Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 101: tôi là chồng cô ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 101: TÔI LÀ CHỒNG CÔ ẤY

Tống Thanh biết trạng thái hôn nhân của mình sợ là giấu giếm không được rồi.

Tống Thanh cũng không biết, nếu như hôn nhân của mình và Hà Nhật Dương bị phơi bày ra, sau này mình còn có thể thuận lợi mà rời khỏi không?

Toàn bộ người trên thế giới có thể không biết đại hội thể thao Olympic mấy năm cử hành một lần, thế nhưng là không ai không biết Nhà họ Hà.

Thân phận mình thân là cậu hai của Nhà họ Hà một khi được công bố, chỉ sợ mình đời này cũng phải sống ở dưới mí mắt của tất cả mọi người rồi.

Lúc bữa tối, mọi người được dẫn tới một nhà hàng rất lớn.

Cả nhà hàng đều dựa vào cánh tay Robot khổng lộ mà dẫn dắt, treo lơ lửng giữa khe núi.

Phía dưới là trụ đứng bê tông cốt thép to lớn duy trì sự vững vàng.

Cả nhà hàng ngoại trừ sàn nhà ra, toàn bộ đều dùng kính cường lực được thêm độ dày mà bảo phủ.

Ở chỗ này dùng cơm, có thể thưởng thức được tất cả phong cảnh ở đỉnh núi.

Ngoại trừ xa hoa lộng lẫy, chính là hiệu quả tác động trực quan cực lớn.

Bởi vậy, lúc mọi người đứng ở trong nhà hàng, miệng của mọi người đều há rất là to.

Trần Thần một biểu cảm khó có thể tin mà nói: "Trời ạ, cái nhà hàng này chẳng lẽ chính là không trung lầu các trong truyền thuyết? Nghe nói người tới đây ăn cơm, tiêu phí thấp nhất của mỗi người không được thấp hơn 150 triệu! Thanh Thanh, cô rốt cuộc là đã quen biết người gì, lại có thể mạnh tay như vậy, mời chúng ta đến đây ăn cơm?"

Tống Thanh than thở một tiếng: "Một lát cô sẽ biết."

"Làm gì mà huyền bí như vậy?" Trần Thần lấy cùi chỏ đụng một cái Tống Thanh: "Đừng nói với tôi, người này là chồng của cô!"

"Nếu như tôi nói là đúng đấy?" Tống Thanh im lặng nhìn Trần Thần.

"Ha ha ha ha... đừng chọc cười!" Trần Thần vô cùng không nể tình mà phá cười: "Thanh Thanh, không ngờ cô cũng học biết hài hước nữa a!"

Hài cái gì hước a!

Mình tự nói sự thật, cũng không ai tin rồi!

Các bạn học ở xung quanh cũng đều nhộn nhịp tỏ ý, người bạn này của Tống Thanh thật là quá hào phóng rồi, quả thực là hào phóng đến nỗi mất cả tính người!

Phải biết rằng bạn học lần này tới là có hơn hai mươi người, bữa ăn của hơn hai mươi người này chính là hơn một triệu nghìn rồi a!

Người nào có thể mạnh tay như vậy?

Mọi người nhao nhao tìm được chỗ mình thích rồi ngồi xuống, thưởng thức phong cảnh ở phía ngoài, thưởng thức mấy một bình trà xanh thượng hạng trị giá mấy trăm triệu, đời người này quả thực là không thể tốt hơn được nữa!

Tống Thanh lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Hà Nhật Dương: "Cái bất ngờ này khổng lồ quá."

Hà Nhật Dương nhìn tin nhắn được gửi tới ở trên điện thoại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Cái này, cũng không phải là bất ngờ, chỉ là một cái phụ nho nhỏ mà thôi.

Hà Nhật Dương cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Văn kiện cũng chuẩn bị xong rồi?"

"Vâng, chỉ cần mợ hai ký tên, là được rồi." Lý Xuân khoanh tay cung kính đứng ở một bên đáp lại: "Chỉ là, mợ hai sẽ chấp nhân sao?"

