Tống Thanh không nhịn được mà đỏ mặt lên, hung hăng lườm hắn một cái: “Lại nói bậy rồi.”
Khoảng thời gian hạnh phúc này dường như đã làm cho Tống Thanh quên hết những lo lắng trong lòng.
Có lẽ là do tình yêu quá mức hạnh phúc và ngọt ngào trước mắt.
Tống Thanh từng gần như bị sự lo lắng xâm chiếm đáy lòng, nên cô rất trân trọng sự tốt đẹp trước mắt.
Cô thừa nhận rằng, cô thích cuộc sống bây giờ.
Cho dù đây chỉ là một cảnh trong mơ thì cũng hãy để giấc mơ này kéo dài lâu thêm một chút!
Hà Nhật Dương dẫn theo Tống Thanh, long trọng bước vào bên trong.
Đây là một phú thương có tiếng ở vùng này, hắn ta tổ chức một bước tiệc nhân dịp sinh nhật con gái.
Theo lý thuyết thì loại gặp gỡ ở cấp bậc này hoàn toàn không thể mời được người như Hà Nhật Dương.
Nhưng Hà Nhật Dương chủ động muốn đến thì ai dám không gửi thư mời chứ?
Nghe nói tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị nổi danh khắp thiên hạ - Hà Nhật Dương, dắt theo phu nhân đến dự tiệc, những người vốn xem thường việc tham gia bữa tiệc này cũng nhộn nhịp đến xin thư mời.
Trong khoảng thời gian ngắn mà giấy mời trở nên quý đến mức không gì sánh kịp.
Tống Thanh chỉ biết bữa tiệc hôm nay là tiệc sinh nhật, cho nên kiểu trang điểm của cô cũng là kiểu cao quý thanh nhã để tham gia tiệc sinh nhật chính thống.
Nhưng cô hoàn toàn không biết đây là một bữa tiệc sinh nhật không phải tổ chức cho một người trưởng thành mà là tổ chức cho một đứa bé 5 tuổi!
Cho nên, trang phục của Hà Nhật Dương và Tống Thanh quá nghiêm túc rồi!
Hà Nhật Dương là cố ý còn Tống Thanh là... bị lừa!
Tống Thanh nhìn thấy mọi người xung quanh đều mặc quần áo rất bình thường, chỉ có cô và Hà Nhật Dương mặc lễ phục vô cùng nghiêm túc, nên cô biết là mình bị lừa rồi!
A! Muốn điên lên quá!
Hà Nhật Dương và Tống Thanh vừa xuất hiện thì lập tức thu hút vô số sự chú ý.
Kể cả chủ nhân của bữa tiệc cũng cười cứng nhắc: “Tổng giám đốc Hà, mợ hai, chào mừng hai vị!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh mỉm cười gật đầu: “Tôi vừa mới đến đây thì nghe nói hôm nay là sinh nhật tròn năm tuổi của quý thiên kim, vì tới vội nên cũng không chuẩn bị được món quà gì. Chỉ có một chiếc xe thể thao Lotus xem như là quà sinh nhật mà thôi!”
Lý Xuân ngay lập tức bước lên một bước, hắn ta đưa chìa khóa cho chủ nhân của bữa tiệc.
Những người xung quanh đều run rẩy.
Xe thể thao Lotus...
Tặng cho người trưởng thành một chiếc xe thể thao đã là món quà lớn rồi.
Huống chi đối phương chỉ là một đứa bé 5 tuổi.
Nụ cười trên gương mặt Tống Thanh cứng lại.
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội hung dữ cắn một cái vào tai của Hà Nhật Dương, cô nói: “Có phải anh cố ý không?”
“Đúng thế.” Hà Nhật Dương hùng hồn trả lời: “Hôm nay anh phải để cho bọn họ thấy rõ thế nào mới gọi là hào phóng.”
Hử? Ý gì thế nhỉ?
Không đúng.
Hà Nhật Dương bị người ngoài hành tinh nhập à?
