Thật ra mặc dù đã cả hai đã đồng ý cùng nhau "thử", nhưng mọi chuyện vẫn cứ như cũ mà xảy ra. Như nó phải xảy ra. Hằng ngày vẫn tạm biệt nhau đi làm vào bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa lại gọi điện nhắc nhở nhau ăn cơm nếu không về nhà được, và tối thì cả hai sẽ về đến nhà vào lúc bảy giờ. Lúc đầu Mục Tống Thần kiên quyết muốn lái xe đón Lập An Hạ về, nhưng cô không thích để người ngoài biết mình có một ông chồng "cực phẩm" như thế.
Mà Mục Tống Thần dù có mọc trăm cái miệng, làm sao có thể cãi lại miệng mồm giảo hoạt và tính tình bướng bỉnh của An Hạ?
Nhưng có một việc đã thay đổi.
Chính là suy nghĩ của bọn họ. Như Lập An Hạ lúc này chẳng hạn. Thời gian công việc ngày một gấp rút mà trong đầu cô bây giờ chỉ tràn ngập suy nghĩ về người kia.
- "An Hạ, bản số liệu số ba mươi bảy trang hai mươi trong tập tài liệu số nằm trong tủ số em đã làm xong chưa?" - Chị Trịnh từ trong văn phòng gọi với ra.
- "Em..." - Lập An Hạ giật mình, liên tục click vào mấy cửa sổ để xem mình lưu nó ở nơi nào. - "Gần xong rồi chị ạ..."
- "Gần xong là thế nào? Cho em mười lăm phút cuối cùng."
Cả Nam Đoàn như chìm trong những tiếng chuông điện thoại, tiếng lách cách của máy in, tiếng cộp cộp trong sảnh lớn, tiếng thảo luận,... Lập An Hạ lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi những hình ảnh kia đi và uống cạn cốc cà phê thứ mười hai. Hai bàn tay cô như vũ bão trên bàn phím với tốc độ kinh hồn, tóc được búi cao lên bởi một cây bút chì. Lượng công việc thật sự quá nhiều.
Điện thoại trên bàn Lập An Hạ réo liên tục, cô liếc qua màn hình, vừa định vội vã bắt lấy thì chị Trịnh bước ra:
- "An Hạ, mười bản số liệu trong tủ số em làm xong rồi đúng không? Hãy nhanh chóng vẽ biểu đồ tần suất của số liệu trong bản này cho chị và hoàn thành trước giờ làm nhé."
- "Vâng ạ."
- "Xin lỗi, chị biết việc thật sự quá nhiều. Nhưng mà..."
- "Không sao, em làm được."
Chị Trinh đặt hồ sơ xuống bàn cô, vỗ vỗ vai An Hạ rồi rời đi. Cô thở dài một hơi, cuối cùng trực tiếp tắt nguồn và nhét vào giỏ xách. Chỉ có cách đó mới khiến cô hết nghĩ về Mục Tống Thần và chăm chú làm việc.
Cùng lúc đó.
Mục Tống Thần trừng mắt nhìn điện thoại. Cô dám ngang nhiên cúp điện thoại của hắn?! Tốt lắm! Bên tay trái Mục Tống Thần là một chồng hợp đồng cao hơn đầu hắn, bên phải là một bản số liệu cần kí cao tương tự như vậy. Chính giữa là hai chiếc máy tính một trắng một đen đang từ từ tắt màn hình bởi vì từ nãy đến giờ không có ai đụng vào.
Có tiếng gõ cửa.
- "Vào đi."
Tư Liễu bước vào, nhìn hai chồng cao trên bàn mừng phát khóc.
- "Ôi Mục tổng, người đã kí xong hết rồi sao? Thật sự vô cùng cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh."
Nãy giờ ngoài kia Tư Liễu còn đang sợ Mục tổng lo gọi điện và chat chit với phu nhân mà quên làm việc. Thật không ngờ Mục tổng lại nhanh như vậy! Vừa gọi điện mà vẫn có thể hoàn thành xong việc!
Mục Tống Thần nghệch mặt ra một chút sau đó khẽ tằng hắng.
- "E hèm... Tôi..."
- "Để tôi đem ra ngoài giao lại cho thư kí ạ."
- "Không... Thật ra, tôi chưa..."
- "Cái gì?! Anh chưa làm xong? Mục tổng, anh cũng đừng hại chết tôi a! Anh không làm xong cái nàythì tôi không thể về nhàđược a!"
- "Được rồi được rồi, bảo đảm cho cậu về đúng giờ!"
Mục Tống Thần nhìn cái "núi" công việc của mình, thở dài một hơi. Lần đầu tiên hắn có cảm giác ghét công việc của mình như thế! Suy nghĩ một chút, cuối cùng Mục Tống Thần cũng quyết định tắt nguồn và nhét vào tủ nhỏ, quyết định không suy nghĩ về nó nữa!!!
