Hà Nhật Dương không giảm khí thế, hắn nhìn Tống Thanh từ trên cao xuống, những ngón tay dài lướt qua khuôn mặt cô: “Cô ngốc này, sau này thích cái gì thì cứ nói với anh. Những thứ mà anh có thể làm được thì anh nhất định sẽ không để cho em tủi thân, đừng nói là một chiếc xe mà ngay cả anh cũng là của em.”
Hí, những cô gái ở xung quanh lại hít phải khí lạnh một lần nữa!
Trước mặt mọi người mà cứ bày tỏ cái gì gì đấy, là điều khiến người khác ghen tị nhất?
Nhất là người có dung nhan yêu nghiệt rồi lại còn giàu có kinh người như Hà Nhật Dương!
Lúc này, ánh mắt ước ao đang nhìn Tống Thanh của những người xung quanh liền biến thành vẻ nếu như cô dám từ chối tình cảm của nam thần, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng với cô trong nháy mắt!
Sắc mặt của Phương Mạn Luân trở nên thâm trầm.
Rõ ràng hắn ta đã sắp đặt xong rồi!
Tại sao lại biến thành thế này chứ?
Hắn muốn tiếp tục ly gián tình cảm của vợ chồng họ mà!
Hắn muốn đả kích Hà Nhật Dương!
Vì sao, vì sao ở chỗ tổng bộ lại có một chiếc xe bản limited toàn cầu chứ!
Chết tiệt, chết tiệt!
Sắc mặt của Lâm Khê cũng khó coi vô cùng!
Vốn dĩ cô ta muốn khoe khoang với đám bạn của mình rằng hôm nay sẽ đến mua siêu xe!
Nhưng mà cô ta vất vả lắm mới kéo được Hà Nhật Dương tới đây, thế mà ngay cả chiếc bánh xe cũng chưa được chạm đến, thì Hà Nhật Dương đã đột nhiên lấy một chiếc xe đua bản limited mà ở Trong nước chỉ có duy nhất một chiếc cho Tống Thanh!
Đố kỵ, đố kỵ vô cùng!
Ánh mắt Lâm Khê nhìn Tống Thanh giống như dao lại tựa như tiễn.
Nếu như ánh mắt của cô ta có thể giết được Tống Thanh thì cô ta đã không do dự mà giết chết Tống Thanh rồi!
Lý Xuân hoàn thành thủ tục nhanh chóng, sau đó anh đưa một chiếc hộp tinh xảo có chứa chiếc chìa khóa cho Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, chiếc xe này đã thuộc về cô rồi!”
Lúc này trong lòng Tống Thanh cẫn còn khiếp sợ.
Cô hỏi Lý Xuân bằng giọng khó tin: “Hết bao nhiêu tiền thế?”
Lý Xuân cung kính trả lời: “Giám đốc đại diện đã giảm giá cho tổng giám đốc Hạ, chỉ lấy giá thành phẩm, một trăm hai mươi triệu nhân dân tệ(gần 400 tỷ).”
Mọi người ở đây lúc này không biết nên nói sao cho phải!
Đã không còn lời nói có thể nói mất rồi?
Ngay cả kinh ngạc cũng không thốt ra được?
Vì kỷ niệm sinh nhật công ty nên Mercedes Benz mới đặc biệt mời những nhà máy khác cùng hợp tác để sáng chế ra chiếc xe này, đây là chiếc xe được các kỹ sư có trình độ bậc nhất thế giới tự tay chế tạo, cả thể giới chỉ có bảy chiếc.
Giá trị của chiếc xe này không còn là để lái trên đường nữa mà vật để trưng bày mất rồi.
Giống như Lamborghini Hermes vậy, chỉ để bảo tồn và tham quan mà thôi.
Ai mà cam lòng mài mòn trên đường chứ?
Chiếc xe này là chiếc xe thuần thủ công đấy!
“Thanh Thanh, vui không?” Hà Nhật Dương dùng tay nhéo chóp mũi của Tống Thanh, không thèm để ý mà thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt mọi người: “Chúng ta về nhà nhé?”
Tống Thanh vẫn đang ở trong trạng thái mơ hồ, cô gật đầu theo bản năng.
Thấy Tống Thanh gật đầu, cuối cùng thì Hà Nhật Dương cũng nở nụ cười.
Nụ cười này không còn sát khí mà chỉ còn gió xuân dào dạt thôi.
Nụ cười đáng giá vô cùng này có lực sát thương cũng không hề nhỏ.
Những người ở đây, bất kể là nam hay nữ đều bị hoa mắt ù tai trong nháy mắt, họ không thể nào chống cự lại được nụ cười này.
Hà Nhật Dương ôm lấy eo của Tống Thanh rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn bỏ lại một câu xin lỗi: “Xin lỗi anh Mạn Luân nhé. Thanh Thanh nhà tôi đã có Mercedes Benz rồi, cho nên chiếc xe này anh mang về dùng đi nhé!”
Nói câu đấy xong, Hà Nhật Dương mang theo cô đi được khá xa rồi.
Sắc mặt của Phương Mạn Luân tái nhợt, khó coi vô cùng.
Hắn lại bị Hà Nhật Dương tát vào mặt trước mặt mọi người rồi!
Không thể tha thứ được!
Lâm Khê ngẩn người tại chỗ.
Hà Nhật Dương đi rồi?
Cô ta phải làm sao bây giờ?
Xe thể thao của cô ta thì sao?
Cô lại khoác lác với đám bạn cô nữa rồi à!
Mà lúc này, trên blog đã điên cuồng đăng một tin: Tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị Hà Nhật Dương đã mua tặng cho vợ mình một chiếc xe bản limited rất giá trị để bày tỏ tình yêu!
Tấm ảnh của chiếc xe được đăng lại một cách điên cuồng.
Trong nhóm những người yêu thích xe đua toàn thế giới, thì đây quả là là một mơ ước điên rồ!
Cho dù có phải là fan của Mercedes Benz hay không thì họ cũng đang điên cuồng truyền bá tin tức này.
Mà người nằm ở vị trí trung tâm của tin tức này là Tống Thanh thì vẫn đang trong trạng thái mờ mịt.
Cô được Hà Nhật Dương đưa thẳng về trang viên Cảnh Hoa, thời khắc bước vào cửa nhà, Tống Thanh vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
Hôm nay cô gặp phải thần tài à?
Sao tự dưng lại có thêm một chiếc xe đua siêu cấp trị giá 120 triệu nhân dân tệ chứ?
Hà Nhật Dương nâng cằm Tống Thanh lên: “Sao Phương Mạn Luân lại trở thành sư huynh của em rồi?”
Về đến nhà, hắn lại bắt đầu tra hỏi!
Hừ hừ, Phương Mạn Luân, anh đừng hòng mong được như ý!
Tống Thanh đờ đẫn nhìn Hà Nhật Dương mà nói: “Em cũng không biết. Đầu óc em bây giờ còn đang quay mòng mòng. Hôm qua thầy giáo tham ăn nên bị đau bụng, lúc em mang bài tập đến nộp thì nghe nói thầy ấy nhập viện rồi, thế là em đến bệnh viện thăm. Không ngờ rằng, Phương Mạn Luân cũng đến, thầy nói rằng anh ta đã học môn lý luận và cơ sở mỹ học của thầy. Sau đó, anh ta biến thành sư huynh của em mà không thể giải thích nổi...”
Tống Thanh mở hai tay ra: “Hơn nữa hôm nay em đến cửa hàng Mercedes Benz không phải là để mua xe, mà vì anh ta nói chiếc xe anh ta đặt mua đã có rôi nên cho em lái thử. Chứ em cũng không biết vì sao mà nó biến thành món quà mà hắn tặng em.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trầm xuống.
Quả nhiên là thế!
Đến bây giờ mà Phương Mạn Luân vẫn không chịu nhận thức tình hình hiện tại, hắn ta không cam lòng chịu thua.
Cho nên hắn ta lại quay sang đánh vào Thanh Thanh.
Vậy thì, Lâm Khê lại càng khả nghi!
Xem ra, hắn phải tự mình ra tay đẩy một cái, để cho Lâm Khê nhanh chóng để lộ chân tướng.
“Sau này nếu thích cái gì thì cứ nói với tôi.” Hà Nhật Dương vươn tay nhéo chóp mùi của Tống Thanh: “Chồng của em còn nhiều tiền hơn anh ta!”
Khuôn mặt của Tống Thanh hơi đỏ lên: “Em không tham lam đến thế đâu.”
Bỗng nhiên Tống Thanh nhớ đến chuyện Lâm Khê và Hà Nhật Dương đến cửa hàng Mercedes Benz, chẳng lẽ, Hà Nhật Dương cũng muốn mua xe cho Lâm Khê?
Nghĩ thế nên trong lòng Tống Thanh lại bắt đầu không thoải mái.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Tống Thanh đột nhiên vang lên.
Vì che dấu sự mất mát của mình nên Tống Thanh xoay người đi nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối thì Tống Thanh liền nghe thấy một trận thở dốc dồn dập được truyền đến bên trong, giọng nói của Tống Ngọc Nhan nhanh chóng được truyền đến: “Tống Thanh cứu tôi, cứu tôi!”
Tống Thanh ngẩn ra: “Tống Ngọc Nhan?”
“Tống Thanh, à không phải, chị à, chị nhanh cứu em đi, em thực sự biết lỗi rồi!” Giọng nói mang theo tiếng khóc của Tống Ngọc Nhan từ trong điện thoại truyền ra: “Em không có tư cách tranh giành với chị cái gì cả! Em đã thân bại danh liệt rồi, mất hết tất cả rồi! Mẹ ôm hết toàn bộ tài sản trong nhà bỏ trốn rồi, ba thì bắt em đi hầu hạ tên đàn ông vừa già vừa xấu này... Chị, chị nhanh cứu em đi!”
Bỗng nhiên Tống Thanh không biết nên nói gì cho phải.
Tống Ngọc Nhan, sao cô ta lại biến thành như thế chứ?
Không phải cô ta là viên ngọc quý trên tay của Tống Cương ư?
Nhà họ Tống coi như là phá sản rồi nhưng cũng không nên biến thành thê thảm đến thế chứ.
Chẳng nhẽ Hà Nhật Dương lại đuổi cùng giết tận với Nhà họ Tống như thế à?
“Chị à, không phải chị vẫn luôn muốn biết mẹ có phải là mẹ ruột của chị không hay sao? Chỉ cần chị cứu em, chỉ cần cứu em ra khỏi nơi này thì em sẽ nói toàn bộ cho chị biết!” Nói đến đây thì Tống Ngọc Nhan đột nhiên cuống cuồng lên: “Không xong rồi, sắp có người đến rồi. Chị, chị đến nhanh lên! Em mượn điện thoại của người khác để gọi cho chị, chị tuyệt đối đừng gọi lại nhé!”
Nói xong câu đó thì Tống Ngọc Nhan liền cúp máy.
Tống Thanh choáng váng ngay tại chỗ.
Tống Ngọc Nhan có ý gì thế?
Cô ta đang nói gì vậy?
Nếu như Bà Tống không phải mẹ ruột của cô vậy thì ai mới phải?
Cuối cùng thì bên trong chuyện này ẩn chứa bí mật gì?
Dáng vẻ ngây người tại chỗ của Tống Thanh khiến Hà Nhật Dương chú ý.
“Thanh Thanh? Em làm sao thế?” Hà Nhật Dương giơ tay sờ lên đỉnh đầu của Tống Thanh.
Trái của Tống Thanh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Không có gì đâu.” Tống Thanh lập tức ngồi xuống sofa, trong lòng loạn cả lên.
Rốt cuộc thì Tống Ngọc Nhan còn biết những chuyện gì nữa?
Không được, cô nhất định phải gặp cô ta một lần.
Tại sao mỗi lần cô hỏi mẹ rằng cô có phải là con gái ruột của bà ta không thì phản ứng của bà ta đều kỳ quái như thế chứ.
Bây giờ bà ta đã ôm hết tài sản bỏ trốn rồi, vậy thì chỉ còn cách hỏi Tống Ngọc Nhan!
“Ai gọi điện cho em thế?” Hà Nhật Dương đã nhạy bén nhận ra điều gì đấy: “Thanh Thanh, nếu như em muốn làm chuyện gì thì hãy mang Tiểu Hà theo. Có cậu ta ở bên thì cả thành phố H này không ai dám ngăn cản cậu ta đâu.”
Tống Thanh gật đầu.
Lúc này Tống Thanh không còn tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Trong đầu cô vẫn cứ lặp đi lại câu nói kia của Tống Ngọc Nhan: Không phải chị vẫn luôn muốn biết mẹ có phải là mẹ ruột của chị không hay sao?
Sao cô ta lại nói như vậy chứ?
Chẳng lẽ là cô ta muốn nói với cô rằng, mẹ ruột của cô vốn dĩ không phải là Bà Tống?
Tống Thanh không dám gọi điện thoại lại, cô chỉ có thể kiên nhẫn chỡ đợi.
Đợi tròn hai ngày liền thì cuối cùng cô cũng đợi được điện thoại của Tống Ngọc Nhan.
Lần này lời nói của Tống Ngọc Nhan ngắn gọn hơn: “Chị à, bây giờ em đang ở quán trà số 18 đường Nam La, chị mau tới cứu em.”
Nói xong câu này, điện thoại liền bị ngắt.
Tống Thanh không thể ngồi yên được nữa, cô kiên quyết gọi Tiểu Hà đi cùng cô đến số 18 đường Nam La.
Tiểu Hà nghe Tống Thanh nói muốn đến đường Nam La thì hơi sửng sốt.
“Sao thế?” Tống Thanh không nhịn được mà hỏi Lý Hạ: “Sao anh lại phản ứng kỳ lạ như thế?”
“Thiếu phu nhân, cô muốn đến đường Nam La à? Chỗ đó là phố đèn đỏ đấy!” Lý Hạ nháy nháy mắt mà nói: “Cô chờ một chút, tôi mang thêm mấy người. Thân phận của cô rất cao quý, ở chỗ đó tốt xấu lẫn lộn, không thể để người khác đụng vào cô được.”
Trái tim của Tống Thanh chùng xuống trong nháy mắt.
Tống Ngọc Nhan ở phố đèn đỏ ư?
Tống Cương mà lại vứt Tống Ngọc Nhan ở cái chỗ như thế ư?
Chẳng trách Tống Ngọc Nhan lại cầu cứu cô!
Ngay cả ba ruột cũng không tin được nữa thì cô ta còn có thể tin ai chứ?
Tốc độ của Tiểu Hà rất nhanh, hắn mang theo bốn xe người hùng dũng đến thẳng đường Nam La.
Vừa đến phố đèn đỏ thì Tống Thanh liền bị mùi nước hoa gay mũi của người đi lại trên đường kích thích nên hắt xì một lúc mấy cái.
Con phố này, dễ nhận thấy là nơi hoạt động của gái ngành.
Vì vậy mà lúc Tống Thanh mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở phố Nam La, những người trên đường để nhìn về phía cô tới tấp.
Tiểu Hà vừa xuất hiện thì sắc mặt của mấy người trên đường bỗng nhiên thay đổi rất rõ ràng!
Tống Thanh thì có thể bọn họ không biết nhưng mà ở tỉnh H này không có ai dám không nhận ra Tiểu Hà!
Xuân, Hà, Thu, Đông là bốn trợ lý cấp cao, địa vị của họ ở H tương đối cao.
Có thể nói rằng, bốn người bọn họ đã có thể đứng ra đại diện cho Hà Nhật Dương.
Lúc mấy người này nhìn thấy Tiểu Hà cung kính mời Tống Thanh xuống xe thì đã có mấy người truyền tin tức cho lão đại của mình.
Chưa tới mười phút sau, mấy tên đàn ông đeo đầy dây chuyền vàng to nhỏ đủ kích cỡ, bọn họ vừa mặc áo vừa vội vàng chạy qua đây.
Nhìn thấy Tống Thanh từ xa, đầu óc của mấy người kia xoay chuyển rất nhanh.
Hai ngày trước trên mạng không phải liên tục lan truyển tin tức người thừa kế của Nhà họ Hà Hà Nhật Dương vì muốn khiến cho vợ vui mà đã tiêu 120 triệu NDT để mua chiếc Mercedes Benz cho cô hay sao?
Chẳng lẽ người phụ nữ này chính là vợ của Tổng giám đốc Hạ ư?
Nếu không thì sao bên cạnh cô ta lại có trợ lý cao cấp của Hà Nhật Dương chứ?
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Chi Nhà Ta Nam Thần Siêu Tô Đát