- "Mày nói cái gì?" - Mục Tống Thần gần như té ngã xuống sofa - "Nhắc... Nhắc lại một lần nữa."
- "Tao nói, Mục Tống Thần, Hòa Diệu Chi còn sống!" - Trần Hạo hét lên.
Hắn thất thần nhìn vào hư không, dáng người không kìm được run lên một chút. Lan Mị sắc mặt lạnh lùng, hút tiếp điếu thuốc còn đang dang dở. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình, không ai lên tiếng.
- "Cô ta còn sống thì thế nào?" - Lan Mị cười khẩy - "Điều quan trọng là bây giờ, trong trái tim của mày có ai mà thôi."
- "Mày tốt nhất nên phân biệt cho rõ, người mày yêu là An Hạ hay Diệu Chi. Sai lầm một bước trong tình cảm, đổi lấy một kết cục bi đát không thể ngờ."
- "Thần, mày hãy suy nghĩ thật kĩ."
Mỗi người một câu động viên hắn. Nhưng với Mục Tống Thần, âm thanh nào lúc này cũng không có thần phép gì chui nổi vào tai hắn.
___
Chuyến du lịch ở Ottawa kết thúc sớm hơn dự định trong sự nuối tiếc cùng cực của Lập An Hạ. Cô còn chưa kịp đi tham quan hết nữa mà đã phải về lại Bắc Kinh rồi. Chỉ bởi vì một cuộc gọi lúc nửa đêm của Mục Tống Thần!
Lương Vũ Vy đặt một cốc cà phê nóng lên bàn làm việc của Lập An Hạ, mỉm cười:
- "Thế nào? Chuyến đi vui vẻ chứ? Cậu cùng tên kia phát triển quan hệ sao rồi?"
- "Phát triển... cái gì chứ?" - Cô nghĩ đến những chuyện kia, không kìm được cong khóe môi lên.
- "Hừ, mặt mày vui như sáo mà không phát triển thì là thế nào?" - Lương Vũ Vy cười "đen tối" - "Mau khai ra, cậu và hắn đã làm gì rồi? Cái kia chưa?"
- "Lương Vũ Vy!!!!" - Lập An Hạ trừng mắt, sau đó dịu giọng - "Nói chung cũng tốt lên rồi, không tranh cãi như lúc đầu nữa..."
Vì sắp đến Tết ở Bắc Kinh nên công việc lúc này chất cao như núi. Lập An Hạ đánh hết văn bản này lại chuyển sang văn bản khác, sau đó còn lập biểu đồ chỉ tần suất và thay đổi giữa tháng này và tháng trước, còn phải tính cẩn thận từng chữ số sao cho một con số cũng không được sai. Lượng công việc có thể so sánh với một ngọn núi đè lên vai của mỗi nhân viên trong Nam Đoàn.
Trưa hôm nay, không hiểu vì sao tổng giám đốc cao cao tại thượng - tức Nam Ân lại xuống nhà ăn của nhân viên. Anh đi giữa hàng người nhìn mình không chớp mắt, theo sau là Nhã Thụy, thư kí đặc biệt. Lập An Hạ vừa nhìn thấy Nam Ân, giống như thấy quỷ, nắm tay Lương Vũ Vy bĩu môi:
- "Vy Vy, chúng ta đi ăn."
Trong nhà ăn ai cũng trang nghiêm và say mê nhìn Nam Ân, đột nhiên có hai nhân viên nhỏ bé vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, khiến mọi người kinh ngạc đổ mắt nhìn. Bước chân Nam Ân có chút cứng lại, sau đó vội hòa nhã nói:
- "Mọi người đi ăn đi, không cần phải lễ nghi như vậy."
Nam Ân ngồi vào một góc, đằng sau dãy bàn của Lập An Hạ và Lương Vũ Vy. Nhã Thụy đặt trước mặt anh một hộp cơm, cung kính cúi người:
- "Nam tổng, mời ngài."
Hộp cơm có tận đến năm ngăn, Nam Ân chậm rãi lấy ra từng tầng, cuối cùng để riêng ra hai phần gà ác hầm thuốc bắc, nói:
- "Nhã Thụy, cô mang hai phần này đến đưa cho cô Lập và cô Lương đằng trước."
Gương mặt Nhã Thụy thoáng qua vẻ kinh ngạc, song cúi đầu:
- "Vâng thưa tổng giám đốc."
Khoảng khắc hai phần gà tiềm được đưa đến trước mặt Lập An Hạ và Lương Vũ Vy, cô ngẩng đầu ngạc nhiên. Nhã Thụy cười tao nhã:
- "Cô Lập, cô Lương, hai người ăn trưa vui vẻ. Đây là của Nam tổng đặc biệt chuẩn bị cho hai người."
Lương Vũ Vy hơi run tay, nước canh đổ một ít ra ngoài. Trái lại, Lập An Hạ cười nhạt:
- "Gửi lời cảm ơn đến Nam tổng giùm tôi nhé."
Đợi đến khi Nhã Thụy đi rồi, Lập An Hạ múc một ngụm nước gà tiềm, húp vào miệng, gật gù:
- "Ngon đấy. Vy Vy, cậu ăn thử đi."
- "Mình no rồi, không ăn đâu."
- "Thế thì phí công của Nam tổng quá đi?"
Lập An Hạ nghiêng đầu cười, vô tình mà hữu ý nhìn Nam Ân ngồi đằng sau mình một bàn. Phản ứng của anh và Lương Vũ Vy rất giống nhau, tay đang cầm muỗng run đi một chút. Hành động này bị mọi người bắt gặp, xì xào.
- "Hai người đấy sao lại có thể nói chuyện với Nam tổng như vậy nhỉ?"
- "Lập An Hạ biết Nam Tổng ư?"
- "Tại sao Nam tổng lại mang thức ăn cho hai người họ?"
Lương Vũ Vy khều chân Lập An Hạ, cúi thấp đầu.
Không phải, cái gì cũng không phải cả. An Hạ, cậu đã không hiểu được tình cảm của Nam Ân dành cho cậu. Anh ấy... Thật sự đã rất đau lòng rồi, cậu đừng khoét thêm lỗ lên trái tim anh ấy nữa, được không?
Tan ca giờ làm hôm đó, Nam Ân hẹn gặp Lương Vũ Vy. Cả hai đứng đối diện nhau, chỉ có hai mét mà xa giống như cả một vòng Trái đất. Mắt nàng hơi cay cay, trong lòng truyền đến một cơn đau đớn khủng khiếp. Tại sao bao năm rồi, nàng không thể nào buông xuống được tình cảm này?
- "Vy Vy..."
- "Tôi là Vũ Vy."
Hai tiếng "Vy Vy" đó từ miệng Nam Ân phát ra, giống như một cỗ máy lăng trì lên lòng Lương Vũ Vy.
- "Anh... Anh xin lỗi." - Nam Ân thật sự không biết mình phải nói gì ngoài câu xin lỗi.
- "Xin lỗi? Anh xin lỗi cái gì?"
- "Anh..."
- "Xin lỗi vì đã làm tôi thương tổn? Xin lỗi vì đã xem tôi là thế thân? Xin lỗi vì đã giết chết con của tôi?" - Vũ Vy vừa nói, nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.
- "Anh... Vũ Vy, anh..."
- "Nam Ân, từ đầu đến cuối, lỗi không hề nằm ở anh! Tất cả là do tôi ngu ngốc, từ đầu đến cuối là do tôi tự nguyện! Tôi không trách anh, cũng không trách bất kì ai."
- "Vũ Vy, anh sẽ đền bù cho em tất cả."
- "Nhưng anh không yêu tôi, đúng không?"
Nam Ân im lặng. Chính sự im lặng này là một con dao hung hăng đâm vào tim Vũ Vy. Nàng lau nước mắt đi nhưng không cách nào xóa hết.
- "Thì ra bao nhiêu năm, người anh yêu vẫn là Hạ Hạ! Tôi biết, tôi biết anh yêu cô ấy, yêu không cách nào kiểm soát!"
- "Vũ Vy, anh... Anh yêu Hạ, không thể nào thay đổi được! Nhưng mà..."
