- “Anh nói cái gì??!” - Trong đêm tối, tiếng thét lớn của một người phụ nữ vang lên. - “Lặp lại một lần nữa, mau lên!”
- “Vợ... Vợ của người cô cần tìm, tên là... Lập An Hạ, nhân viên trong công ty Nam Đoàn. Năm nay hai mươi bốn tuổi... Nhóm máu O, chiều cao một mét sáu...”
Chiếc điện thoại trượt từ tay Hòa Diệu Chi rớt xuống nền gạch trắng phau, phát ra tiếng cộp! mạnh mẽ. Khóe môi cô không ngừng run lên, cả người giống như muốn ngã xuống đất. Hòa Diệu Chi lặng lẽ đi về phía giường, thất thần.
- “Không thể nào... Làm sao có thể...”
Cô lắc đầu, cật lực lắc đầu. Là Lập An Hạ! Người Hòa Diệu Chi yêu nhất, bây giờ lại là chồng của bạn thân cô! Không! Đây không thể nào là sự thật! Không thể!
Cô và Mục Tống Thần yêu nhau khép kín ba năm, cô rời xa hắn năm năm, đến tận bây giờ đã là tám năm sau đó. Cả tuổi thanh xuân của Diệu Chi đều đổ dồn về phía Mục Tống Thần, vì hắn mà yêu, vì hắn mà cho đi, vì hắn mà vui, cũng vì hắn mà đau lòng rơi lệ. Cô những tưởng lần trở về này có thể giành lại người mình yêu về phía mình, cô cũng đã lên kế hoạch tất cả.
Thế nhưng vào phút cuối cùng, giây phút chuẩn bị xuất binh ra trận, Hòa Diệu Chi mới phát hiện, đối thủ của cô, người mà cô cần phải hủy diệt đi, lại chính là Lập An Hạ! Là người bạn thân chí cốt cùng nhau trải qua sóng gió bao nhiêu năm của mình!
Hòa Diệu Chi đột nhiên nghĩ, hay là mình buông tay đi. Nếu Mục Tống Thần đã vì Lập An Hạ mà rung động một lần nữa, nếu ánh mắt của Lập An Hạ đã vì Mục Tống Thần mà sáng lên... Thì cô nên buông tay thôi, nên đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Nhưng mà... Con người vốn là một loài sinh vật ích kỉ! Không có ai là không ích kỉ, chỉ là chưa đến lúc cần phải phô ra mà thôi. Nhất là trong tình yêu. Cô lại thoáng qua ý nghĩ khác, chắc gì Mục Tống Thần và Lập An Hạ đã yêu nhau?! Chắc gì cô không còn nằm trong tim Mục Tống Thần?! Nếu thật sự hai người họ không yêu nhau... vậy thì...
Lúc biết tin tức về Mục Tống Thần trên báo chí, cô chỉ có một ước nguyện duy nhất là lao tới ôm lấy hắn, vỗ về hắn, muốn biết hắn bây giờ như thế nào...
- “Không được, mình không thể như vậy được... Hòa Diệu Chi, mày tỉnh ra đi, đó là An Hạ, là Hạ Hạ, là người bạn thân nhất của mày...”
Cô cắn chặt răng, nước mắt tí tách rơi xuống, ướt nhòe gối. Không phải là Hòa Diệu Chi không muốn buông tay, mà là cô phát hiện bản thân không cách nào buông tay được. Cô đã yêu Mục Tống Thần quá sâu, sâu đến mức không cách nào rút ra được.
Hòa Diệu Chi, mày phải làm gì bây giờ? Mày nên buông tay thôi... Mày không thể làm tổn thương cô ấy được...
Hòa Diệu Chi úp mặt xuống nệm, bàn tay nhẹ nhàng khe khẽ viết lên nệm một hàng chữ:
“Rất muốn buông, nhưng phát hiện ra rằng, bản thân lại không cách nào từ bỏ.”
____
Lập An Hạ phát hiện gần một tuần nay, ngày nào Mục Tống Thần cũng về rất trễ. Mười giờ bốn lăm tối, có tiếng mở cửa lách cách.
- “Về trễ thế?”
Lập An Hạ co người trên ghế sofa, hai tay dụi dụi mắt.
- “Xin lỗi, lần sau cô cứ ngủ trước đi nhé. Không cần chờ tôi đâu.”
- “Anh đi đâu?”
Đây là lần đầu tiên Lập An Hạ hỏi như vậy.
- “Mục Tống Thần, một tuần nay ngày nào cũng dưới mười rưỡi anh mới về, rốt cuộc là đi đâu?”
- “Tôi đi xử lí chút việc.”
Hắn mở tủ lạnh, nhìn thấy thực phẩm đã giảm xuống rất nhiều, sắc mặt thâm trầm lại. Hắn khui một lon tonic, mùi thơm nhàn nhạt bay ra ngoài.
- “Anh giữ sức khỏe cho tốt thì việc gì cũng có thể hoàn thành. Được rồi, đi ngủ.”
- “Tài liệu hai ngày nữa giao rồi, tối nay tôi làm cho xong nốt. Cô ngủ trước đi.”
Lập An Hạ nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau phòng làm việc, thở dài. Cô biết hắn lo về việc tiền nong. Cô cũng vậy. Lúc trước một mình cô làm việc nuôi bản thân thỉnh thoảng còn thiếu lên thiếu xuống, bây giờ phải nuôi cả hai...
