó rửa mặt, dưỡng da các kiểu. Lạc Cẩm Tu đứng bên thành bồn tắm, khó hiểu nhìn.
Là con gái phải phiền phức vậy sao?
"Anh cũng muốn dùng thử."
Thứ bé con dùng, anh cũng tò mò.
Tịnh Hề:"..." Không sao.
Quy trình dưỡng da cực kì thiết yếu cho mọi giới tính mà.
Không kì thị nam giới.
Tịnh Hề lôi anh đứng trước gương. Cô mò mò tủ kính, lấy ra cái băng đo hình tai mèo. Đeo lên quả đầu tóc ngắn lù xù của anh, để lộ vầng trán đẹp trai, mắt hoa đào diễm liễm, mi mắt dài rung rung.
Yệu nghiệt!
Không hổ là nam phụ, nhan sắc cũng thật đáng khen.
Lạc Cẩm Tu sờ sờ cái tai mèo trên đầu mình, rồi lại bóp bóp tai gấu của Tịnh Hề. Anh không thích màu hồng...
Mà tai mèo lại màu hồng.
Tai gấu của bé con lại màu nâu.
Sao em ấy không dùng màu hồng chứ?
"Anh đừng có nhìn em nữa." Tịnh Hề véo nhẹ má anh: "Em thích màu hồng nên mới cho anh đeo đó."
Nghe cô nói thế, sự không vui của Lạc Cẩm Tu bị đánh bay trong nháy mắt.
Hoá ra em ấy thích màu hồng nên mới để anh dùng.
Vậy điều này chứng tỏ...
Bé con cũng thích anh đi?
Chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm. Dù cho việc đó khiến anh khó chịu chăng nữa.
Tịnh Hề tạo bọt từ sữa rửa mặt, bôi bôi troét troét hết lên mặt Lạc Cẩm Tu. Đột ngột bị đối xử như vậy, anh nhắm tịt mắt lại, môi mỏng mím chặt. Cảm thụ sự mềm mại từ tay cô gái nhỏ...
Sờ đến gò má...
Sờ tới cái trán, đôi môi, cái cằm...
Để bé con sờ sờ mặt anh thật thích.
Mỗi ngày về sau sẽ để em ấy làm như vậy.
___________________________________
Hai người ngồi cùng một chiếc bàn, Tịnh Hề lấy thìa múc múc cháo, thổi phù phù, cắn một miếng quẩy húp cháo vô miệng.
Chuột nhỏ trong không gian hệ thống nhìn mà thèm gớt nước miếng, nhưng nam phụ đại nhân đang ở đây. Nó đâu thể chạy ra ngoài ăn được.
Lặng lẽ sờ bụng tròn vo đầy lông lông mềm.
Đói quá đi!
"Hai tháng nữa, anh sẽ đi sang thành phố khác rồi." Lạc Cẩm Tu mở miệng trước, dù cho đây là chủ đề anh ghét bàn tán nhất.
Anh đi rồi, bé con sống như thế nào giờ?
Ai sẽ mua cơm cho em ấy.
Đêm hôm, ai ôm em ngủ?
Chưa kể, không có bé con, anh sống cũng rất khó chịu nữa.
"Em có muốn đi cùng anh không?"