- "Nhưng mà cái gì? Nam Ân, tôi không cần những thứ khác, tôi chỉ cần mỗi tình yêu! Tôi cần một người đàn ông che chở cho tôi, vì tôi mà chịu đựng cả giang sơn này, một mình tôi... thật sự đã quá mệt mỏi rồi..."
Lương Vũ Vy cuối cùng không cách nào dừng lại, khóc đến mức tê tâm liệt phế. Nam Ân nghẹn đau trong lòng, cổ họng giống như bị một tảng đá chặn lại.
- "Nam Ân, anh yêu Lập An Hạ... Anh yêu Hạ Hạ.."
Lương Vũ Vy lặp đi lặp lại điều này, giống như muốn cảnh tỉnh chính bản thân mình! Nam Ân, em yêu anh nên em sẽ giữ im lặng. An Hạ, mình thương cậu, nên mình cũng sẽ vĩnh viễn giữ im lặng! Cuối cùng, người phải chịu đau đớn, cũng chỉ có bản thân Lương Vũ Vy.
- "Nam Ân, chúng ta từ nay về sau, không quen không biết!"
___
Lúc Mục Tống Thần về đến nhà thì đã rất tối, tầm mười giờ rồi. Trên người hắn còn có mùi rượu thoang thoảng. Lập An Hạ gập máy tính lại, đi xuống lầu.
- "Anh ăn tối rồi nhỉ? Không có chừa đồ ăn cho anh đâu đấy."
- "Ừ, tôi ăn rồi."
Nói xong lặng lẽ đi lên lầu, một câu cũng không nói nữa.
Lập An Hạ có chút ngạc nhiên, mở tủ lạnh nhìn thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ cả, thở dài. Chỉ muốn chọc hắn một chút, không ngờ hắn lại như vậy. Thái độ hắn cũng thật kì lạ, khác hẳn thường ngày.
Cô cầm một ly nước ép dưa hấu mang lên phòng, chìa ra trước mặt Mục Tống Thần. Hắn đang tháo cà vạt một cách máy móc, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
- "Nước ép của anh này."
- "Tôi không uống."
- "Sao vậy?" - Cô nhíu mày - "Ngày nào cũng uống cơ mà, anh..."
- "Mine, để tôi yên tĩnh một chút."
- "Tôi..."
Lập An Hạ hơi cắn môi, sau đó xoay người ngồi xuống ghế sofa sát cửa sổ, một hơi uống cạn ly nước. Cô nhìn hắn rất lâu, cuối cùng cũng nhận ra rằng, hắn hôm nay thay đổi rồi. Lập An Hạ khổ sở nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người cố gắng lắm mới có thể trờ nên như bây giờ, chẳng lẽ lại quay về khởi đầu một lần nữa?
- "Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
- "Không có gì..." - Hắn đứng dậy lấy khăn trong tủ ra, xoay người định đi vào nhà tắm.
- "Nếu có chuyện gì thì anh cứ nói, được thì tôi sẽ giúp."
- "Tôi đã nói là không có gì."
- "Nhưng thái độ của anh..."
- "Tôi đã nói là không có gì! Cô đừng nói nữa, ồn chết đi được!"
Mục Tống Thần hét lên. Sau đó hắn đi nhanh vào nhà tắm, sập cửa lại cái rầm.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời mình, Lập An Hạ im lặng trước sự tức giận vô lí của người khác. Cô cứ đứng như vậy, không hiểu nổi bản thân mình bị làm sao. Cả người giống như bị đóng đinh xuống sàn. Đến khi phát hiện hai chân trở nên cứng lại và hơi nhức, An Hạ mới bừng tỉnh và đi ra khỏi phòng ngủ xuống lầu.
Sự quan tâm của cô, có lẽ đã đặt không đúng chỗ và không đúng lúc.
Sự quan tâm của cô, có lẽ đã trở nên thừa thãi.
Tối hôm đó, bọn họ ngủ chung một giường như vẫn còn ở Ottawa, nhưng tâm trí mỗi người là một nẻo. Lập An Hạ nghiêng người sát bên mép giường phải, Mục Tống Thần thì ngược lại. Đeo đuổi trong tâm trí họ, là một loại cảm giác không thể nói nên lời.
Có cái gì đó, thay đổi sau chuyến đi rồi sao?
__ __