Tối hôm đó, Mục Tống Thần cùng Tạ Kim Dật ngồi trước sân nói chuyện. Bà rót trà hoa cúc thơm phức ra hai cốc, sau đó nhẹ nhàng mở lời.
- "Cậu uống đi."
Hắn cúi đầu nhấp một ngụm, cảm thấy cuống họng như vừa được ướp qua một lớp hương vị thanh tao không thể nói nên lời.
- "Có phải rất khác không?"
- "Đúng vậy ạ, con chưa từng uống qua vị trà này."
- "Tôi pha thêm một ít lá bạc hà và vỏ quýt, hai chị em nó từ trước đến nay đều thích như vậy."
Tạ Kim Dật ngước đầu nhìn trăng tròn vành vạnh trên cao. Mục Tống Thần im lặng. Trời đã khuya lắc khuya lơ, yên tĩnh vô cùng.
- "Tôi cũng không biết nói gì, trước giờ tôi vốn không giỏi ăn nói. An Hạ bây giờ là người của cậu rồi, tôi cũng chỉ muốn cậu chăm sóc nó, trân quý nó một chút. Con bé nhìn như thế chứ hay mè nheo lắm, miệng mồm nó với người thân quen trong nhà thì sang sảng, thế nhưng cứ gặp người lạ là lại ngượng ngùng, tính cách thật chẳng biết nói gì!" - Bà lắc đầu khe khẽ nhưng lại cười đầy yêu thương - "Nhưng nó không phải là người xấu. Cậu chắc cũng biết, nó gặp người khác bị bắt nạt là một hai cậu bênh vực, vờ như trượng nghĩa lắm nhưng lại không biết lấy một ngón võ, nhiều khi để nó ở ngoài như vậy tôi lại rất sợ! Thà nó làm ngơ tôi không lo, chứ nó cứ bao đồng như vậy thì sớm muộn gì cũng tự chuốc họa vào thân..."
- "Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây rồi, con nhất định không để cô ấy chịu thiệt lấy nửa phần." - Hắn nói rất chắc chắn.
- "Được như vậy thì tôi cũng yên tâm, cảm ơn cậu. Còn có, hôm nào mời ba mẹ cậu về nhà ăn một bữa cơm, tuy không có sơn hào hải vị gì nhưng có cái gọi là gia đình."
- "Con biết rồi, mẹ ạ." - Kì thực, hắn vẫn chưa tìm thấy ba mẹ mình...
- "Cậu hiện đang làm gì? Sao lại quen với đứa con gái nhà tôi? Tôi thật không nghĩ nó lại cưới được người đàn ông trông đến là được như cậu!"
- "Con cũng chỉ là một nhân viên bình thường như cô ấy thôi ạ, làm việc lâu ngày rồi quen. Con thấy cô ấy rất khác với những phụ nữ ngoài kia nên muốn tìm hiểu, lâu dần thành yêu thích, rồi từ từ tiến đến hôn nhân. Do bận quá nên bọn con không kịp báo với mẹ một tiếng... Con thay cô ấy xin lỗi mẹ ạ..."
- "Ừ, biết xin lỗi là tốt, tôi chỉ lo nó bị kẻ xấu bắt đi. Cậu trai, tôi tin cậu, cậu nhất định phải làm nó hạnh phúc, chính mình cũng phải vui vẻ, hiểu chưa?"
- "Vâng ạ..."
Đêm hôm đó hắn cùng mẹ vợ nói rất nhiều chuyện. Tự dưng hắn nảy sinh một cảm giác quyến luyến dành cho người mẹ này. Mục Tống Thần trở về phòng ngủ, ôm lấy Lập An Hạ vào trong lòng. Hơi thở của cô vô cùng trầm ổn, cơ thể mềm mại làm hắn không kìm được cúi xuống hôn lên trán cô.
- "Ư..." - An Hạ giãy người một chút.