Từ trước đến nay hắn vẫn rất khiêm tốn, chưa bao giờ khoe của cả.
Bởi vì tài sản của hắn không cần phải khoe khoang.
Cả thế giới ai mà chẳng biết hắn giàu cỡ nào?
Hôm nay hắn lên cơn sốt rồi à? Hay là bị hâm rồi?
Đúng lúc đó, phía bên ngoài vang lên một giọng nói rất quen tai với Tống Thanh: “Ông chủ Tiền, chúc mừng ông!”
Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là ông chủ Tiền vội vàng nghênh đón: “Hóa ra là Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư, mời hai vị!”
Tống Thanh quay đầu lại thì liền nhìn thấy cô gái vừa đổ cả cốc kem lên người cô sáng nay cùng với người mẹ béo tròn của cô ta lăn từ bên ngoài vào.
Ôi chao, đây có được tính là oan gia ngõ hẹp không nhỉ?
Hôm nay Tống Thanh không lên mạng, cũng không lướt blog, nên cô không hề biết mình đã nổi tiếng trên blog.
Lần này cô vào vai người bị ăn hiếp.
Hình như là hai mẹ con khác người này hoàn toàn không nhìn thấy Tống Thanh, hoặc là không hề nhận ra cô. Bọn họ nở nụ cười khả ái từ xa đi tới phía họ để chào hỏi: “Tổng giám đốc Hà, Mợ hai, ngưỡng mộ đại danh của hai vị đã lâu.”
Hà Nhật Dương cười khẽ.
Khoảnh khắc Tôn tiểu thư nhìn thấy Hà Nhật Dương thì cả người như ngây dại.
Người đàn ông này thật là mê người.
Người phụ nữ đứng bên cạnh hắn là ai? Sao lại thấy quen quen nhỉ?
Tống Thanh thở dài bất đắc dĩ một tiếng, cô chỉ gật đầu với đối phương.
“Vừa nhìn đã thấy Mợ hai là kiểu người thanh nhã và cao quý, là tấm gương để chúng tôi học tập.” Tôn phu nhân bắt đầu mở miệng khen ngợi Tống Thanh, bà ta hoàn toàn quên đi chuyện sáng nay bà ta đã mắng cô là đồ quê mùa như thế nào.
“Vâng, cảm ơn bà.” Tống Thanh cười khổ một tiếng.
Không biết khi bà ta biết được thân phận của cô thì sẽ có biểu cảm gì?
Tôn phu nhân ưỡn ngực, ra vẻ không thèm tiền khen Tống Thanh, những lời đó không hề lặp lại một câu nào, anh mắt của những người đang nghe xung quanh đều có chút thay đổi.
Nhà họ Hà có tiền là sự thật.
Mợ hai của Nhà họ Hà hôm nay rất long trọng cũng là thật.
Nhưng mà bà ta tâng bốc rõ ràng như vậy, hơn nữa còn lạnh lùng với người khác đúng là không thích hợp mà?
Tống Thanh có vẻ cũng không nghe nổi nữa, cô thản nhiên nói: “Tối nay không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đâu Tôn phu nhân.”
Tôn phu nhân ngẩn ra: “Hả, chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi ư?”
Ánh mắt của Tôn phu nhân sáng lên, chẳng lẽ là gặp nhau ở chỗ quan trọng nào đó sao?
Nếu nói như vậy thì bà ta phải hỏi cho rõ ràng rồi.
Đây chính là vốn liếng để khoe khoang với người khác trong tương lai!
Có thể gặp được phu nhân của Tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị đến hai lần, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được đâu?
Có được thân phận này rồi thì sau này chẳng phải bà ta có thể tung hoành ở đây sao?
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tôn phu nhân sáng lên.
Mắt của Tôn tiểu thư cũng sáng lên.
Nhưng ánh mắt của Tôn tiểu thư vẫn dính chặt trên người Hà Nhật Dương.
Không thể ngờ rằng Hà Nhật Dương trong truyền thuyết lại đẹp trai hơn gấp trăm lần trên tạp chí!
Nhiếp ảnh gia có giỏi hơn nữa thì cũng không thể chụp lại được khí chất không gì sánh bằng của hắn!
Tôn tiểu thư nhìn thoáng qua Tống Thanh, tại sao càng ngày cô ta càng cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen nhỉ?
Chẳng lẽ đúng là đã gặp trước đây rồi ư?
Ừm. Nhất định phải hỏi cho rõ ràng, để sau này có thể khoe khoang với bạn bè.
Đúng là hết nói, tâm tư của hai mẹ con nhà này lại giống nhau một cách kinh người.
Tống Thanh bất đắc dĩ nói: “Chính là ở Haagen-Dazs sáng hôm nay.”
Tống Thanh chỉ nói đến đây thì dừng lại, cô không tiếp tục nói những lời phía sau nữa.
Người thông minh thì phải biết xấu hổ mà rời đi đúng lúc.
Nhưng mà cặp mẹ con khác người này thì chỉ nghĩ đến chuyện cậy vào quyền thế mà thôi, bọn họ hoàn toàn không hề liên hệ giữa Tống Thanh và người bị bọn họ coi thường sáng nay với nhau.
Tôn phu nhân nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ Mợ hai đã sai người đi mua kem à? Nhưng mà tôi không nhớ có ai xuất hiện cả.”
Trong lòng Tống Thanh không còn gì để nói.
Tống Thanh chỉ nhìn chằm chằm Tôn tiểu thư mà nói: “Cô còn đổ một ly kem lên người tôi mà.”
Cuối cùng thì Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư cũng nhớ ra!
Một giây sau, sắc mặt của hai người bọn họ liền trở nên tái nhợt trong chớp mắt.
Xong rồi, đụng phải lửa rồi!
Đúng lúc đó thì ông Tôn đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài xông vào. Vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương và Tống Thanh thì ông ta thở dốc rồi quỳ xuống!
Bỗng nhiên khóc lóc than thở: “Tổng giám đốc Hà, tôi sai rồi! Tôi thực sự biết lỗi rồi! Xin ngài giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi! Vợ và con gái tôi không hiểu chuyện nên mới động vào phu nhân của ngài, là lỗi của bọn họ!”
Vừa nói xong, ông Tôn liền mạnh tay kéo vợ con cùng quỳ xuống với mình.
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh tránh ra: “Tôi không nhận nổi kiểu đại lễ này. Dù sao thì tôi và vợ tôi chỉ là những tên nhà quê lên phố, sao có thể nhận nổi đại lễ của cả nhà ông chứ?”
Câu nói của Hà Nhật Dương đã châm ngòi thuốc nổ trong nháy mắt.
Lúc này thì Tôn phu nhân mới phản ứng lại kịp, bà ta vươn tay kéo chồng mình hỏi: “Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mấy hạng mục mà Cậu Phương cho đều bị hỏng hết rồi.” Ông Tôn đột nhiên trở tay tát vợ mình một cái: “Đều tại bà cả! Bình thường bà ăn hiếp những người khác thì thôi đi! Bà không biết mở mắt nhìn à? Đến cả phu nhân của Tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị mà cũng dám ức hiếp ư?”
Sau khi đánh vợ mình xong, ông ta lại tát con gái mình một cái: “Mẹ của con mờ mắt thì thôi đi! Không phải bình thường con được coi là người nổi tiếng trên mạng sao? Vậy mà ngay cả phu nhân của Tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị mà cũng không nhận ra à?”
Sau khi Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư phải chịu hai cát tát thì bọn họ như rơi vào trạng thái mụ mị.
Sao lại như vậy chứ?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Ông Tôn cũng khóc lóc kể lể với Hà Nhật Dương rằng: “Tổng giám đốc Hà, xin ngài hãy xem chúng tôi là những nhân vật nhỏ bé không đáng để nhắc đến, xin ngài hãy tha cho tôi! Nếu như tôi làm hỏng những hạng mục này thì tôi thực sự xong đời mất!”
Khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện lên một ý cười lạnh lùng vô cùng: “Nhưng mà, chuyện đó liên quan gì đến tôi? Chỉ là tôi thấy những hạng mục này khá ổn, đáng để đầu tư, sau đó tôi mới bảo thư ký tùy ý tài trợ một số tiền. Ông hoàn toàn không cần phải kích động như thế.”
“Lời này của Tổng giám đốc Hà sai rồi.” Đúng lúc đó, giọng nói của Phương Mạn Luân vang lên từ ngoài cửa.
Lời vừa dứt thì Phương Mạn Luân phong trần mệt mỏi tiến vào.
Có thể dồn ép Phương Mạn Luân đến mức không kịp thay quần áo, ngồi máy bay tư nhân mà bay thẳng đến đây thì chỉ có mỗi Hà Nhật Dương mà thôi.
Lúc Phương Mạn Luân nhìn thấy tin tức này vào buổi trưa thì hắn biết ngay là sẽ hỏng việc.
Chỉ cần ở đâu có Hà Nhật Dương xuất hiện thì dây thần kinh của hắn ta sẽ căng như dây đàn.
Quả nhiên, chưa tới một tiếng đồng hồ thì đã có người thông báo với Phương Mạn Luân rằng người ăn hiếp Tống Thanh không phải ai khác mà chính là người nhà của cấp dưới mà hắn cử tới!
Phương Mạn Luân liền vứt tập tài liệu tại chỗ, không kịp thay quần áo mà vượt gió bụi và mệt mỏi để tới đây.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn đến chậm một bước.
Lúc máy bay vừa hạ cánh thì đã có người thông báo cho hắn ta rằng Hà Nhật Dương đã ra tay rồi.
Không chỉ chặn ngang tất cả các hạng mục mà thậm chí có nhiều hạng mục vì hắn nhúng tay vào mà phải ngừng lại.
Những công trình ở đây đều tranh thủ từng phút để tiến hành.
Chỉ cần lỡ một ngày thì tổn thất phải hơn vài trăm nghìn USD!
Hắn ta đúng là sẽ bị tổn thất rất nghiêm trọng!
Hắn ta biết Hà Nhật Dương cố ý, nhưng hắn ta cũng không có cách nào khác ngoài việc xuất hiện ở đây!
“Ôi, anh Mạn Luân, anh cũng tới rồi à.” Hà Nhật Dương vẫn còn giả ngu giả ngơ, hắn cười ông hòa vô cùng: “Cậu cả của nhà họ Phương đích thân đến chúc mừng, chắc ông chủ Tiền sẽ vui đến phát điên lên mất!?”
Chủ nhân của bữa tiệc cuối cùng cũng được nhớ đến.
Nhưng mà, ông chủ Tiền thà để mình bị quên lãng hoàn toàn đi còn hơn!
“Nếu như anh Mạn Luân đã tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái ông chủ Tiền thì sẽ không tới tay không chứ?” Hà Nhật Dương tiếp tục coi thường.
Sắc mặt của Hà Nhật Dương khẽ trầm xuống, hắn ta quay đầu nói với ông chủ Tiền: “Nếu như hôm nay là tiệc sinh nhật của Tôn tiểu thư thì đương nhiên là phải mang quà rồi.”
Phương Mạn Luân cũng rất thức thời, hắn ta thẳng thừng nhấc cổ tay lên rồi tháo chiếc đồng hồ xuống rồi đưa cho ông chủ Tiền: “Hy vọng ông không chê món quà nhỏ này.”
Bàn tay cầm chiếc đồng hồ của ông chủ Tiền đang run rẩy.
Chiếc đồng hồ này là thứ mà ông ta có bán hết tài sản trong nhà đi cũng không mua nổi!
Chiếc đồng hồ này Phương Mạn Luân dám cho nhưng mà ông ta lại không dám nhận!
Phương Mạn Luân quay đầu nhìn thẳng Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một lát không?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, một nụ cười vô cùng tùy tiện.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Tôn