Tịnh Hề chưa kịp vào cổng biệt thự, đã nghe thấy thanh âm chuột nhỏ gào: [ Kí chủ, Trầm Ngạn gặp nữ chính rồi. Anh ta đang ở cạnh Diệp Y Y đó.]
Tịnh Hề:"..." Ta tưởng ngươi chết rồi cơ?
Giờ còn có mặt mũi mà nhìn ta à?
[...] Kí chủ, không phải cô vẫn làm tốt nhiệm vụ sao?
Ta đây là đang giúp cô vượt qua nỗi sợ, vượt qua chính mình đó.
Cô phải cảm ơn ta chứ!
Phi phi, nói vào vấn đề chính thôi.
[ Kí chủ, Trầm Ngạn đã gặp Diệp Y Y.]
Vòng hào quang của nữ chính lại phát sáng?
[ Đúng vậy, thưa kí chủ. Hôm nay Trầm Ngạn lỡ tông xe phải Diệp Y Y, nên đưa cô ta đi bệnh viện rồi.]
Lỡ tông phải?
Nghe nó thế nào í...
Chuột nhỏ giải thích rất tường tận cho cô: [ Diệp Y Y lại bị Tống Hành ngược tâm, cô ta đau lòng trốn ra ngoài. Do không nhìn đường nên đụng vào xe Trầm Ngạn.]
Thế là nam phụ đưa nữ chính đi bệnh viện?
[ Đúng nha, kí chủ.]
Tịnh Hề tỏ ra thật kì quái, đâm vào người ta rồi mà không đưa vào viện thì tông cho chết luôn à?
Trầm Ngạn giải quyết đúng rồi còn gì!
Nếu là ta, ta tiễn Diệp Y Y đi gặp Diêm Vương luôn.
[...] Kí chủ, cô không giết được nữ chính đâu.
Tịnh Hề nhìn cổng biệt thự cao lớn trước mặt,. cô chớp chớp mắt: "Bọn họ đang ở bệnh viện nào?"
[ Bệnh viện Bắc Lan.] Chuột nhỏ vui vẻ, kí chủ đây là muốn đi rồi.
Tịnh Hề "Ờ" một tiếng, đi tiếp tới cổng.
[...] Kí chủ dường như thích đối nghịch với bổn chuột.
Phải phát cho cô ấy cái nhiệm vụ mới được.
[ Nhiệm vụ nhánh liên kết 2: Đạt thành giao dịch với khách hàng. Mục tiêu nhiệm vụ: Giang Hạo.]
Chân Tịnh Hề khựng lại...
Nhiệm vụ nhánh liên kết là cái quần què gì vậy???
Ngươi không thể phát cho ta nhiệm vụ bình thường được à?
[ Kí chủ, bình thường mà.] Chuột nhỏ giơ ra cái giọng điệu vô tội: [ Nhiệm vụ nhánh liên kết 2 sẽ có quan hệ tới nhiệm vụ nhánh 1. Mỗi thế giới chỉ có thể đưa ra hai nhiệm vụ nhánh liên kết. Kí chủ đại nhân thân ái, ngài không cảm thấy rằng mấy nhiệm vụ kiểu này khó hơn so với nhiệm vụ thường sao?]
Tịnh Hề:"..." Riêng chuyện Nhiễm Sương là một con ma đã rất đau tim rồi.
[ Đúng vậy nha, thưa ngài. Nhiệm vụ nhánh liên kết độ khó sẽ cao hơn.]
Vậy ở thế giới này, ta chỉ làm hai nhiệm vụ nhánh thôi?
[ Ừ. Mỗi nhiệm vụ nhánh thu được tối đa 20 điểm công đức.]
Tịnh Hề không quan tâm tới điểm công đức lắm. Thứ cô để ý ở đây chính là...
Sắp được nghỉ rồi.
Tốt quá. Mau mau hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối thôi.
[ Kí chủ, khách hàng đang ở trong bệnh viện Bắc Lan.]
"..." Chung quy vẫn phải đến bệnh viện à?
Ha, ta đi!
Vì nhiệm vụ!
