CHƯƠNG 110: TỰ LÀM BẬY KHÔNG THỂ SỐNG
"Đợi khi sao băng xuất hiện, chính là cha của em tới thăm em đấy." Anh trai nhỏ vỗ nhè nhẹ vào lưng của Tống Thanh: "ông ấy sẽ phái một người đến thay ông ấy yêu em đấy."
"Nè, cho anh thay thế cha của em đến yêu thương em, được không nào?" Tiếng nói dịu dàng của anh trai nhỏ êm tai cực kỳ, làm cho người ta bỗng có một cảm giác an lòng.
"Anh sẽ yêu em nhiều hơn cha của em không?" Đôi mắt bị Tống Thanh khóc đến đỏ ửng nhìn vào hắn.
"Sẽ! Bằng không thì chúng ta làm giao ước, sau này lớn lên rồi, anh cưới em được không?" Anh trai nhỏ đưa tay bóp chóp mũi của Tống Thanh: "Khóc lên đúng là xấu xí!"
Tống Thanh tức giận mà bĩu môi, quay người bỏ chạy.
"Này, anh là giỡn với em đấy!" Anh trai nhỏ ở sau lưng kêu lên.
"Em cũng không có thật sự giận anh! Anh trai nhỏ, em phải về nhà rồi! Chờ em lần sau gặp được anh, em sẽ nói cho anh biết tên của em được không?" Tống Thanh quay đầu lại cười với anh trai nhỏ: "Anh trai nhỏ, em chờ anh trưởng thành đến cưới em!"
Hình ảnh lại chuyển, cảnh mộng lại biến thành mình và anh trai, cùng theo mẹ tái hôn vào Nhà họ Tống.
Nhà họ Tống lúc đầu là một nghèo hai trắng, thế nhưng là từ sau khi mẹ tái hôn, Nhà họ Tống lập tức liền biến thành nhà giàu ở trong vùng.
Cũng không lâu lắm, Tống Ngọc Nhan đã được sinh ra rồi.
Cô ấy từ lúc được sinh ra, mình và anh trai liền không còn có ngày tốt lành.
Mỗi ngày đều sống trong sự đánh chửi.
Một lần, anh trai đi lại ở bên ngoài, bị mấy thằng nhóc hư hỏng bắt nạt, bọn họ ghen ghét khuôn mặt xinh đẹp của anh trai, muốn dùng dao găm vạch hư gương mặt của anh trai.
Mình gần như phát điên mà xông tới, cùng mấy thằng nhóc hư hỏng kia đánh nhau.
Sau khi về nhà, Nhà họ Tống chẳng những không hỏi cô trại sao đánh nhau, ngược lại đem cô cột vào cây cột, treo suốt cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, mình khóc hỏi mẹ, mình rốt cuộc có phải là con ruột không, tại sao nhìn thấy mình và anh trai bị bắt nạt thì không nói lời giúp đỡ cho mình, còn muốn phạt mình?
Biểu cảm của mẹ rất kỳ lạ.
Hình như là phẫn nộ, hình như là nhẫn nại, cũng hình như là... sự vui sướng sau khi được trả thù.
Thật kỳ lạ, mình lúc ấy vậy mà không nhớ rõ mẹ lại là biểu cảm này?
Cảnh tượng lại lần nữa xoay chuyển.
Mình mơ thấy anh trai từ nước Đức trở về rồi, anh ấy mỉm cười gọi tên của mình: Thanh Thanh...
"Anh trai..." Tống Thanh kích động kêu to lên, đưa tay nắm lấy, sách ở trong tay thoáng cái rơi xuống mặt đất.
Tống Thanh đột nhiên mở mắt lên, ngồi dậy.
Lọt vào trong tầm mắt, vẫn là căn phòng đơn sơ sạch kia.
Bên cạnh, hai người vẫn còn đánh cờ.
Không có mình lúc năm tuổi, cũng không có cha, càng không có anh trai nhỏ...
Thì ra mình lại nằm mơ.
Hà Nhật Dương thấy vệt nước mắt ở khóe mắt của Tống Thanh, dịu dàng mà cười: "Nằm mơ rồi hả?"
