"ANH MỤC - TỔNG GIÁM ĐỐC ĐƯƠNG NHIỆM XUẤT SẮC CỦA MỤC THỊ, NGƯỜI NẮM ,% TINH HOA CỦA KINH DOANH TOÀN CẦU, ĐÃ TUYÊN BỐ SẼ RỜI KHỎI MỤC THỊ..."
"HÉ LỘ LÝ DO ANH MỤC RỜI KHỎI MỤC THỊ. LIỆU ANH MỤC KHÔNG PHẢI LÀ CON CHÁU CỦA MỤC GIA???"
"PHẢI CHĂNG ANH MỤC KHÔNG HỀ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN NHÀ HỌ MỤC???"
"MỤC TỐNG LÂM CÓ KHẢ NĂNG SẼ TRỞ THÀNH TỔNG GIÁM ĐỐC TIẾP THEO CỦA MỤC THỊ? LIỆU HAI CHUYỆN NÀY CÓ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN NHAU?"
Lập An Hạ nhìn màn hình máy tình, tầm mắt bị đóng cứng lại. Mục Tống Thần... Hắn bây giờ đang ở đâu? Hắn phải làm sao với loại chuyện này đây? Cả người cô giống như bị dán keo ngồi chặt xuống ghế, trong lòng truyền đến một cơn đau âm ỉ. Sau đó cô vội vã cầm lấy điện thoại, tay run run bấm số của Mục Tống Thần.
"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách..."
Cô đặt mạnh điện thoại xuống bàn, vừa lúc đó có tiếng chuông cửa. Lập An Hạ như bay phóng ra, nhưng người đang đứng đối diện cô, lại là Tư Liễu, trợ lý của Mục Tống Thần.
- "Phu nhân, tôi nghĩ cô nên đến Mục Thị bây giờ."
___
- "Mine..."
Lập An Hạ vừa nhìn thấy Mục Tống Thần, phản ứng đầu tiên chính là chạy đến ôm chầm lấy hắn. Cô cố gắng để mình không khóc, bởi lúc này hắn cần nhất chính là một điểm tựa, cô không thể yếu đuối. Lập An Hạ cười, đập mạnh vào vai hắn:
- "Sợ cái gì? Cùng lắm thì chúng ta một đời vất vả, không phải anh thích y sao? Có thể xin vào bệnh viện làm y tá nam, hoặc đi bán thuốc. Chẳng phải anh rất tài giỏi sao? Có thể xin vào phục vụ nhà hàng cơ mà. Chẳng phải anh đẹp trai thế này sao? Đi làm người mẫu cũng phải không có cách..."
Chỉ là, càng nói, Lập An Hạ phát hiện ra lòng cô càng đau đớn, nước mắt cũng rất muốn được rơi xuống. Mục Tống Thần sắc mặc không được tươi tắn như thường ngày, nhưng vẫn cố gắng để mình không quá tiều tụy, siết lấy bàn tay của An Hạ:
- "Ừ, nhất định sẽ không sao. Nhất định sẽ không sao..."
Lập An Hạ nhìn một lượt quanh phòng, phát hiện những đồ dùng hôm trước của hắn còn treo trên đó đã gỡ xuống hết, đóng thành từng hộp lớn để quanh phòng. Cô biết, hắn không phải họ Mục, nên bây giờ đã đến lúc phải trả lại cho những người họ Mục. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh kiêu căng ngạo mạn đi vào.
- "Anh cả, anh dọn nhanh hơn tôi tưởng đấy!"
Dựa theo sắc mặt lạnh lẽo của Mục Tống Thần cùng giọng điệu khinh khỉnh của đối phương, Lập An Hạ đoán chắc đây là người nhà họ Mục.
- "Mục Tống Lâm, mày nên chỉnh đốn lại lời nói của mày đi!" - Từng câu chữ của Mục Tống Thần cơ hồ như rít lên khỏi kẽ răng.
- "Ô, anh là cái gì mà ra lệnh cho tôi?" - Mục Tống Lâm bật cười - "Mục Tống Thần, à không, Tống Thần, anh nên nhớ, anh không phải là người nhà họ Mục, anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú! Nếu không phải vì trước đây ngộ nhận anh, có lẽ cái tập đoàn Mục Thị này cũng sớm thuộc về tôi!"
- "Mày!"
- "Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Ồ, còn đây là... Nếu tôi đoán không lầm, là chị dâu nha? Mẹ, mẹ nói phải hay không?" - Mục Tống Lâm nhìn Lập An Hạ.
- "Hừ, cùng một bộ dạng như vậy, đúng là vô cùng xứng đôi vừa lứa!" - Lâm Tĩnh khinh bỉ nhìn, sau đó cười - "Tống Lâm à, sau này con cưới vợ, cũng phải biết lựa người một chút."
- "Không đến lượt bà nói! Cô ấy là vợ của tôi, cũng không phải là vợ của con bà!"
- "Hừ, mày còn bênh? Không chừng con nhỏ này chính là đại sao chổi của mày đấy!" - Lâm Tĩnh cười lớn.
- "Anh hai, anh cũng có lúc biết bênh người khác sao? Mà thôi, dù sao Mục Thị cũng sắp vào tay tôi rồi, anh bây giờ chỉ còn lại cái bộ mặt này thôi, ngoài ra một đồng cũng không có. Kể ra cũng tội nghiệp nhỉ..."
Mục Tống Lâm không biết mình đang nói tới đâu, thì đột nhiên một luồng nước lạnh lẽo bị hất thẳng vào mặt anh ta.
- "Ối! Cô làm cái trò gì thế???" - Lâm Tĩnh trừng to mắt, giơ tay định tát Lập An Hạ, nhưng đã bị Mục Tống Thần mạnh mẽ giữ lại, hất ra.
- "Cảm ơn anh đã quá khen chồng tôi! Gương mặt này ra ngoài xã hội ít nhất mỗi tháng cũng kiếm được chừng mấy trăm triệu bạc đấy, chồng yêu nhỉ?" - Lập An Hạ quay sang ngọt ngào nhìn Mục Tống Thần - "Nói về việc may mắn hay xui rủi của anh ấy, thì ít nhất các người không thấy anh ấy may mắn gấp tỉ lần các người hay sao? Anh ấy không phải con cháu Mục Gia, nhưng từ nhỏ lại sinh ra ở đấy, hưởng vàng hưởng bạc, còn hưởng cả một cái Mục Thị to lớn này bao nhiêu năm! Nếu nói không phải may mắn thì là gì?"
- "Cô..."
- "Còn nếu nói về tại sao Mục Tống Lâm anh không được quản lí Mục Thị, chẳng phải nên hỏi một câu khác có ý nghĩa hơn, như là... tại sao cái này và cái này của anh lại quá chậm chạp và nhỏ bé?" - Lập An Hạ chỉ tay vào sát đầu của Mục Tống Lâm sau đó lại hướng về phía dưới, chỉ vào "cái đó" của anh ta.
Sắc mắt của hai mẹ con Lâm Tĩnh từ đen chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Một màn biến đổi vô cùng khôi hài. Còn Mục Tống Thần đứng cạnh bên cô, không nói gì, chỉ là khóe môi hơi mân lên.
- "Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ!" - Lâm Tĩnh tức giận đến run người.
- "Không biết xấu hổ? Nhìn lại bản thân các người đi, xem đã sánh được với trời hay với đất, chỉ giỏi bám lấy tiền người khác mà cũng đòi nói chuyện về lòng tự trọng hay sao?"
- "Bám?" - Mục Tống Lâm nghiến răng nhìn Lập An Hạ.
- "Ô? Vậy xin hỏi anh Mục Tống Lâm này, một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền? Một vạn tệ? Hay một tệ? Hay là ngồi dưới đất chờ cha mẹ bố thí cho anh vài đồng để ăn chơi trác táng?"
- "Cô!"
- "Đủ rồi, Mine, chúng ta về thôi! Không cần phí lời với những loại người này!" - Mục Tống Thần níu lấy tay Lập An Hạ, ý bảo cô không cần trang cãi nữa.
- "Loại người như chúng tôi thì thế nào?" - Mục Tống Lâm nhướng mày.
Lập An Hạ quải balo lên, nắm lấy tay Mục Tống Thần bước đi thẳng đến cửa, còn không quên quay đầu, đáp trả lại một câu khiến người ta muốn đấm ngay một phát vào cái miệng giảo hoạt của cô.
- "Chính là loại người đầu nhỏ mà cái dưới cũng nhỏ ấy, nói mãi cũng chẳng hiểu được! À mà quên, mình đâu cần tốn nước bọt với loại người này, ông xã nhỉ?"
Thêm một bước, cô lại ngoái đầu.
- "À, nhân tiện, mùi nước hoa của anh làm tôi mắc ói quá!"
Nói xong rồi cao ngạo hất tóc đi thẳng ra ngoài. Mục Tống Lâm nghiếng chặt răng, đầu bốc khói nghi ngút:
- "Lập An Hạ, tôi không bắt cô quỳ xuống chân tôi, tôi không mang tên Mục Tống Lâm!"
____
Lập An Hạ là một người rất ít khi ghét ai, nhưng một khi đã ghét rồi, nhất định sẽ "chăm sóc" người đó đến khi nào người ta sợ mà bỏ chạy. Cô rất oai phong, nói trắng là rất "chợ búa", nhưng ai cũng phải công nhận, những lời An Hạ nói ra đều không sai. Nếu cô không biết, cô nhất định sẽ không nói. Nhưng nếu cô biết chắc, cô nhất định sẽ phản bác lại. Mục Tống Lâm chỉ mới nhìn qua, Lập An Hạ đã biết là một tên công tử trác táng. Tóc tai màu mè xanh lơ xanh léc, nước hoa nồng nặc, quần áo phẳng phiu, trên cổ đeo dây chuyền hình đầu lâu nhìn phát gớm, lối cao ngạo ấy chỉ có ở những người thích "đu cột điện" mà thôi.
- "Này, tên Mục Tống Lâm đó là em trai của anh à?" - Lập An Hạ mang theo nhiều nghi vấn nghiêng đầu hỏi.
- "Là em trai cùng cha khác mẹ."
- "Ồ, thế sao nãy anh không nói? Tôi nhất định sẽ mắng lại anh ta là đồ con ngoài giá thú!" - Nói đến đây cô lại phát hiện mình lỡ lời, lấm lét nhìn sang Mục Tống Thần. - "Tôi không..."
- "Không sao, vẻ mặt cô làm tôi buồn cười lắm đấy." - Mục Tống Thần vừa lái xe vừa xoa đầu Lập An Hạ.
- "Dừng xe!"
Mục Tống Thần thắng lại, chưa kịp hỏi han gì thì đã thấy LẬp An Hạ phóng ra khỏi xe, đi vào cửa hàng tiện lợi đối diện. Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, trong lòng tràn ngập rất nhiều cảm xúc. Hắn nghĩ nếu không có Lập An Hạ, cuộc sống của hắn có lẽ sẽ cuộc sống của hắn sẽ rất buồn tẻ. Làm việc, kiếm tiền, cưới một người vợ chu đáo nhưng không có nhiều tình cảm, sinh ra những đứa con rồi sống như thế đến già.
- "Về nhà ăn tiệc thôi!"
Lập An Hạ giơ ra một bọc đầy những chai rượu đủ màu trước mặt Mục Tống Thần. Hắn hoàn hồn lại, phì cười:
- "Có ai như cô không chứ? Tôi thất nghiệp rồi lại đi ăn mừng!"
- "Điều đó có nghĩa là cuộc đời đang thử thách anh đấy! Anh sẽ có những cơ hội mới, những con đường mới và những bước đi mới! Điều đó thú vị hơn nhiều việc cứ mãi sống trong vòng an toàn của bản thân, đúng không?"
- "Ừ, nhưng mà cô học ở ai cái lối nói chuyện đó đấy?" - Nghiêm túc đến đáng sợ quá!
- "Cảm thấy thế thôi!" - Lập An Hạ nhún vai.
Tối hôm đó, cả hai người uống người nốc, người say người mơ màng. Lập An Hạ khui hết chai này đến chai khác, đứa cho người kế bên. Cả hai lảm nhảm rất nhiều thứ, từ trên trời xuống đất, về những dự định trong tương lai.
- "Tương lai thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô nhất định không được để tôi một mình đấy!"
- "Đương nhiên rồi! Bổn cô nương đây sẽ không đời nào bỏ rơi một kẻ yếu đuối như anh! Chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?"
- "Được!"
Tiếng chai cụng nhau nhau lách cách vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
- "Mục Tống Thần, chúc mừng anh thất nghiệp!"
- "Cảm ơn!"
Bọn họ, đúng là đã bị rượu làm đảo điên thần trí cả rồi!
Đêm đó, cả hai cùng ôm nhau ngủ rất say, miệng không ngừng gọi tên đối phương. Cuộc đời này có thể gặp được những người có khả năng làm cho bản thân mình điên đảo một lần, có lẽ cũng không còn gì để hối tiếc!
"Trái tim em ở bên anh
Chỉ cần có em, ước mơ của anh ngày càng đong đầy
Chỉ cần có em, anh sẽ càng có thêm sức mạnh
Em yêu ơi, may mắn làm sao
Khi giữa biển người anh gặp được em
Người yêu ơi, anh mong ngóng biết bao
Từ giây phút này có thể cùng em chia sẻ mọi cảm xúc..."
Bài hát Gặp được em ở biển người ở đâu đó ngoài kia không ngừng da diết vang lên, vọng vào khung cửa sổ nhỏ ấm áp.
___ ___