- "Mine, cô có một người mẹ thật tuyệt..."
- "Mục Tống Thần... cái đồ chết tiệt nhà anh... anh ôm đống công việc của anh đi luôn đi..." - Cô quơ tay múa chân, không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê - "Bây giờ tôi về nhà mẹ ở... cho anh biết mặt... đồ đáng ghét..."
Mục Tống Thần phì cười, sau đó ôm chặt Lập An Hạ hơn một chút nữa. Hắn dúi đầu vào cổ cô, thì thầm:
- "Xin lỗi mà, sau này sẽ không thế nữa..."
Tiếng nói nhỏ dần, sau đó tắt hẳn. Cả căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo. Ánh trăng bên ngoài nhẹ nhàng rọi vào trong qua song cửa, tô điểm hai gương mặt ửng niềm hạnh phúc.
____
Sáng hôm sau cả hai quay trở về thành phố như thường lệ, bắt đầu lại công việc bù đầu bù cổ trước khi nghỉ Tết. Chuyện mua nhẫn cưới cũng theo đó mà trôi vào quên lãng, biến mất tăm không chút dấu vết. Tối muộn, Lập An Hạ đang đọc bản thảo kinh doanh trên giường, Mục Tống Thần thì bận rộn với chiếc laptop trên bàn, không ai nói với ai điều gì cả. Cô chán nản buông sách xuống, nhìn đồng hồ. Chín giờ ba mươi. Xem tivi một chút rồi ngủ vậy. An Hạ nghĩ thế liền cầm lấy remote, bật xuống loa thấp nhất có thể để yên cho người kia làm việc.
Trên TV đang chiếu một bộ phim Âu Mỹ có phụ đề tiếng Trung. Đúng lúc hai vợ chồng nhà này lại "ông xã, bà xã". Cô khẽ liếc mắt, thấy hắn vẫn không có vẻ gì là hết bận rộn. Đã cố gắng không làm phiền rồi, rất cố gắng rồi, nhưng một lát sau...
- "Mục Tống Thần..."
- "Ừ..."
- "Chúng ta..."
- "Sao?"
- "Chúng ta có phải nên..."
- "Làm gì?"
- "Có phải nên..."
Điện thoại reo! Mục Tống Thần vội vã nhấc máy, không thèm đếm xỉa đến Lập An Hạ nữa. Điệu bộ hắn hấp ta hấp tấp, trông như người mắc vệ sinh từ đời nào mà bây giờ mới tìm thấy toilet!
- "Alo..."
- "..."
- "À đúng rồi Tiểu Tây, là số của tôi."
- "..."
- "Cô nhắc tôi mới nhớ, đúng rồi, bản hội thảo của dự án Thạch Túy đó đúng là có sai số liệu. Trang ba đến trang bảy, đúng, số liệu nhầm cả rồi. Phiền cô sửa lại giúp tôi nhé. Còn có, biểu đồ thống kê mà giám đốc Tần muốn tôi cũng đã gửi qua file word cho cô, nếu không có gì thì cùng thống nhất sau đó nộp cho cấp trên."
- "..."
- "Thật ngại quá, đã khuya rồi còn làm phiền cô."
- "..."
- "Mai gặp, ngủ ngon."
Cái gì? Mai gặp?! Còn ngủ ngon?! Lập An Hạ trừng mắt nhìn, nhưng hắn căn bản là đang quay lưng lại nên không hề hay biết gì. Mục Tống Thần, tôi biết ngay với bản lĩnh của mình thì anh nhất định đi đâu sẽ dẫn dắt phụ nữ đi đến đó! Đúng là chướng tai gai mắt! Lại còn dám lơ đẹp tôi!
- "Mục Tống Thần..."
- "Cô ngủ trước đi, hết ngày mai tôi không bận nữa sẽ dắt cô ra ngoài nhé."
Tốt! Rất tốt! Trán An Hạ hiện lên ba vạch đen, cô nghiến răng kéo chăn lên đắp ngang người. Một lát sau, lại có thêm một cuộc điện thoại.
- "Biểu đồ thống kê đó ư, cô cứ làm như Tiểu Tây đã chỉ. Không hiểu à? Tức là thế này... thế này..."
Lập An Hạ lăn lộn qua lại trên giường, trong lòng cực kì tức giận. Đã khuya vậy rồi còn muốn gọi điện? Có phải bất lịch sự quá không chứ?
Rồi, một cuộc nữa lại đến.
- "Cô muốn biết gì cứ gọi điện cho sếp Tần, hỏi tôi cũng không có tác dụng gì đâu... Ừ."
- "Muốn gọi gì thì ra ngoài mà gọi, ở trong đây ồn ào chết đi được!" - Lập An Hạ giở giọng gay gắt. - "Khuya rồi còn không cho người ta ngủ..."
- "Ừ, vậy tôi ra phòng sách làm việc cho cô ngủ nhé!" - Mục Tống Thần hoàn toàn không biết mình đã làm nên chuyện gì, vô cùng ngây thơ bật ra một câu hỏi.
- "Anh!" - Cô rủa thầm sau đó cười cười - "Có thể cho tôi mượn điện thoại chút không? Chơi game một tí rồi ngủ!"
- "Không được!"
A, lại dám không được!
- "Tại sao lại không được?"
- "Tôi nói không được thì tức là không được! Cô lo ngủ đi! Đã hơn mười rưỡi rồi!"
- "Thế sao anh không ngủ?"
- "Tôi đang làm việc để nuôi đồ heo nhà cô đó!"
- "Tôi không cần! Ai cần anh nuôi tôi chứ? Đưa điện thoại cho tôi mượn!"
- "Không được là không được!"
- "Mục Tống Thần!" - Cô uất ức kêu lên - "Anh giấu tiểu tam trong điện thoại hay sao mà dám không cho tôi mượn? Anh làm chuyện gì bậy bạ phải không?"
- "Mine, có phải cô ăn nhiều đến mức thần hồn điên đảo rồi không?"
- "Vậy đưa điện thoại đây!"
- "Đừng dùng chiêu khích tướng với tôi! Không có tác dụng đâu!"
- "Mục - Tống - Thần!!!!!! Anh có đưa cho tôi không thì bảo?"
- "Không đưa, ngủ đi!"
- "Anh! Được, ngủ thì ngủ! Anh nhớ đó!"
Lập An Hạ ôm lấy một gói tức giận chui vào trong chăn. Cô nghiến răng, không ngừng chửi rủa người nào đó. Nhất định là có cái gì mờ ám trong đó nên mới dám không cho mình xem!
Tối hôm đó, cô đang say ngủ thì đột nhiên có một vòng ôm ấm áp bao trọn lấy từ đằng sau. Hơi thở nam tính tràn đầy trong các giác quan làm cô không tự chủ được khẽ co người.
- "Tránh ra, đi với cái điện thoại của anh đi!"
- "Thôi nào, đừng giận nữa. Cô cũng biết dùng điện thoại vào ban đêm là không tốt mà. Có thể gây viêm giác mạc, còn có tăng nguy cơ ung thư, sau đó hai mắt thị lực không đều... Rất ghê đó! Tôi nghĩ cho cô nên mới không chìa điện thoại ra..."
- "Cái miệng giảo hoạt! Tạm thời tha cho anh!" - An Hạ khẽ cười, đấm nhẹ vào ngực hắn. Trong cơn mơ ngủ, cô thì thầm - "Mục Tống Thần, chúng ta thay đổi xưng hô đi..."
- "Thay đổi thế nào?" - Hắn hôn lên đỉnh đầu Lập An Hạ.
- "Anh và em, ông xã, bà xã, rất tuyệt, đúng không..."
- "Ừ, rất tuyệt. Bà xã..."