"Sẽ đấy." Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài đang nhanh chóng triệt thoái về sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, hắn đã không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy vợ yêu của hắn rồi.

Tống Thanh vừa mới ngồi xuống, lập tức đã có người bưng một ly sữa chua đưa tới.

Trần Thần tò mò sáp đến: "Tại sao chúng ta đều là nước trà, Thanh Thanh là sữa chua?"

Phục vụ viên cung kính trả lời: "Đây là dành riêng cho mợ hai."

Mợ hai?

Những người ở hiện trường, ánh mắt soàn soạt bắn về phía Tống Thanh.

Trần Thần nhịn không được quay đầu nhìn Tống Thanh: "Thanh Thanh, đây là chuyện như thế nào?"

"Chuyện của sữa chua tôi có thể giải thích, nhưng những chuyện khác, tôi có thể nói tôi cũng không hiểu ra sao?" Tống Thanh cười khổ một tiếng: "Cái sữa chua này, là tôi..."

Lời nói của Tống Thanh đến đây, bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập.

Một giây sau, cửa lớn của nhà hàng bị mở ra.

Hai hàng bảo vệ đứng ở hai bên, cung kính cúi đầu, cung kính đứng ở một bên.

Tất cả mọi người đem ánh nhìn từ trên người của Tống Thanh chuyển dời đến vị trí ở cửa.

Lúc này, một người đàn ông thân hình cao to rắn rỏi khí phách vô song, ung dung cao quý từ ngoài cửa bước vào.

Lúc hắn đi vào, đem chỉ số nhan sắc của tất cả mọi nam nữ ở hiện trường, hung hãn nghiền ép ở dưới lòng bàn chân.

Những người đàn ông còn tốt hơn chút, lúc ánh nhìn của những người phụ nữ rơi vào trên người hắn, chừng như là bị sét đánh!

Những người phụ nữ chừng như thậm chí muốn thét lên rồi!

Hà Nhật Dương!

Hắn lại là Hà Nhật Dương!

Trời ạ, người thật vậy mà còn đẹp trai hơn mười nghìn lần so với trên ảnh!

Con mắt phượng đặc trưng kia, quả thực là mê chết người rồi đấy?

Hà Nhật Dương vừa vào cửa, mắt phượng quét qua, trong nháy mắt liền từ trong đám người đã tìm được Tống Thanh.

Hắn đi nhanh đến chỗ Tống Thanh, nhìn thấy sữa chua ở trong tay của Tống Thanh, ánh mắt càng dịu dàng, đưa tay xoa đầu Tống Thanh: "Sao còn chưa ăn xong?"

Tống Thanh ngơ ngác nhìn hắn: "Anh muốn ăn sao?"

"Em đút cho anh ăn, anh sẽ ăn." Hà Nhật Dương lồng mày cong cong nhìn Tống Thanh, đáy mắt của hắn chỉ nhìn thấy được Tống Thanh, hoàn toàn nhìn không thấy những người khác.

Tống Thanh quả nhiên dùng muỗng múc một cái đưa tới, Hà Nhật Dương thật sự dưới sự trông coi của nhiều người như vậy, cúi đầu một cái ăn đi sữa chua mà Tống Thanh đưa tới.

Một màn này đem mọi người ở hiện trường kích động không nhẹ.

Tất cả mọi người đều há to miệng, một vẻ mặt khó có thể tin nỗi.

Tống Thanh cùng với đường đường tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị rốt cuộc là quan hệ gì?

Tại sao hai người có vẻ rất quen thuộc với nhau vậy?

Tại sao đường đường là người có địa vị trong giới kinh doanh, là bạo quân trong chỗ làm việc, vậy mà lại đối đãi với cô ấy dịu dàng như thế?

Hàn Phi chịu được sự đả kích lớn nhất.

Anh nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Thanh Thanh, cô và hắn..."

Tống Thanh hướng về phía Hàn Phi gật gật đầu.