___
Mục Tống Thần lái xe đến công ty của Lập An Hạ tầm sáu giờ, dĩ nhiên là sau khi đã cật lực vật lộn và chiến thắng áp đảo số tài liệu kia! Hắn nheo mắt, nhìn cô đang đứng cạnh một người đàn ông, tay cô cầm tay một người phụ nữ khác, lại còn trừng mắt với anh ta! Quả nhiên người vợ này của hắn, nếu không lo những chuyện 'bao đồng' như vậy thì đã không là An Hạ rồi! Nhưng hình như hắn thấy cô đưa tay lên quệt mắt. Hắn nhíu mày. Ai lại dám làm vợ hắn khóc?!
Lập An Hạ vừa định rẽ sang trái bắt xe bus về nhà thì đã thấy chiếc xe quen thuộc của Mục Tống Thần đậu khuất sau thân cây lớn. Cô ngạc nhiên tiến lại, sau đó giơ hai ngón tay lên chào hắn, miệng còn cười rất tươi.
- "Lên xe đi."
- "Sao hôm nay lại đến đây?"
Lập An Hạ lấy khăn giấy ra lau lau tóc, cười tươi.
- "Thích thì đến, cần lí do sao?" - Hắn khởi động xe, lái về nhà.
- "Anh..."
Đương nhiên trong một số trường hợp, An Hạ đành phải chịu thua Mục Tống Thần mà thôi!
- "Quên tính sổ với cô nữa đấy! Trưa hôm nay tôi gọi mà dám tắt máy giữa chừng?"
- "Nhiều việc quá. Không nghe kịp."
- "Bận đến mức không thể nghe nổi một cuộc điện thoại?" - Hắn nheo mắt.
- "Gia gia, anh là tổng tài, dĩ nhiên không biết cực khổ của nhân viên rồi! Cái đưa đến tay anh là gạo đã nấu thành cơm thơm phức, anh chỉ việc đưa lên miệng mà ăn thôi! Còn giai đoạn nhặt gạo, xay gao, lấy thóc,... Những cái cực khổ nhất, chắc chắn là những nhân viên nhỏ bé như chúng tôi phải làm rồi!"
- "Cứ làm như cô là nhân viên của công ty tôi vậy."
- "Hừm, thì nói chung công ty nào cũng vậy thôi!"
- "Này, hay cô chuyển đến công ty tôi làm đi?"
- "Không, không và không! Tôi chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi! Chúng ta tốt nhất không nên để cho ai biết quan hệ của nhau."
- "Dựa vào cái gì chứ?" - Hắn không vui nhíu mày.
- "Dựa vào..." - Lập An Hạ đảo mắt liên tục, cuối cùng cười ngọt ngào lấy lòng, tay xoa xoa tóc Mục Tống Thần - "Người ta mà biết tôi là vợ anh thì nhất định sẽ không thương tiếc xô đẩy tôi để giành lấy anh nha, bởi tôi thật sự quá kém cỏi! Tôi không muốn mất người chồng tuyệt vời và hoàn hảo như anh đâu a! Mà tôi thì lại tranh không nổi..."
Mục Tống Thần nhân lúc đèn đỏ, xoay đầu hôn lên môi Lập An Hạ một cái chụt sau đó cười ranh mãnh.
- "Xem như lí do tạm thuyết phục đi. Đúng là tôi rất hoàn hảo."
Lập An Hạ còn có thể nói gì hơn? T.T
Cả hai về đến nhà thì lập tức lao vào bếp nấu ăn. Lập An Hạ mặc tạo dề vào, miệng không ngừng nói.
- "Mục Tống Thần, măng tây cắt như cách tôi đã chỉ anh hôm trước đấy. Đập vở hai quả trứng vào bát, lọc lấy lòng đỏ cho tôi thôi. Sau đó, lấy thêm một viên phô mai, cùng với một ít ngò thơm để sẵn."
- "Tuân lệnh."
Chắc không ai có thể nghĩ một người suốt ngày lạnh lùng như Mục Tống Thần bên ngoài, về nhhà lại có thể mặc tạp dề có hình con gà con và nấu ăn sẽ thành ra thế nào nhỉ? Nhưng không sao, trải qua sự "tôi luyện" của Lập An Hạ, hắn bây giờ đã có thể nấu được những món đơn giản, và điều quan trọng nhất chính là__ kĩ thuật cắt của người chồng càng lúc càng tiến bộ vượt bậc và hơn vợ mình hẳn cái đầu!
Chẳng mấy chốc mùi hương thơm phưng phức của cá hồi đã tràn ngập gian bếp.
- "Mine à, cô nấu ăn ngon quá đi."
- "Dĩ nhiên. Nói thừa."
- "À, đúng rồi." - Mục Tống Thần đang vui vẻ đột nhiên chăm chú nhìn An Hạ.
- "Gì thế? Giờ ấu trĩ của anh lại đến à?"
- "Cô! Không, tôi muốn hỏi cô, người đàn ông chiều nay cô nói chuyện là ai thế?"
- "Anh ta..." - Lập An Hạ hơi suy nghĩ - "... là tổng giám đốc của tôi."
- "Cái gì?! Chủ tịch của cô? Nam Ân?!"
- "Anh biết?"
- "Cũng hay gặp trong các buổi họp quốc tế. Chẳng phải cũng học chung trường lúc trước sao? Nhưng mà... Một người như anh ta sao có thể quen với một nhân viên nhỏ bé như cô? Còn nói chuyện nữa?"
- "Tôi và anh ấy... là bạn học cũ... Có chút xích mích..."
- "Cô còn khóc?"
- "Haiz... Chuyện của chúng tôi anh không hiểu được đâu!"
- "Chúng tôi? Chúng tôi cái gì chứ?" - Mục Tống Thần càng nghe những lời giải thích của Lập An Hạ càng thấy đầu mình muốn bốc khói.
- "Anh ghen cái gì?" - Lập An Hạ cười tủm tỉm.
- "Ghen? Tôi... Tôi ghen lúc nào chứ?" - Hắn đỏ mặt vội vã cúi gằm mặt ăn.
- "Chứ cái sự tức giận vô căn cứ của anh là thế nào?" - Cô bĩu môi.
- "Vô căn cứ? Rõ ràng là cô và anh ta..."
Lập An Hạ bật cười lớn, nhìn chằm chằm mặt Mục Tống Thần.
- "Thế mà còn bảo là không ghen."
- "Cô... Tôi không ăn nữa!" - Mục Tống Thần xấu hổ đặt đũa xuống, vội đi lên lầu.
- "Này! Anh ngượng cái gì chứ? Này!"
Lập An Hạ gọi với theo, không kìm được cười thêm lần nữa. Hắn thật đáng yêu! Không ngờ Mục Tống Thần lại có lúc biết xấu hổ là gì! Còn đỏ mặt tía tai nữa chứ!
- "Mục Tống Thần, bật phim chưa?"
Cô mở cửa, trên tay là một khay bánh phô mai và sữa tươi. Không có tiếng trả lời. Nhưng có tiếng nước chảy từ trong nhà tắm truyền ra. Lập An Hạ lấy một đĩa phim, bỏ vào đầu đĩa chuẩn bị.
Lúc Mục Tống Thần đi ra thì An Hạ đã nằm dài trên sofa, úp người xuống nệm, hai chân quẫy quẫy giữa không trung. Nghe tiếng động, cô ngước lên. Oa! Oa! Oa! Giữa chốn trần này mà còn có thể nhìn thấy mỹ cảnh như vậy nữa sao?
Mục Tống Thần chưa mặc quần áo xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh người dưới. Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau, nhìn chăm chú như thế. Không khí trong phòng đột nhiên tràn đầy mùi ám muội...
Một giây sau, Lập An Hạ đã phóng đến trước mặt Mục Tống Thần, cười hì hì:
- "Cho tôi chụp hình anh nhé? Một tấm thôi! Một tấm thôi mà..."
Đối với sự mặt dày này, Mục Tống Thần còn có thể làm gì đây?
- "Cô..."
Hắn vừa mở lời, điện thoại đã reo lên lên một hồi chuông dài. Mục Tống Thần nói vài ba câu, sắc mặt đang vui vẻ đột nhiên trở nên tái mét. Hắn vội vã thay quần áo, vội vã rời đi, còn không quên uống hết ly sữa Lập An Hạ chuẩn bị sẵn và cầm theo một cái bánh. Hắn muốn cô biết, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ để cô một mình.
- "Mine, tôi có chút việc đi trước. Hôm khác xem bù hết hai mùa Sherlock với cô nhé. Bánh nướng ngon lắm đấy, đi ngủ sớm đi. Tối nay chắc tôi không về đâu..."
- "Này, cầm theo bánh mà ăn!"
Lập An Hạ dúi vào tay Mục Tống Thần một bọc bánh chesse vừa nướng xong. Cô hôn nhẹ lên môi hắn:
- "Ăn hết đi! Trong đó toàn là thức ăn bổ dưỡng không đấy!"
- "Tuân lệnh vợ!"
Cả hai chia tay nhau ở ngưỡng cửa, lưu lưu luyến luyến. Kì thực An Hạ không thấy được, lúc Mục Tống Thần xoay đi, trong mắt hắn hiện lên lên một tầng bất lực mà đau đớn...
__ __
Sóng đến rồi!
Thi xong rồi nhất định sẽ bù cho mọi người mà ~~ Hứa đấy ~~ Ai còn đang đi học thì chúc thi tốt nhé