Tịnh Hề đặt Du Y trước cổng Du gia, rồi nhấn chuông. Chờ khi có người mở cổng phát hiện, cô mới phủi mông ra về.
Ủa, mấy giờ rồi ta?
[ Kí chủ, bây giờ là mười giờ năm mươi phút.]
Tịnh Hề đứng bơ vơ trên đường, lấy điện thoại trong túi ra, bật nguồn lên....
Có 124 cuộc gọi nhỡ đều cùng một người.
Là Tịch Mộ.
Sao hắn gọi lắm thế?
[ Kí chủ, ngài quên gì rồi ư?]
Đâu có!
Ta có việc phải rời đi còn hắn ở lại đấy ăn xong thì về chứ sao.
Đều là người lớn cả rồi, đi đâu còn phải hỏi nhau à?
[....] Kí chủ, mới vừa rồi cô còn xưng "bảo bảo" mà.
Tịnh Hề định bắt xe đi về nhưng lúc này Tịch Mộ lại gọi đến.
"Em đang ở đâu?" Giọng điệu âm trầm của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền tới.
Tịnh Hề không nói gì nhiều, chỉ báo một địa điểm gần đây sau đó cúp máy luôn.
Lên taxi về nhà thôi!
[ Thế ngài báo địa điểm cho hắn làm gì chứ?] Trêu ngươi nam phụ đấy à?
Tịnh Hề không dám ngồi lên xe của Tịch Mộ lúc này. Giọng của hắn vừa nãy nghe rất khủng bố. Bây giờ leo lên xe hắn nhỡ đâu bị làm gì đó thì sao?
Mặc dù ta có thể cầm kiếm xiên chết hắn!
[....] Suy tính lại, chuột nhỏ đành nói: [ Kí chủ bắt xe về đi không sẽ có tai nạn giao thông đó.]
Đúng là nó sợ kí chủ sẽ chém chết nam phụ mất.
Tịnh Hề bước vào căn hộ lập tức đóng cửa lại, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, cô lăn lên giường ngủ.
Ngủ thôi!
Ba....hai...một... khò...khò...khò...
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, cửa phòng khe khẽ mở ra. Người đàn ông bước vào. Hắn nằm trên giường, ôm chặt lấy thiếu nữ ở đó. Tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Bé con tắm rồi??
Rõ ràng cô ấy đã tắm, sao phải tắm lại lần nữa?
Sao cô ấy lại bỏ hắn ở Đế Uyển?
Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?
Cô còn lừa hắn...
Hàng vạn ý nghĩ như cỏ dại sinh sôi nổi lên trong đầu. Mắt hắn đỏ lên, đỏ tươi như máu. Cúi đầu, cắn nhẹ vào đôi môi béo mập. Trước đây thấy cô còn nhỏ, hắn không nỡ thương tổn cô, sợ cô xa lánh hắn. Hành động thân mật cùng lắm chỉ là hôn lên má thôi...
Mới đầu chỉ là cắn liếm môi, càng cắn hắn càng không khống chế được. Tịch Mộ cậy mở môi cô, luồn lưỡi vào trong, điên cuồng chiếm đoạt.
Tịnh Hề đương say giấc bỗng cảm thấy khó thở.
Cả người rất khó chịu, như bị miếng thịt khổng lồ đè lên vậy.
Nóng nữa...
Cô mở mắt ra thấy cái miếng thịt khổng lồ đó là Tịch Mộ. Hắn hôn cô đến đau cả miệng. Cô nhìn vào tròng mắt hắn thấy có tia đỏ lướt qua.
Nhắm mắt mở ra nhìn lại...
Không có gì cả.
Chắc cô nhầm đi.
Tịch Mộ thấy người bên dưới tỉnh lại nhìn hắn, động tác hôn dần trở nên dịu dàng. Nhưng hắn cứ liếm liếm gặm gặm...
Y hệt con chó!!!
Tịnh Hề phát hiện là mình bị cưỡng hôn, định lôi kiếm ra chém hắn mấy nhát...
[ Kí chủ ơi!!!! Điểm công đức của ngài đó!!!] Chuột nhỏ xem cảnh hôn phiên bản sống đủ rồi, thấy kí chủ định quật ngã nam phụ mới nhảy lên gào to.
Nhưng hắn đang sàm sỡ, định ngủ với ta nè!
Chuột nhỏ rất thành thục: [ Kí chủ! Hôm nay ngài hố hắn hơi nhiều. Hắn là đang tức giận đó.]
Vậy ta đánh hắn cho hắn hết giận.
[....] Đánh cho hết giận là thao tác quần què gì chứ???
Không được, phải bổ não cho kí chủ trước đã.
Đây là lần đầu cô ấy yêu đương mà!
Chuột nhỏ hít một hơi, siêu nghiêm túc nói: [ Kí chủ! Ngài thấy đấy! Tên này rất thích hôn ngài. Nếu về sau hắn tức giận, ngài cứ chụt một cái. Không được thì chụt nhiều cái.]
Có tác dụng không?
[ Ngài thử đi thì biết nha.] Chuột nhỏ vỗ ngực tự tin. Kiến thức nó đọc được trong thư viện không phải để uổng phí đâu.
Tịnh Hề nghe vậy, hai mắt chớp chớp. Cô vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, hôn nhẹ một cái.
Đáy mắt Tịch Mộ sôi sục, hắn siết lấy eo cô gái, hung hăng đáp lại, môi lưỡi triền miên.
Chuột nhỏ:[...] Té thôi! Còn lại chắc kí chủ tự lo được.
Bổn chuột vào thư viện đọc thêm sách đây.
Đọc sách để tu tâm dưỡng tính, có thêm tinh hoa kiến thức nhân loại.
Một lúc sau, Tịnh Hề bị hôn đến khó thở Tịch Mộ mới buông cô ra. Cả người hắn nóng rực, đầu chôn chặt vào cổ cô. Tịnh Hề vòng tay qua eo hắn, khẽ hỏi: "Anh đừng giận nữa nha?"
"Bé con, anh không giận!"
Tịnh Hề:"...." Ngươi nói điêu!
Không giận nửa đêm đè ta ra hôn hít cái gì?
Thấy Tịch Mộ không thừa nhận, Tịnh Hề lật người đè lên hắn, hôn xuống. Nụ hôn của cô ban đầu có chút trúc trắc nhưng rất nhanh lại trở nên...có kĩ thuật.
Tịch Mộ sợ hắn không nhịn nổi mà làm cô mất.
"Bé con, anh..."
Tịnh Hề dừng lại, hắn thở phào một hơi. Tay hắn bóp nhẹ eo cô, giọng nói khàn khàn: "Anh không giận thật. Chỉ là..."
Hắn cảm thấy bất an.
Tịnh Hề dụi dụi đầu vào ngực Tịch Mộ, nói dối không chớp mắt: "Bạn em gặp chuyện nhờ em đến ứng cứu."
"Thế sao không nói với anh trước một câu." Tịch Mộ rũ mắt xuống, che đi tia u ám trong đó.
Cô ấy đang nói dối.
Hắn biết chứ.
Tịnh Hề ra vẻ ngoan ngoãn, mắt hạnh long lanh nhìn hắn: "Em sai rồi. Lần sau sẽ bảo với anh nha."
Nếu chuột nhỏ ở đây sẽ vỗ tay cho trình độ diễn xuất của kí chủ nhà nó mất.
Vừa rồi cô còn nói đánh cho người ta hết giận cơ.
Tịnh Hề thấy hắn mím môi không tin, cô định đè hắn ra chụt chụt thêm mấy cái. Tịch Mộ nghiêng đầu né tránh: "Bé con, em đừng có hôn...ưm...ưm.."
Tịch Mộ đỏ cả mắt, lập tức đảo khách thành chủ. Hai người môi lưỡi triền miên.
Tịch Mộ cảm thấy nếu cô cứ dụ dỗ như thế này hắn sẽ phạm tội mất. Hắn vội đẩy cô ra, che đi sự bất thường ở thân dưới, lao nhanh ra ngoài.
Tịnh Hề nhìn theo. Vậy là hắn hết giận rồi à?
Hầy! Cuối cùng cũng được ngủ tiếp...