Hà Nhật Dương cuối cùng cũng cam lòng đem ánh mắt từ trên người của Tống Thanh chuyển dời đến trên người của người khác, hắn chỉ là lạnh nhạt nhìn thoáng qua Hàn Phi, khóe miệng tà mị hất lên, nói: "Nghe nói các ngươi đều là bạn học của Thanh Thanh, thật là xin lỗi, Thanh Thanh trước kia chưa bào giờ cùng các bạn học qua lại, cho nên các ngươi cũng không biết tin tức kết hôn của chúng tôi."

Kết hôn?

Hai chữ này như là quả bom vậy, hoàn toàn nổ vang ở trong đám người!

Tống Thanh che mặt, tiêu rồi, sau này mình muốn bỏ ngay quan hệ với Nhà họ Hà, đoán chừng là không thể nào rồi.

Mặc kệ mình đi đâu, cũng bị dán nhãn hiệu của Nhà họ Hà.

Đội vào thân phận mợ hai của Nhà họ Hà, đoán chừng là chạy không thoát rồi...

"Xin cho phép tôi tự giới thiệu một cái, tôi là Hà Nhật Dương, chồng của Tống Thanh." Mắt phượng của Hà Nhật Dương hết sức nhìn thoáng qua Hàn Phi.

Hửm? Chính là tên tiểu bạch kiểm này, đã từng theo đuổi Thanh Thanh bốn năm?

Hừ, với bộ dạng này, có tư cách theo đuổi Thanh Thanh?

Hàn Phi bị chịu đả kích lớn: "Làm sao có thể! Thanh Thanh, cái này..."

Tống Thanh hít một hơi thật sâu, gật gật đầu nói: "Xin lỗi, tôi không phải muốn cố ý gạt các bạn. Chỉ là, chỉ là..."

Hà Nhật Dương đột nhiên thân mật đưa tay chấm vào chóp mũi của Tống Thanh một cái, thay cô ấy giải thích: "Em cũng thiệt là. Làm mợ hai của Nhà họ Hà lại không phải là cái chuyện gì nghiêm trọng, không đáng cho em giấu giếm đấy. Cho dù là em gả vào nhà giàu, các bạn học của em cũng sẽ không bởi vậy mà khinh thường em đấy. Em suy nghĩ nhiều rồi."

Các bạn học ở xung quanh một thác mồ hôi.

Ai dám khinh thường mợ hai của Nhà họ Hà?

Ai dám?

Không muốn sống rồi phải không?

Sắc mặt của Hàn Phi một cơn trắng bệch, thân thể một cơn lay động.

Tống Thanh cười khổ một hồi.

Được, về sau tự mình muốn giải thích cũng không có cách nào giải thích rồi.

Hà Nhật Dương thấy nụ cười khổ ở trên mặt của Tống Thanh, mắt phượng hiện lên ý cười đạt được ý muốn.

Bé thỏ con, anh xem em còn trốn như thế nào?

Bây giờ trên toàn thế giới cũng biết em là người phụ nữ của anh Hà Nhật Dương, không có anh gật đầu, ai dám cùng ở với em?

Trần Thần kinh ngạc một hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi giờ này phút này mới nhịn không được mà hỏi: "Thanh Thanh, cô thật là đã gả người rồi?"

Tống Thanh đành chịu gật đầu: "Phải..."

Lúc các bạn học lần nữa nhìn về phía Tống Thanh, ánh mắt đã từ sự kinh ngạc và hâm mộ trở thành kính nể.

Đường đường nữ chủ nhân đời thứ ba của Nhà họ Hà.

Đây là tồn tại của đẳng cấp gì!

Lý Hạ đi tới: "Tổng giám đốc, mợ hai, bữa tối đã đều chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lên món."

"Ừ, vậy thì bắt đầu đi." Hà Nhật Dương nhẹ cười, nói với những người khác: "Mọi người mời ngồi, đừng khách khí."

Nhìn Hà Nhật Dương cả người khí chất hoa lệ, cùng Tống Thanh ngồi chung với nhau, mọi người còn có cảm giác không chân thực.

Những người khác đều ngồi xuống, Hàn Phi còn ngây ngốc đứng ngay tại chỗ.

Trần Thần nhịn không được, đưa tay kéo Hàn Phi một cái, Hàn Phi lúc này mới tỉnh táo lại.

Hàn Phi cô đơn ngồi ở chỗ đó, không nói tiếng nào.

Anh trước kia không phải là đối thủ của Trịnh Bảo, bây giờ càng không phải là đối thủ của Hà Nhật Dương.

Anh đã thua rồi, thua đến thương tích đầy mình.

Hà Nhật Dương chỉ cần một cái lộ diện, cũng đủ để nghiền ép tất cả nỗ lực của anh.

Anh thừa nhận, anh không sánh bằng với Hà Nhật Dương.

Món ăn rất nhanh theo thứ tự được đưa lên.

Trước mặt của mỗi người đều có một cái bàn nhỏ lẻ loi, giống như là chế độ cơm phần ở thời kỳ Hán Đường cổ đại của Trung Quốc.

Lúc ngồi ở trên mặt đất, mọi người mới phát hiện, phong cảnh từ góc độ này nhìn qua, quả thực là đẹp nhiều hơn mấy cái đẳng cấp.

Cửa kính của phòng ăn được mở ra, gió núi chầm chậm, thổi đến cả người đều vui vẻ.

Món ăn ngon ở trước mặt tinh xảo hoa lệ, mỗi một món đều có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật cấp cung điện.

Hèn chi tiêu phí ở nơi này cao như vậy, quả nhiên là có lý do mắc của mắc.

Những món ăn này cũng làm cho người không đành lòng xuống bụng, hận không thể mang về coi là tác phẩm nghệ thuật mà cất chứa.

"Thích nơi này?" Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh không rõ ý của hắn, chỉ là nhẹ gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Hà Nhật Dương hướng về phía Lý Xuân gật đầu, Lý Xuân đăng đứng ở một bên lập tức từ trong tay của bảo vệ lấy qua một phần văn kiện, khom người đưa cho Tống Thanh, thuận tiện đem một cây viết xoay tròn vặn mở, hai tay đưa cho Tống Thanh.

"Làm gì vậy?" Tống Thanh không hiểu nhìn Hà Nhật Dương.

"Ký tên đi." Trong mắt phượng của Hà Nhật Dương tràn đầy ý cười: "Hiếm khi nghe em chủ động nói với anh là thích một nơi nào đó."

Tống Thanh vẫn là một vẻ mặt ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn đến Lý Xuân còn đang đứng ở đó giơ bút ký tên, Tống Thanh không nỡ cho Lý Xuân chờ suốt như vậy, chỉ có thể nhận lấy bút, ở vị trí mà Lý Xuân chỉ định ký vào tên của mình.

Nhìn thấy Tống Thanh ký tên, Hà Nhật Dương cười càng ngày sáng lạn rồi.

"Chúc mừng mợ hai, Nam Sơn đã thuộc về cô." Lý Xuân cười tủm tỉm đưa tay tiếp lấy văn kiện và bút, cười cực kỳ phơi phới.

Những người đang dùng cơm, mặt tái xanh đồng thời ngẩng đầu nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh một vẻ mặt khó hiểu: "A?"

Lý Xuân tiếp tục giải thích: "Vừa rồi văn kiện mà cô đã ký tên này, là thủ tục chuyển di tài sản. Nam Sơn là sản nghiệp của Tập đoàn Hà thị, mọi thứ ở nơi này đều là thuộc về tổng giám đốc đấy. Bây giờ tổng giám đốc đem cả cái Nam Sơn đều đưa cho cô. Từ hôm nay trở đi, cô chính là toàn bộ quyền quản lý của tất cả mọi người ở Nam Sơn, với phụ trách quản lý khu nghỉ mát này của Nhà họ Hà."

Truyện convert hay : Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio