Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 147: thanh thanh, thôn dân bán nấm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người đàn ông phía sau trưởng thôn, giơ một loạt vũ khí lộn xộn không chính hiệu lên.

Còn bên này của Hà Nhật Dương, thuần một màu súng tiểu liên gọn đẹp.

Cường lực xuyên thấu, tầm bắn xa, độ chính xác cao.

Có thể chống cự mọi hoàn cảnh xấu nhất.

Trưởng thôn cũng biết loại hàng này, giây phút cô ta nhìn thấy vũ khí của đối phương, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đừng kích động!” Trưởng thôn liền nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói!”

Hà Nhật Dương vẫn nhìn trưởng thôn với dáng vẻ tươi cười.

“Thu hết vũ khí lại.” Trưởng thôn ra lệnh cho người của mình.

Lúc này, mấy người đó mới từ từ thu vũ khí lại.

Hà Nhật Dương khoát tay, mọi người cũng đồng loại thu vũ khí lại.

“Ngài Hà rốt cuộc là ai?” Sắc mặt trưởng thôn vô cùng khó coi: “Có thể dẫn theo nhiều người lại mang theo nhiều vũ khí ra ngoài như vậy, các chi khác của Nhà họ Hà có đặc quyền này không?”

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là... Tôi muốn nói chuyện làm ăn với cô.” Hà Nhật Dương nhanh nhẹn trả lời, dáng người cao ngất trong mưa, mông lung nhưng tuyệt đẹp.

“Không biết Ngài Hà muốn nói chuyện làm ăn gì với tôi?” Sắc mặt trưởng thôn đầy vẻ chờ đợi, chỉ cần đối phương chịu nói chuyện, vậy thì dễ bàn bạc rồi.

“Nghe nói nơi này của cô có nhiều thứ tốt.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch lên một ý cười xấu xa: “Tôi bằng lòng trả giá cao để mua. Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần cô mở miệng, chỉ cần cô chịu lấy ra thôi.”

“Cậu muốn cái gì?” Trưởng thôn dường như cũng đoán ra điều gì đó, sắc mặt lại trở lên khó coi.

Nếu như thứ hắn muốn là...

Vậy phải làm thế nào?

Lời nói của Hà Nhật Dương khiến tim trưởng thôn rơi thẳng xuống đáy vực.

“Tôi muốn tấm bản đồ quan hệ trong tay cô.” Hà Nhật Dương cười híp mắt nói: “Giá cả tùy cô nói.”

Quả nhiên là như vậy!

Sắc mặt của thôn trưởng càng khó coi hơn: “Không được! Vật này không thể truyền ra ngoài.”

“Vậy sao?” Hà Nhật Dương rũ đôi mắt xuống, nhìn ngón tay thon dài của mình rồi lạnh lùng buông hai chữ: “Ra tay.”

Chữ thứ hai vừa rơi xuống đất, đã có người giống như linh hồn u ám xuất hiện cạnh trưởng thôn, một chiếc dao găm lóe sáng nhẹ nhàng trượt qua.

Trưởng thôn cũng cảm nhận được mùi tanh của máu phả vào mặt cô.

Cô không cần quay đầu lại cũng biết, đối phương đã giết chết một người cạnh cô!

Người đàn ông này thật ác độc!

“Trưởng thôn không dám báo cảnh sát đúng không? Trưởng thôn cô cảm thấy tay chân của cô lợi hại hay người của tôi lợi hại?” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng khoanh tay: “Tôi chẳng sợ gì hết.”

Trưởng thôn cảm nhận được chân mình đang run rẩy.

“À, đột nhiên nhớ ra, trên xe tôi hình như còn mang theo vài cỗ tên lửa nữa...” Hà Nhật Dương như thể vô tình mở miệng nói ra.

“Tôi đồng ý!" Trưởng thôn đột nhiên mở miệng kêu lên: “Tôi muốn cậu thả người!”

“Hợp tác vui vẻ.” Hà Nhật Dương nhấc tay một cái, lập tức có người mang Bàng béo đã hôn mê bất tỉnh từ trên xe xuống.

Nhìn thấy Bàng béo, trưởng thôn chỉ hận không thể dạy dỗ cô ta một trận tử tế.

Chỉ vì cô ta nên mới mất đi thứ đồ quan trọng như vậy.

Nếu như không thể để Bàng béo xảy ra chuyện, cô thật sự muốn mặc xác cô ta chết ở nơi này!

Thôi bỏ đi, tin tức phục chế lại cũng hữu hiệu như vậy.

Người đàn ông này, quả nhiên không dễ chọc vào!

Hành động khi nãy của hắn, quả thực quá chuyên nghiệp!

Chỉ có người được rèn luyện tinh thần thép trong nhiều năm mới có mánh khóe chuyên nghiệp như vậy.

Nhanh chóng, chuẩn xác và tàn nhẫn.

Trưởng thôn dặn dò một câu liền có người nhanh chóng chạy về.

Không quá mười phút, người đó đã đưa cho trưởng thôn một chiếc USB.

Trưởng thôn đưa chiếc USB cho Hà Nhật Dương: “Đây là thứ cậu muốn.”

Hà Nhật Dương đưa cho Lý Xuân.

Lý Xuân lập tức cắm vào laptop, sau khi xác định không có sai sót mới gật đầu với Hà Nhật Dương.

“Thả người.” Hà Nhật Dương mỉm cười nói: “À, đúng rồi, trưởng thôn tiểu thư, tôi còn một yêu cầu quá đáng nữa.”

“Cái gì?” Trưởng thôn nhìn Hà Nhật Dương với vẻ mặt đầy cảnh giác: “Cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Nghe nói loại nấm sinh trưởng ở ngọn núi này có mùi vị cực kì tươi ngon. Vợ tôi rất thích loại nấm đó, không biết có thể bán cho tôi một ít không?” Hà Nhật Dương nở nụ cười đầy hòa khí: “Đừng ngại, cứ ra giá, tôi mua được.”

Sắc mặt của mấy người phía trưởng thôn đều tái nhợt rồi.

Hà Nhật Dương lại giơ tay lên.

Có người mang một chiếc rương ra, Hà Nhật Dương quăng thẳng sang phía bên kia: “Mười tỷ đồng, đủ chưa?”

Trưởng thôn tức đến tím mặt.

Những ngón tay nắm lấy chiếc rương cũng trở lên trắng bệch.

“Đủ rồi! Ngài Hà nói đủ thì nhất định sẽ đủ.” Trưởng thôn nghiến rắng nghiến lợi đáp lời: “Sáu giờ sáng sớm mai, tôi sẽ bảo người chuẩn bị rồi đem đến cho cậu! Ngoài ra, mười giờ sáng mai đường sẽ sửa đường xong, Ngài Hà có thể đi được rồi!”

Hà Nhật Dương cười híp mắt trả lời: “Cám ơn, cám ơn! Trưởng thôn tiểu thư, đi thong thả nhé, không tiễn!”

Trưởng thôn cắn răng trừng mắt liếc Hà Nhật Dương, rồi nói với thuộc hạ: “Mang người đi!”

Dứt lời, có người qua đó đỡ Bàng béo dậy rồi họ nhao nhao rời đi trong nháy mắt.

Hà Nhật Dương thả lỏng cơ thể, hài lòng nói rằng: “Cuối cùng cũng có thể quay về ôm Thanh Thanh ngủ rồi!”

Trên chiếc xe phía sau, Tống Ngũ khoanh tay dựa vào cửa xe, chậm rãi nói: “Quả thực anh rất biết làm ăn nha! Tay không bắt sói, không mất công sức mà vẫn lấy được tư liệu quan trọng như vậy. Anh nắm trong tay chỗ tư liệu này thì nơi này cũng rơi vào túi anh rồi.”

Hà Nhật Dương cười híp mắt trả lời: “Không ai lại không muốn mở rộng địa bàn của mình mà!”

Hà Nhật Dương lên xe, vỗ vỗ vai Tống Ngũ: “Làm tốt vào nhé, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, khi nào hoàn thành thì báo tôi một tiếng, tôi đến nhận địa bàn.”

Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương xoay người rời đi.

Tống Ngũ nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, im lặng lắc đầu.

Tên này có thể nham hiểm đến mức này rồi, em gái Thanh Thanh của hắn, không đủ thông minh để đùa giỡn!

Tống Thanh vẫn ngủ không biết trời đất gì.

Vừa mở mắt liền thấy gương mặt của Hà Nhật Dương, Tống Thanh nhịn không được giơ tay lên nhéo mũi Hà Nhật Dương.

Quả thực là đẹp trai quá mức mà.

Từng chi tiết đều hoàn mỹ như vậy.

“Thanh Thanh, em nhìn xem, bên ngoài có điều ngạc nhiên kìa!” Hà Nhật Dương tham lam hít hà mùi hương lưu trên tóc Tống Thanh.

Thanh Thanh của hắn, mùi vị vẫn luôn rất tuyệt.

Tống Thanh cực kỳ hiếu kỳ, lập tức bò dậy mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài.

Vừa khéo.

Người được trưởng thôn phái đến vừa hay mang nấm đến nơi.

Tống Thanh cảm thấy thật thần kỳ, cô còn chưa vào trong núi hái nấm thì đã có người mang đến rồi.

Hà Nhật Dương cười híp mắt chợt ôm Tống Thanh từ phía sau: “Người trong thôn bán nấm cho chúng ta đó! Tối qua tôi đã trả tiền rồi!”

Tống Thanh vẫn cảm thấy thật thần kỳ, quay đầu hỏi người kia: “Thật vậy sao?”

Đối phương gật đầu với vẻ mặt tái nhợt.

Tống Thanh bùi ngùi: “Hóa ra vẫn còn người tốt nhỉ.”

Lời nói của Tống Thanh khiến sắc mặt đối phương hoàn toàn tái nhợt.

Hắn đâu phải người tốt?

Hắn là bị ép phải tốt, hiểu không?

Hà Nhật Dương cười ha ha một tiếng, bảo người khác cất nấm đi rồi kéo tay Tống Thanh nói rằng: “Đi thôi, bữa sáng làm xong rồi! Ăn xong, chúng ta chuẩn bị khởi hành!”

Tống Thanh thật vui vẻ quay về phòng ăn, mọi người đang làm bữa sáng.

Một nhà vui vẻ ăn một bữa thỏa mái.

Lúc này mặt trời đã lên cao rồi, ánh dương xán lạn.

Chỉ một lát sau có người đến báo rằng, đoạn đường trước mặt đã được thông rồi, có thể khởi hành được rồi.

Nghe thấy đường được thông rồi, Hà Nhật Dương liền dẫn theo đoàn xe hiên ngang rời khỏi thôn làng, lái thẳng lên đại lục.

Bàng béo khó khăn lắm mới quay về được, tinh thần uể oải nói: “Trưởng thôn, chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy à?”

“Không thì có thể làm gì chứ? Mấy người chúng ta có thể chạy trốn khỏi tên lửa không?” Trưởng thôn hận không thể dạy dỗ nổi Bàng béo, nói: “Khi nào cô mới sửa được cái bệnh háo sắc đó hả? Cô có biết mình đã chọc phải phiền phức gì không? Để lôi được cô về, tôi suýt nữa... Thôi bỏ đi, không nói nữa. Người đâu, đi thông báo với các thôn khác, nhìn thấy xe của bọn họ thì thả đi, không được ngăn cản!”

Bàng béo nhất thời mất hứng: “Tôi làm sao chứ? Người đàn ông kia quả thực rất đẹp trai mà!”

Trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô muốn chết thì đi một mình đi, đừng lôi chúng tôi vào!”

Chiếc nhà di động chạy trên đường lớn, cả quãng đường đều thuận lợi.

Tâm trạng của Hà Nhật Dương cũng cực kì tốt.