Nhưng Mục Tống Thần lại rất nghiêm túc, cô thay mặt hắn nhận rất nhiều tài liệu về nhà phiên dịch, chủ yếu là bằng tiếng Anh. Làm nhân viên văn phòng, tiếng Anh của Lập An Hạ cũng không phải quá tệ. Cô làm một giờ được khoảng ba trang giấy đầy ắp. Nhìn qua Mục Tống Thần, lại thấy hắn đang chuyển sang tờ thứ tám! Cứ như vậy, tiền thì không thiếu, nhưng cũng chẳng đủ.
Lập An Hạ pha hai ly cà phê, đẩy cửa bước vào.
- “Tôi làm cùng anh.”
Khóe môi hắn hơi mân lên. Lập An Hạ đẩy ghế ngồi xuống, vươn tay nhận lấy một sắp, nhưng Mục Tống Thần đã nhanh tay hơn chuyển đến trước mặt cô một sấp khác.
- “Cái này từ ngữ tương đối đỡ rắc rối hơn. Cô làm sẽ nhanh hơn đấy.”
- “Ừ.”
Lập An Hạ mở một đoạn baroque dài ba tiếng đồng hồ. Việc này giúp kích tích bộ não, làm việc sẽ nhanh, có hiệu quả và đỡ mệt mỏi hơn.
“... average annual growth...”
Dịch thế nào cho suông ấy nhỉ? Lập An Hạ cắn cắn môi.
- “Dịch là tốc độ tăng trưởng bình quân hàng năm.” - Giọng nói của Mục Tống Thần nhàn nhạt vang lên.
Lập An Hạ “ồ” lên một tiếng, lấm lét nhìn qua Mục Tống Thần. Thấy tay hắn không ngừng chuyển động trên máy tính. Cô thoáng nghĩ, lẽ nào kết cấu não của hai người thật sự khác biệt như vậy sao? Hắn hiện tại, chỉ mới một tiếng mà đã qua trang thứ chín. Giống như trang giấy đó là viết bằng tiếng Trung chứ không phải bằng tiếng Anh.
- “Cô không cần phải cảm thấy tự ti. Nơ-ron thần kinh của tôi liên kết mạnh mẽ hơn cô.”
Lập An Hạ cúi đầu im lặng. Bây giờ thì cô tự ti thật sự rồi.
“... circulation and distribution of commodity...”
- “Dịch như thế nào?”
- “ Lưu thông phân phối hàng hoá.”
Tay cô không ngừng gõ trên bàn máy tính, một lát thì sẽ xoay sang quyển từ điển bên cạnh, một lát thì sẽ giơ lên trước mặt Mục Tống Thần hỏi.
- “Mine, tra giúp tôi xem từ "depreciation" nghĩa là gì?”
- “Depreciation không phải là sự sụt giá sao?” - Lập An Hạ nhướng mày. Haha, đã bảo mà, con người thì phải có lúc này lúc khác!
- “Là khẩu hao!” - Mục Tống Thần thốt lên, bàn tay tiếp tục nhảy múa trên bàn phím.
Thật ra... cũng không hẳn là như vậy...
“... gross dosmetic product...”
- “Nghĩa là gì?”
- “Tổng sản phẩm quốc nội.”
- “Hả?”
- “Dễ hiểu hơn là tổng sản phẩm trong nước.” - Hắn không ngước đầu lên, trả lời.
Được rồi, Lập An Hạ thừa nhận, cô không thể nào so sánh cùng một người như Mục Tống Thần!
Lúc Mục Tống Thần vươn vai dọn dẹp tất cả sang một bên, thì Lập An Hạ vẫn đang cặm cụi với bản cuối cùng của mình. Hắn vươn tay cầm lấy bản, nhìn thoáng qua một lượt rồi nói:
- “Tôi dịch cho, cô đánh vào!”
Tốc độ đọc của hắn rất nhanh, vừa nhìn chữ tiếng Anh thế mà miệng lại đọc sang tiếng Trung. Dáng vẻ lười biếng mà vô cùng nhàn nhã, nhưng vẫn rất nghiêm túc làm cô thật rất thán phục.
- “Xong rồi!”
Lập An Hạ ngáp dài, tắt máy tính.
- “Anh thi tiếng Anh cấp mấy thế?”
- “Tôi không học chương trình ở Trung Quốc. Tôi học theo nước ngoài.”
- “Oaaaa... Tôi cũng vậy này...”
- “Cô thi được cái gì rồi?”
- “IELTS ., TOEFL /.” - Lập An Hạ nhướng mày, điệu bộ vô cùng tự tin. Điểm của cô quả thực mà nói, cũng khá cao rồi...
- “Dư tiêu chuẩn để qua nước ngoài du học, thế sao lại không đi?”
- “Lúc đó, vì một số người mà ở lại....”
Là vì Bạc Nhiên. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, sự hi sinh tương lai của cô lúc đó dành cho người kia, thật rất nực cười!
- “Còn anh?”
- “IELTS ., TOEFL /, SAT I /...” - Hắn nhàn nhạt nói, nhìn An Hạ mỉm cười.
- “Anh đi chết đi! Mục Tống Thần, anh không phải là người!!!”
Lập An Hạ lần đầu tiên gặp được cái gì gọi là... nhục hơn con cá nục!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên réo rắt vang lên.
- “Nghe đây.”
- “...”
- “Mày cũng thật biết giờ để gọi đi?”
- “...”
- “Cái gì??!”
- “...”
- “Được, được, được, tao lập tức đến ngay!”
Sau đó, hắn vội vã xoay sang Lập An Hạ, hốt hoảng.
- “Mine, Lan Mị bị tai nạn, đang ở trong bệnh viện thành phố!”
__ __