Tịnh Hề quay gót rời đi, bắt xe đến bệnh viện. Trong lúc chờ tài xế đưa tới nơi, cô mở máy tính bảng ra tiếp nhận tư liệu về Giang Hạo.
Đúng là vị khách hàng số hai này có quan hệ rất sâu với vị khách hàng số một.
Một dòng chữ thôi...
Giang Hạo là bạn trai của Nhiễm Sương.
Ừm, bạn trai cũ nghe hợp lí hơn.
Một trong những lí do khiến Nhiễm Sương tự tử...
Trước ngày Nhiễm Sương rời đi với Chu Hồng, cô ả đã có một cuộc cãi nhau gay gắt với anh bạn trai cũ này.
Chẳng có gì lạ hết.
Cãi nhau là hành vi thường xảy ra giữa các cặp tình nhân mà.
Chỉ là cuộc cãi vã này giữa hai người họ được kết thúc bằng một câu của Giang Hạo: "Em không thích thì chúng ta chia tay đi."
Sau đó thì Nhiễm Sương phải đi công tác với Chu Hồng...
Nhiễm Sương tuy tự tử song con lợn Chu lại bịa ra một lí do khác để trốn tội...
Ông ta là người có quyền, có tiền, nhân viên qua đời còn bày ra dáng vẻ tiếc thương. Bồi thường cho Nhiễm gia một số tiền lớn coi như là an ủi. Hành vi này trong mắt mọi người...
Thật là một ông chủ tốt bụng.
Giang Hạo không ngừng ăn năn, day dứt. Hắn ta nghĩ là tại mình nên cô ấy mới ra đi.
Giang Hạo mỗi ngày đều chìm trong nỗi đau đớn khi đánh mất người yêu. Hắn ta sa sút tinh thần, bỏ bê sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Cuối cùng, Giang Hạo uống thuốc ngủ tự tử trong bệnh viện tâm thần.
Đọc xong tư liệu, Tịnh Hề không biết nói gì cả.
Không hổ là nhiệm vụ nhánh liên kết, độ khó thăng cấp rồi.
Đến bệnh viện đã...
_____________________________________
Bệnh viện Bắc Lan.
Diệp Y Y nằm trên giường bệnh, mở mắt ra...
Trần nhà màu trắng, trong không khí vấn vít mùi thuốc sát trùng.
Nơi đây là bệnh viện sao?
Đầu thật đau...
"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nam trầm ấm, dễ nghe vang lên. Diệp Y Y nhìn theo...
Trên ghế ngồi gần cửa sổ là một người đàn ông tuấn mỹ. Mắt hoa đào của anh ta đang nhìn cô. Người này sở hữu một nụ cười...
Tựa hoa mai đang nở vậy...
Đẹp quá.
"Cô thấy ổn không?"
Diệp Y Y hoàn hồn lại, cô ta ấp úng: "Tôi không sao. Xin lỗi tiên sinh, là tôi tự tiện lao ra. Làm ảnh hưởng tới ngài rồi."
Người đàn ông gật đầu với vẻ đương nhiên: "Cô biết thì tốt rồi."
Diệp Y Y:"..."
"Vừa nãy có người gọi điện vào máy cô. Tôi báo cho người ta là cô đang ở trong này. Tiền viện phí, thuốc thang do tôi chịu trách nhiệm. Tí nữa sẽ có người đến đón cô."
Diệp Y Y nghe anh ta nói, nước mắt cô ta như trực trào ra, bộ dáng yếu đuối, nhu nhược: "Tiên sinh, anh làm ơn đưa tôi về nhà được không? Tôi không cần người đến đón."
Nhỡ đâu kẻ kia là Tống Hành...
Cô ta không muốn gặp lại hắn lúc này.
Trầm Ngạn nhìn từng giọt lệ lăn bên má Diệp Y Y, chẳng có cảm xúc gì cả. Anh lạnh nhạt: "Không được đâu, Tống phu nhân. Nếu tôi đưa cô về, ai biết được chồng cô sẽ nghĩ gì. Với lại cô vợ nhỏ còn đang đợi tôi ở nhà."
Nói xong, anh ta quay lưng,mở cửa, dời đi.
Anh phải về nữa chứ.
Không biết bé con đang làm gì?
Lại nhớ cô ấy rồi...