Tống Thanh thẹn thùng hướng về phía phương trượng gật gật đầu: "Thật có lỗi, đã quấy rầy hai người."
Phương trượng ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Tống Thanh, nói: "Một giấc mộng của Hoàng Lương, cũng là thật cũng là ảo. Thật thật giả giả, hư hư thật thật. Thật cũng là giả, giả cũng là thật. Đừng quên tâm nguyện thuở ban đầu, giữ vững rồi sẽ thành hiện thực."
"Cảm ơn ngài." Tống Thanh chắp tay trước ngực, hướng về phía phương trượng hành lễ: "Con sẽ giữ vững thiện niệm của con, trước sau vẫn như một."
Hà Nhật Dương buông xuống quân cờ ở trong tay, nói với phương trượng: "Xem ra hôm nay lại khó phân thắng bại. Ván cờ tàn này cứ giữ lại, lần sau gặp lại thì đưa ra kết cục."
"Cung tiễn hai vị." Phương trượng mỉm cười chắp tay trước ngực: "Nhân duyên trời đã định trước, quý trọng phần duyên này thật kỹ."
Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh cáo từ rời khỏi.
Lúc xuống núi, Hà Nhật Dương lái xe, Tống Thanh ngồi ở đằng sau, nghĩ đến tâm sự của mình.
Tuy rằng phương trượng nói như vậy, nhưng mình đúng là vẫn còn phụ lòng anh trai nhỏ.
Anh trai nhỏ, thực xin lỗi.
Đời này, em có lẽ là đợi không được anh tới cưới em rồi!
Anh trai nhỏ, thực xin lỗi, em không phải cố ý lừa gạt anh...
Hà Nhật Dương không biết Tống Thanh mơ tới cái gì, nhìn tâm trạng của cô ấy sa sút, nhịn không được mà nói: "Mơ thấy ác mộng? Có phải gần đây áp lực quá lớn? Đúng lúc ngày mai không có chuyện gì, việc ở trong công ty có Lý Xuân bọn họ, hay là chúng ta đi bờ biển nghỉ ngơi vài ngày?"
Tống Thanh gật gật đầu, giữ vững tinh thần mà nói: "Được đấy. Em không sao, chỉ là đã mơ tới chuyện và người ở trước kia."
"Nhớ người nhà rồi?" Hà Nhật Dương chậm rãi lái xe đi về, tốc độ xe rất chậm.
"Ừ, mơ tới cha." Tống Thanh than nhẹ một tiếng: "Cha nói em làm rất tốt, em là thiên thần giỏi nhất của ông ấy."
Hà Nhật Dương khẽ cười, đưa tay xoa xoa đầu của Tống Thanh: "Em cũng là thiên thần giỏi nhất của anh. Cho anh thay thế cha đến yêu em đi!"
Tống Thanh đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Hà Nhật Dương.
Khẩu khi mà hắn nói những lời này, tại sao lại giống anh trai nhỏ kia như thế...
Không, không thể nào!
Anh trai nhỏ kia hoàn toàn không sống ở thành phố này!
Nơi đó cách nơi này hàng ngàn kilômet, hắn tại sao có thể là anh trai nhỏ?
Vào giờ này, trên đường đã không kẹt xe rồi, với tính năng của Koenigsegg đúng là không thể chê, hai người còn là rất nhanh về đến nhà.
Hà Nhật Dương đem chìa khóa xe vứt cho tiểu Thu, kéo Tống Thanh liền đi vào trong.
Bàn tay của hắn vừa mộc mạc lại ấm áp, bỗng khiến Tống Thanh có cảm giác an lòng.
Tống Ngọc Nhan một vẻ tươi cười niềm nở nghênh tiếp, cô vừa định làm biểu cảm thẹn thùng, thế nhưng là tầm mắt đã rơi vào ngón tay nắm chặc của hai người, trong nháy mắt đông lại rồi!
Ánh mắt ác độc của Tống Ngọc Nhan nhìn tới Tống Thanh, đáy mắt đang đốt lên ngọn lửa giận, hận không thể đem Tống Thanh đốt thành tro bụi.
Tâm trạng của Tống Thanh sa sút chẳng muốn quan tâm đến Tống Ngọc Nhan, Hà Nhật Dương hoàn toàn không có liếc nhìn tới Tống Ngọc Nhan một cái.
Hai người cứ như vậy nhìn không chớp mắt mà đi qua người Tống Ngọc Nhan.
Tống Ngọc Nhan muốn đưa tay ngăn lại bọn họ, thế nhưng rụt lại ngón tay, cô vẫn là không có cái dũng khí này.
Chỉ cần Hà Nhật Dương ở đây, cô liền lui lại vào trong trứng rồi.
Cô cũng chỉ dám ở trước mặt của Tống Thanh ngang ngược thôi.
Buổi tối đi vào phòng, Tống Ngọc Nhan lập tức liền gọi điện thoại cho Bà Tống: "Mẹ, con Tống Thanh kia hoàn toàn không giúp con!"
Bà Tống an ủi cô: "Mẹ đã sớm biết con tiện nhân này sẽ không dựa theo mẹ nói mà làm. Không sao, Ngọc Nhan a, mẹ ở trong túi của con bỏ một bao thuốc rồi, đến lúc đó con chỉ cần cho Hà Nhật Dương bỏ vào một ít, mẹ cũng không tin hắn có thể giữ được! Chỉ cần con cùng hắn có sự thực, không đợi hắn giấu giếm, thì rêu rao cho cả thế giới cũng biết, xem Nhà họ Hà làm như thế!"
Tống Ngọc Nhan vui mừng mà kêu lên: "Từ khi nào đã để ở chỗ này của con rồi? Sao con không biết?"
Bà Tống hừ một tiếng nói: "Nếu như lúc trước mẹ không phải dựa vào hạ thuốc, mẹ làm sao lại thuận lợi gả cho cái ông già đó được? Chuyện này không nói nữa, con chỉ cần dựa theo mẹ nói mà làm, chỉ cần con cùng Hà Nhật Dương ngủ chung với nhau rồi, với tính cách của Tống Thanh con tiện nhân kia, nhất định sẽ cùng Hà Nhật Dương tách ra đấy! Đến lúc đó, con chính là mợ hai của Nhà họ Hà trên danh chính ngôn thuận!"
Tống Ngọc Nhan lúc này mới vui mừng: "Được, mẹ, con tất cả nghe theo mẹ đấy! Chờ con gả cho Hà Nhật Dương, mẹ chính là thông gia chân chính của Nhà họ Hà rồi!"
Cúp điện thoại, Tống Ngọc Nhan lập tức từ trong ngăn của hành lý lục lọi một lượt, quả nhiên từ trong một cái túi đen tìm ra được một bao thuốc bột nhỏ.
Tống Ngọc Nhan đem thuốc bột nắm vào trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua hướng phòng của Tống Thanh và Hà Nhật Dương, lộ ra một nụ cười lạnh.
Hà Nhật Dương, anh chỉ có thể là của em!
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương thay một bộ đồ đi biển nhẹ nhàng và tiện lợi.
Tống Ngọc Nhan thấy được, lập tức đuổi tới: "Hai người đây là muốn đi ra ngoài?"
Tống Thanh chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Ngọc Nhan đột nhiên đưa tay một phát tóm lấy cánh tay của Tống Thanh: "Tôi cũng muốn đi! Tống Thanh, a không, chị! Em là tới nương tựa vào chị đấy, chị không thể không quam tâm đến em! Hai người đi biển tại sao không nói với tôi một tiếng?"
"Cô không phải muốn tới Trang viên Cảnh Hoa đấy sao? Tôi không phải đã cho cô được theo ý nguyện rồi sao?" Tống Thanh khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương đang đem đồ bỏ vào trong xe, quay đầu nhìn Tống Ngọc Nhan: "Đừng quậy nữa được không?"
"Tôi mới không có! A, không phải. Em cũng muốn đi biển! Tống Thanh, chị giúp em một lần nữa đi! Em chỉ đi theo một lần như vậy thôi! Em cam đoan, lần sau em không bao giờ quấn quít lấy hai người nữa!" Tống Ngọc Nhan chỉ lên trời thề: "Em cam đoan sẽ không làm những chuyện khác đấy!"
Tống Thanh do dự nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cũng đã nghe được đối thoại của bên này, lập tức nhìn về phía các cô.
Tống Ngọc Nhan lập tức chạy đến bên người Hà Nhật Dương, hết sức cầu khẩn: "Anh rể, em cũng muốn đi! Em cam đoan, em cái gì cũng không làm đấy! Em nhất định sẽ nghe lời đấy!"
Nói xong, Tống Ngọc Nhan mạnh véo một cái vào bắp đùi của mình, lập tức hai mắt liền bắt đầu đẫm lệ: "Sức khỏe của mẹ em không được khỏe, cho nên mới để cho em tới tìm chị của em. Nhưng mà chị... chị rễ... anh đồng ý cho em đi?"
Nói xong câu này, Tống Ngọc Nhan đưa tay muốn kéo lấy cánh tay của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tay mắt lanh lẹ mà né ra rồi.
"Muốn đi theo?" Hà Nhật Dương ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Tống Ngọc Nhan: "Cô khẳng định không hối hận?"
Tống Ngọc Nhan không hiểu mà nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương.
Tại sao Hà Nhật Dương luôn đang hỏi cô không hối hận?
Có cái gì có thể hối hận?
Ngủ được Hà Nhật Dương, luôn là lý tượng của cô!
Lý tưởng làm sao lại hối hận?
"Không hối hận!" Tống Ngọc Nhan quyết đoán mà trả lời.
"Mặc kệ là xảy ra bất cứ chuyện gì?" Hà Nhật Dương tà khí mà cười.
Nụ cười này của hắn, Tống Ngọc Nhan như là bị mê muội vậy, ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Hà Nhật Dương, xém chút nữa chảy ra nước miếng.
Nam thần cười rộ lên... thật sự rất là đẹp trai!
Tống Ngọc Nhan như là bị mê muội mà gật đầu.
Hà Nhật Dương nhìn sang Lý Xuân, Lý Xuân lập tức mỉm cười tiến lên mà nói: "Cô Tống mời đi theo tôi, chúng ta đơn độc ngồi vào xe khác mà đi qua."
"Vậy còn Tống Thanh?" Tống Ngọc Nhan theo bản năng mà hỏi.
Lý Xuân biết nghe lời phải mà trả lời: "Tổng giám đốc đương nhiên là muốn cùng phu nhân của tổng giám đốc với nhau rồi."
Tống Ngọc Nhan lúc này mới không cam lòng cùng theo Lý Xuân leo lên chiếc xe khác.
Tống Thanh đến gần Hà Nhật Dương: "Rõ ràng rất ghét, tại sao còn làm cho cô ấy theo cùng?"
"Cũng nên cho cô ấy một cơ hội gây họa không phải sao?" Hà Nhật Dương tà mị mà cười.
Hắn chưa bao giờ cho là mình là người tốt.
Đối với người hoặc là đồ vật đáng ghét, hắn đều dẫn dắt bọn họ, tự đi về hướng hủy diệt.
Tống Thanh kinh ngạc nhìn đến Hà Nhật Dương.
"Yên tâm, anh biết rõ." Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh lên xe.
Vừa lên xe, Hà Nhật Dương liền mở tủ lạnh ra, cầm một ly nước trái cây đưa cho Tống Thanh: "Hôm nay có lẽ sẽ có trò hay được trình diễn. Anh đã chuẩn bị một vỡ kịch lớn cho em rồi!"
"Làm gì mà huyền bí như vậy?" Tống Thanh cười nhận lấy nước trái cây uống một ngụm: "A..., hương vị rất ngon."
"Đến lúc đó em sẽ biết." Hà Nhật Dương ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua đoàn xe đi theo ở phía sau, đôi mắt càng trầm lặng rồi.
Bờ biển thật ra không xa, bởi vậy đoàn xe chỉ chạy được khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì tới rồi.
Nhà họ Hà ở bờ biển có một bãi biển dành riêng cho mình, đương nhiên cũng sẽ có hòn đảo độc lập của riêng mình.
Người khác ở bờ biển nghỉ ngơi nhiều lắm là ở cạnh biển đóng một cái lều, thế nhưng là người của Nhà họ Hà đi nghỉ, lại trực tiếp cưỡi phà, trực tiếp lên đảo.
Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần