"Ngài Feyrld, hôm nay chúng tôi nhận được tin báo mới đấy. Chỉ tí nữa thôi, đoàn hộ tống nữ hoàng Ai Cập sẽ đi qua đây." Một thanh niên đầu đội mũ vải, thân hình khoác áo thô, quần dài chạy đến. Cậu ta kích động nhảy lên: "Eo ôi, tôi thực tò mò...đồn rằng nữ hoàng Cleopatra là tuyệt đại giai nhân đó. Không biết có đẹp hơn nữ thần tóc vàng đó không nhỉ?"
Lão già có bộ râu quai nón bên cạnh đang ngồi lau kiếm. Nghe thấy vậy, bèn bĩu môi khinh bỉ nhìn cậu thanh niên. Cái nhìn đó, tựa như đang nhìn một thằng nhóc thiểu năng vậy: "Nhóc đã gặp nữ thần sông Nile đâu mà biết người ta đẹp chứ?"
"Chú thì biết cái quái gì chứ???" Bị xúc phạm, cậu thanh niên trợn mắt, xì một tiếng: "Hôm trước, tôi có đột nhập thử vào hoàng cung Thebes rồi..." Cậu ta vuốt vuốt cằm: "Không khó cũng không dễ như tôi nghĩ. Mức độ canh gác cũng khá ổn đấy. Nhưng đâu có làm khó nổi tôi."
Máu hăng gái nổi lên, lão già tò mò hỏi cậu thanh niên: "Rồi sao? Cậu có nhìn thấy nữ thần tóc vàng không?"
"Có nhìn thấy cũng không cho chú biết." Thanh niên trẻ trâu vênh mặt, đương nhiên là cậu ta thấy rồi chứ...
Ôi, ôi vẻ đẹp đó...khó mà diễn tả thành lời được...
Giữa một rừng cây toàn lá với lá, bỗng nổi bật một đoá hoa tươi xinh đẹp.
"Phì, không nói thì không nói..." Lão già xụ cái mặt mọc đầy râu xuống: "Đằng nào chúng ta rồi cũng sẽ gặp cô gái đó thôi. Phải không, ngài Feyrld?"
Người đàn ông được gọi là "Ngài Feyrld" nãy giờ đang mải ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Mặt mũi đẹp trai, anh tuấn. Thân hình rắn chắc, cao lớn bị lớp áo che khuất, song cũng không sao che nổi khí thế trên người chàng ta...
Ôn nhu, dịu dàng..lại có chút gì đó ngang tàng, bá khí.
Thật là một nam nhân có mị lực mê người mà...
Feyrld chống kiếm xuống mặt đất, mi mắt dài rung rung. Mắt hoa đào diễm liễm dần hé mở, tròng mắt màu hổ phách nhàn nhạt, tựa màu sắc của bãi cát nơi sa mạc. Tầm mắt chàng đặt trên người thanh niên kia: "Nhắc lại thông tin vừa nãy ngươi nói với ta đi."
" Hôm trước tôi vừa đột..."
Chưa kịp nói nốt câu, Feyrld đã ngắt lời cậu ta: "Không phải cái đó."
Cậu thanh niên ngớ người ra: "Ý ngài là tin mà nữ hoàng Ai Cập sắp đi qua đây ư?"
"Ừ." Người đàn ông cong môi cười nhẹ nhàng, chàng ta đứng dậy, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm bạc. Một vài sợi tóc đen dài rủ từ mũ trùm xuống, xoã xoã bên gò má cương nghị: "Triệu tập tất cả mọi huynh đệ ra đây. Chúng ta có trò mới rồi."
"Vâng, thưa ngài Feyrld."
_____________________________________
"Thưa lệnh bà, có một đoàn người đang đến gần." Tiểu thị vệ chạy tới, chỉ chỉ hướng xa xa: "Thần thấy bọn họ khá đông ạ."
Thông tin này xém nữa làm Tịnh Hề ngã từ yên ngựa xuống. Lão trưởng thị vệ cảm thấy không có gì phải sợ cả: "Đâu, để ta coi nào."
Nơi đây là đất Giza, Hạ Ai Cập.
Từng hạt cát, từng tấc đất tấc vàng chỗ này đều thuộc về nữ hoàng.
Kẻ nào to gan đến mức dám chặn lối đi của ngài chứ?
Tiếc quá! Lão thị vệ trưởng này tính sai bét tèn len rồi.
Kẻ này không những gan to hơn trời, mà còn tàn bạo, hăng máu nữa...
Nheo mắt dõi theo hướng đi của đoàn người xa xa đánh ngựa chạy đến, khí thế hung dữ. Tên nào tên nấy đều đội mũ trùm kín mít từ đầu đến chân. Lão thị vệ nghiêm cái mặt già lại, hô to: "Các anh em binh sĩ, dàn cục thế trận bảo vệ nữ hoàng!"
Đây là đám người ngu xuẩn nào???
Có mắt không tròng hay sao mà đụng vào bọn họ.
Các anh chàng thị vệ rút kiếm ra, xếp thành vòng tròn. Lấy nữ hoàng làm tâm điểm, các nàng cung nữ chụm lại, cùng nhau bảo vệ người...
Hai bên rất nhanh đã lao vào đấu đá nhau. Nhóm nô tì đều là những tiểu thiếu nữ mong manh, yếu đuối. Trông tràng cảnh chém chém giết giết thế này, mặt ai cũng tái mét lại. Nhưng nữ hoàng còn không sợ, bọn họ sợ làm gì chứ!
Kiên cường lên nào, các cô gái!
Sắc mặt của lão thị vệ trưởng lạnh hẳn đi. Giơ kiếm lên, đỡ lấy nhát đao hạ xuống của kẻ địch đối diện. Tay ông ta có chút tê...
Thật không thể coi thường được...
Thực lực chiến đấu của mấy tên tặc nhân này...rất trâu bò...
Nếu không mau mau đưa nữ hoàng rời đi, sớm muộn bọn họ cũng phải chôn xác ở chỗ này.
Nữ vương mà bị bắt cóc..Này chính là mối nguy cơ tiềm ẩn với Ai Cập. Chúng vệ binh có chết cũng không hết tội đâu...
"Lệnh bà!" Lão thị vệ trưởng né đòn, quay đầu gào to: "Có chúng thần ở đây níu chân, khẩn thiết cầu xin người hãy dời đi trước ạ."
Chỉ còn chục dặm nữa thôi...
Trạm nghỉ có thêm mấy đoàn binh, nữ hoàng chỉ cần chạy tới đó là an toàn rồi.
Tịnh Hề đứng ngoài cuộc theo dõi thế trận, đương nhiên biết rõ lợi thế nghiêng về bên nào. Mắt hạnh xinh đẹp chăm chú nhìn người đàn ông vung kiếm bạc chém giết...
Kiếm thuật quá điệu nghệ, xiên người mà cứ như là đang vẽ tranh vậy.
Thao tác rất nhẹ nhàng, gió thổi mây bay, êm phơi phới. Tựa như thứ chàng ta móc ra không phải là mạng sống vậy.
Có vẻ người này là lão đại...
Vóc dáng đó...tuyệt đối là một mĩ nam.
Nếu thị vệ trưởng đang gắng sức chiến đấu đọc được ý nghĩ của nữ hoàng nhà mình, chắc lão ta để cho phe địch đâm một dao mất máu chết luôn á.
Binh sĩ vì ngài không nề hà tính mạng, ngài lại ở đây tán thưởng người khác đẹp à?