Khi taxi vừa đỗ trước cửa nhà, Uyển Nhi vội vàng trả tiền rồi chạy vào trong. Bên trong mặt anh đầy vẻ lắng chỉ chỏ quát tháo những người giúp việc:
"Hàm! Em về rồi!"
Cô xà vào lòng anh, ôm anh thật chặt. Mọi thứ xảy ra những ngày qua đối với cô có to lớn thế nào, khiến cô tổn thương nhiều ra sao thì khi trở về vòng tay của an được anh ôm vào lòng, cảm nhận hơi thở và nhịp đập của trái tim anh, ngửi mùi hương cơ thể dịu nhẹ của anh bao âu lo đều tan biến hết. Những đằng sau bỗng một tiếng nữ trong trẻo quen thuộc vang lên:
"Hàm! Trưa này mình ăn ở nhà nhé?"
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân của giọng nói đó là Tô Tranh?! Tại sao cô ấy lại ở đây? Còn gọi anh thân thuộc vậy vữa chứ? Cô lùi bước thoát khỏi vòng tay của anh, ngơ ngác hỏi:
"Anh và Tô Tranh? Rốt cuộc chuyện này là sao? "
Anh lặng thinh không trả lời cô, còn Tô Tranh, cô ta bước đến và khoác tay anh rất thân mật mà hất cằm châm chọc cô:
"Ôi bạn thân mất tích của tôi bao lâu về rồi đấy à? Trong nửa tháng qua cậu đi đâu vậy? À... Uyển Nhi tớ có tin vui muốn nói với cậu. Tớ và Nhất Hàm đã ở bên nhau và có một đứa nhỏ rồi! cậu là bạn thân mình cậu cũng vui thay mình đúng không?"
Cô nghe xong vô cùng choáng váng. Hai người ở bên nhau và cùng nhau có một đứa con? Đây chính là chuyện nực cười nhất trong cuộc đời cô mà! Cứ tưởng về đến nhà sẽ được nằm trong vòng tay của anh, nghe anh nói những lời an ủi. Cũng sẽ được cô bạn thân của mình đưa đi shopping, đi ăn để khuây khỏa tâm trạng. Nhưng cô đã lầm, đã lầm thật rồi! Bạn thân từ hồi cấp của cô đã cướp đi chồng cô, người đàn ông mà cô yêu nhất. Cô cứ ngỡ những tình tiết như thế này chỉ có thể xảy ra trong những cuốn tiểu thuyết hay những bộ phim ngôn tình thần tượng nhưng nó lại xảy ra chính trong cuộc đời cô! Cô nén cơn giận dữ và sự đau lòng của mình lại mà hỏi cả anh lẫn Tô Tranh:
"Được bao lâu rồi?"
Anh trả lời cô:
"Được nửa tháng rồi"
Ha! Gần nửa tháng rồi? Vậy là trong khi cô đang hôn mê, gia đình cô đang gặp phải biến cố lớn?! Thế mà lúc nãy cô lại vội vàng chạy đến xà vào lòng anh y như một con ngốc. Cô cắn răng, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ:
"Vậy thế bây giờ anh chọn tôi hay cô ta?"
"Uyển Nhi anh xin lỗi nhưng Tô Tranh đang mang trong mình cốt nhục của anh"
Cô ta đang mang cốt nhục của anh? Vậy còn cô? Đứa con của cô và anh thì sao?
"Ngay từ đâu tôi đã biết mối quan hệ của chúng ta kết cục thế nào rồi. Không mở đầu cũng chẳng có kết thúc. Ngay từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này tôi đã tự xây cho mình bức tường kiên cố để chống lại việc yêu anh. Nhưng ngày này rồi qua tháng khác anh đối xử với tôi dịu dàng, ngọt ngào như thế khiến bức tường đó ngay càng lung lay và sụp đổ rồi Tôi Đã Yêu Anh nhưng cũng rất hận anh. Dương Nhất Hàm tôi hận anh, hận sự ngọt ngào chết người đó của anh! Còn ly hôn ư? Tôi sẽ không để cho hai người danh chính ngôn thuận mà đến với nhau đâu. Đừng có mơ!"
Cô trút hết sự tủi thân, ấm ức trong lòng mình ra. Đôi mắt đầy ực nước nhung cô lại không khóc, tự bản thân ép mình không được rơi bất kỳ giọt nước mắt nào. Cô kiên cường đến nỗi ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy xót thương. Cô thực sự đã mất tất cả rồi. Gia đình cô không còn, người mình yêu cũng không còn, người bạn thân mà cô coi là tri kỷ cũng không còn nữa rồi. Sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao chứ? Cô lững thững bước đi ra khỏi cửa lớn của căn biệt thự. Anh chỉ biết đứng đó lặng im nhìn cô ngày một rời xa. Không phải vì anh sợ hay không dám níu kéo cô ở lại mà là vì....anh không đủ tư cách!
Khi bóng cô đã khuất dạng, lúc này anh mới hờ hững hất cánh tay của Tô Tranh ra, lạnh lùng quay sang nhìn cô ta:
"Bây giờ thì cô vừa lòng rồi chứ?"
Anh thật sự không thể nhìn thêm cô gái đáng sợ trước mặt được nữa nên quay lưng đi lên và tự giam mình trong căn phòng từng có chứa bao kỉ niệm hạnh phúc sâu sắc với cô. Anh tự dằn vặt lòng mình, giá như hôm đó anh không đến hộp đêm, không nhận điện thoại của Tô Tranh thì anh sẽ không mất cô. Anh đã hối hận, hối hận thật rồi, anh rất muốn giữ cô ở lại nhưng sao anh có thể dám đối diện với cô đây? Trong lúc cô đang khó khăn và cần có anh nhất thì anh lại ngủ với bạn thân cô làm cô thêm tổn thương. Anh thật sự không xứng đáng với tình yêu của cô, vẫn là để cô hận anh thì tốt hơn.
Dưới nhà khuôn mặt của Tô Tranh khi nhìn bóng lưng anh rời khỏi mà khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên méo mó vì tức. Nửa tháng qua anh chưa từng quan tâm cô dù chỉ một lần chứ chưa nói đến là đụng chạm thân thể. Cô cần gì anh chỉ biết đưa cô một cọc tiền hay vài tấm thẻ ngân hàng. Cô cần anh đi mua đồ cùng anh lại sai người đi theo bảo vệ, canh trừng cô. Hôm nay chính là lần đầu tiên mà anh cho cô tiếp xúc thân mật với anh, chẳng lẽ là vì có Uyển Nhi sao? Cô không cam tâm! Bạch Uyển Nhi, cô ta là cái thá gì mà có được tất cả chứ? Rồi sẽ có một ngày những thứ của cô ta sẽ thuộc vào về Tô Tranh cô mà thôi!
Đến tối anh vẫn giam mình trong phòng, không chịu ra ngoài dù Tô Tranh đã khuyên bảo hết lời nhưng trong phòng chỉ có sự im lặng.
"Dương phu nhân!"
Những người giúp việc trong nhà nhìn thấy bà vội vàng đồng loạt cúi gập người xuống đồng thanh lên tiếng. Bà gật đầu rồi bước đến trước cửa phòng anh.
"Mẹ! Con đã gọi anh Hàm rất nhiều lần rồi nhưng anh ý vẫn không lên tiếng cũng không ra ăn từ sáng rồi mẹ ạ. Nếu cứ như này thì con sợ anh sẽ không chịu nổi mất."
Tô Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, bà chỉ quay sang lườm cô nở nụ cười đầy khinh bỉ:
"Không phải là do phúc mà cô ban ra sao? Đúng rồi, cô đừng gọi tôi bậy bạ như thế. Tôi trở thành mẹ cô từ khi nào vậy? Tôi thật sự không nhận nổi tiếng"mẹ " từ cô đâu. Con trai tôi không hiểu nó có vấn đè gì ở não bộ mà chấp nhận cô, không biết đứa con trong bụng cô có phải của nó không hay là của thằng nào rồi quay sang đổ tội cho con trai tôi?! Tôi cũng tuyên bố thẳng với cô luôn là khi tôi còn sống thì con dâu và cháu của Dương gia này chỉ có thể là Bạch Uyển Nhi và đứa nhỏ mà con bé sinh ra đừng ai hòng thay đổi!"