Chà chà, không ngờ rằng đưa vợ ra ngoài để tảo mộ cúng bái mà lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy.

Sau này phải chịu khó dẫn theo Thanh Thanh, nói không chừng còn có thể lượm được nhiều lợi lộc khác.

Con đường trên núi này quả thực là rất dài.

Mọi người đi mất cả nửa ngày mới tới nơi.

Giây phút đi ra khỏi núi, tâm trạng của Tống Thanh giống như kiểu: Ngày ra khỏi khu này là ngày nhìn thấy mặt trời vậy...

Mặc dù phong cảnh trên núi rất đẹp, nhưng ngày nào cũng phải nhìn thấy mấy cảnh đó không phải sẽ rất buồn tẻ sao?

Đi ra khỏi núi lớn, Hà Nhật Dương và Tống Ngũ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may, đám người kia không đuổi theo.

Nói cách khác, thật khó phân biệt ai thắng ai thua?

Quả thực, lời nói có đem theo tên lửa của Hà Nhật Dương là để gạt người.

Hắn cũng không buôn bán vũ khí đạn dược, làm sao có thể ra ngoài đi thăm mộ mà lại đem theo thứ đồ này chứ?

Thế nhưng trong tình huống khi đó, hắn cũng phải cược một phen, nếu không thì không hù dọa nổi đối phương.

May mà đối phương sợ hắn, không hề đuổi theo.

Nói cách khác, quả thực là một trận chiến ác liệt mà!

Ra khỏi núi lớn, thành phố đầu tiên bọn họ tiến vào là một đô thị loại bốn.

Quy mô của thành phố này, chỉ bằng một phần mười thành phố H.

Nhưng may mà ở đây khá phát triển, cái gì cũng có.

Hà Nhật Dương cho mọi người nghỉ ngơi, để mọi người thư giãn một ngày.

Tống Thanh cũng cảm thấy toàn thân cô sắp mốc meo rồi, quyết định đi vòng vòng shopping.

Hà Nhật Dương vốn muốn đi cùng Tống Thanh nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Lý Xuân gọi lại.

Công ty có chuyện khẩn cấp cần xin ý kiến của hắn, hắn phải ở lại để xử lí công việc.

Vì vậy người đưa Tống Thanh đi dạo phố lại biến thành Tống Ngũ.

Tống Ngũ cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến phiên hắn được ở bên cạnh Tống Thanh rồi!

Bởi vậy Tống Ngũ vui vẻ kéo Thanh Thanh đi, bỏ mặc ánh mắt đầy oán giận của Hà Nhật Dương!

“Thanh Thanh, em có muốn ăn kem ly không?” Tống Ngũ thấy có một cửa tiệm bán kem ở phía xa xa, nhất thời không biết mua gì cho người em gái mà hắn hết mực thương yêu, hắn mở miệng nói: “Các cô gái đều thích ăn kem ly! Em đợi anh nhé, anh đi mua cho em một cốc.”

Tống Thanh còn chưa kịp mở miệng, Tống Ngũ đã lao ngay đi như một cơn gió.

Tống Thanh im lặng lắc đầu, xoay người, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

“Thật ngại quá, chỗ này đã có người ngồi rồi.” Một cô gái đột nhiên đứng cạnh Tống Thanh, nói với khẩu khí không mấy thân thiện.

Tống Thanh lập tức đứng lên, đi đến một bàn khác.

Cô vẫn còn chưa ngồi vững thì bé gái kia liền chạy lại: “Thật ngại quá, chỗ này cũng có người ngồi rồi.”

Tống Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, đang muốn đi đến bàn khác ngồi, vẫn chưa kịp ngồi xuống thì cô gái kia lại chạy đến ngăn cản Tống Thanh: “Cô là người từ nơi khác đến phải không ạ?”

Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy...”

“Từ nông thôn đến sao?” Cô gái kia tiếp tục hỏi một câu chua chát cay nghiệt.

Truyện convert hay : Hào Tế Hàn 3000

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio