Vừa đến giờ, cửa phòng hội nghị mở ra.
Tất cả các thí sinh được chia hội trường thi đấu đều đem số báo danh của mình vào phòng, dựa theo mã số của mình tìm được vị trí của mình.
Tống Thanh cảm thấy mình giống như lại trở về lúc học trường trung học phổ thông, lúc đó chính là như vậy, dựa vào dãy số đi vào khảo trường mà thi đấy.
Bây giờ mặc dù là thi thiết kế, nhưng cảm giác này vẫn là rất giống.
Đề thi của vòng sơ khảo, là không giống như lúc thi chọn lọc đơn giản như vậy.
Giảm khảo chính vừa vào cửa, liền nói với tất cả thí sinh: "Hôm nay đề thi là, dựa vào ký ức của các bạn, vẽ ra một sản phảm mà các bạn cho là yêu thích nhất. Có thể là thiết kế của mình, cũng có thể là thiết kế của người khác, cũng có thể là kiểu mẫu vào những năm trước kia của các nhãn hiệu lớn, cũng có thể là kiểu mẫu vào những năm trước của các nhãn hiệu công chúng nhỏ. Lần này muốn thử thách là năng lực nhận thức của các bạn đối với nhãn hiệu."
Tất cả mọi người nghe được đề thi này, trong nháy mắt tinh thần chấn động, trong đầu đều suy tư những nhãn hiệu và kiểu mẫu mà mình từng gặp qua.
Nếu như vẽ sai kiểu mẫu hoặc là làm ký hiệu nhãn hiệu sai, đó là chuyện rất mất mặt.
Tống Thanh hai năm nay luôn làm các thiết kế tạo hình ở lĩnh vực cao, bởi vậy đối với các kiểu mẫu xa xỉ quá quen thuộc hơn nữa rồi.
Điểm này không có làm khó được cô.
Thôi Nguyệt Lam cũng không có áp lực.
thời gian ở nước ngoài kia, cô luôn cùng các vật phẩm xa xỉ làm bạn.
Tống Thanh hơi lo lắng nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa.
Hai người ở chung một phòng, thế nhưng là chưa từng có nói chuyện về bối cảnh cuộc sống của cả hai.
Tống Thanh không khẳng định một cô gái thích đánh Boxing, có phải đối với nguyên tố của thời trang cảm thấy hứng thú không.
Nếu như Lưu Nghĩa chưa từng nghiên cứu những vật phẩm xa xỉ của các nhãn hiệu lớn, vậy đề thi vào hôm nay sẽ rất khó vượt qua.
Dù sao, thiết kế của các nhãn hiệu lớn là kinh điển nhất.
Những nhãn hiệu đại chúng nhỏ phần lớn đều là đi theo tuyến đường của các nhãn hiệu lớn, chỉ là nhận được sự ưa thích của những quần chúng hơi nhỏ mà thôi.
Hôm nay đề thi mặc dù nói không giới hạn nhãn hiệu, thế nhưng là nhìn thấy rõ ràng, những cái dưới mấy trăm nghìn không nhập lưu kia, thì không cách nào đạt được độ nhận thức đấy.
Ban giám khảo chỉ sẽ đem tinh thần của mình đặt ở trên những nhãn hiệu lớn, sẽ không đi nhớ những thế kế của nhãn hiệu nhỏ không nhập lưu.
Bởi vậy, nếu như thiết kế là lựa chọn vẽ nhãn hiệu nhỏ, sẽ thật sự rất chịu thiệt thòi.
Lưu Nghĩa cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh, ngẩng đầu liền thấy được sự lo lắng trên mặt của Tống Thanh.
Cô hướng về phía Tống Thanh cười lắc đầu, ý bảo Tống Thanh đừng lo lắng.
Lưu Nghĩa không có nói với Tống Thanh thân phận của mình, là không muốn Tống Thanh bởi vì bối cảnh sau lưng của cô, mà đối với cô có ý tưởng đối đãi đặc biệt.
Trên thực tế, bối cảnh của Lưu Nghĩa là vô cùng không đơn giản.
Cha của Lưu Nghĩa là một ông lớn của xã hội đen, mẹ là một nhà nghệ thuật vũ đạo vô cùng xuất sắc.
Sau khi cha mẹ ly hôn, Lưu Nghĩa cùng theo mẹ sinh sống, rồi lại kế thừa nhân tố bướng bỉnh và bạo lực, thích phải Boxing rồi.
Cho dù cha mẹ ly dị, thế nhưng cha mẹ của Lưu Nghĩa đều rất cởi mở, đối với sự yêu mến cô một chút không ít.
Bởi vậy cuộc sống của Lưu Nghĩa một chút cũng không khốn khó.
Lưu Nghĩa quanh năm hay đi với đám đông, một mắt là có thể nhìn ra một người thật sự quan tâm bạn, hay chỉ là hư tình giả ý mà chà chà mặt mũi.
Lúc cô nhìn thấy ánh mắt đầy sự lo lắng và bất an của Tống Thanh, đáy lòng của Lưu Nghĩa cảm thấy ấm áp.
Cô biết rõ, cô em này thật sự trong ngoài như một mà hồn nhiên.
Thời gian cuộc thi chính thức bắt đầu, Tống Thanh chỉ có thể thu hồi lại ánh mắt lo lắng, dựa vào nhận thức và ký ức của mình đối với nhãn hiệu, chọn lựa kiểu Damier ebene điển hình quen thuộc nhất của Louis Vuitton.
Kiểu túi này thường được thấy ở trên thị trường, nhưng mà kích thước cụ thể thì mọi người chưa hẳn có thể nhớ rõ được.
Tống Thanh vô cùng cảm thấy may mắn mình có một trí nhớ kinh người, bởi vì phải giúp những tiểu thư kia làm phối hợp tạo hình, kích thước nhỏ lớn của túi xách đều liên quan đến sự thành công hay thất bại của tạo hình.
Bởi vậy những kích thước này đều ở trong đầu của Tống Thanh, không hề có chút sai lầm.
Tốc độ của Tống Thanh rất nhanh, bản vẽ liền rất nhanh được vẽ xong rồi, thuần thục mà niêm phong bảo tồn đáp án, gửi giao bài thi.
Tống Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa, nhìn thấy cô ấy cũng đang niêm phong bảo tồn đáp án giao nộp bài thi, lập tức thở phào một hơi.
Hai người một trước một sau mà rời khỏi khảo trường.
Hình như là vừa ra khỏi cửa, hai người liền đồng thanh mà hỏi: "Cậu phát huy như thế nào?"
Sau khi hỏi xong, hai người đồng thời nở nụ cười, lại vô cùng ăn ý mà đồng thời trả lời: "Mọi thứ đều tốt đẹp."
Mọi người hỏi vấn đề của mình, cũng đều đã nhận được đáp án của đối phương, hai người đều thở phào một hơi.
"Quá tốt rồi, tớ vừa rồi thật sự rất lo lắng, dù sao cái kích thước này, rất nhiều người đều xem nhẹ." Tống Thanh nói: "Rất nhiều người chỉ nhìn bản thiết kế của người khác, nhưng không chú ý vấn đề kích thước của thiết kế. Đôi khi kích thước của đồ ngũ kim rất dễ dàng bị coi thường mà bỏ qua."
Lưu Nghĩa cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng tớ thích Boxing, thế nhưng là mẹ của tớ vẫn thích tớ làm một nhà thiết kế, hơn nữa, mẹ của tớ là một người kén chọn, đối với mỗi chi tiết đều phải cầu sự tinh xảo tới cực điểm, tớ chính là muốn quên cũng quên không được đây."
Tống Thanh nở nụ cười: "Nói đến đây, tớ cũng không có phát hiện cậu dùng những nhãn hiệu này, cậu hình như không thích mấy thứ này."
Lưu Nghĩa gật gật đầu: "Một người đánh Boxing, tại sao lại để ý những thứ này? Nhưng mà, tớ biết rõ gia cảnh của cậu có lẽ không tệ. Vào ngày đầu tiên, tớ nhìn thấy điện thoại di động của cậu là kiểu được đặt theo yêu cầu. Đây cũng không phải là người có tiền cũng có thể mua được đấy."
Tống Thanh mỉm cười lắc đầu: "Đó là chồng tớ đưa cho tớ đấy, thật ra hoàn cảnh gia đình của tớ rất phức tạp."
Hai người kề vai sát cánh đi ra phòng hội nghị, chạy tới khu vườn trên trời ở đỉnh lầu, tìm một nơi hẻo lánh yên tĩnh ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tống Thanh đem tình cảnh của mình cũng không có giấu giếm, đều nói cho Lưu Nghĩa.
Nghe đến Lưu Nghĩa tặc lưỡi một hồi: "Trời ạ, những chuyện từng trải của cậu cũng quá phức tạp rồi? Cũng có thể viết thành một quyển triệu nghìn chữ rồi."
Tống Thanh nhịn không được bật cười: "Nào có khoa trương như thế? Có thể là tớ quá muốn bảo vệ anh trai, vì vậy, quen cái gì cũng cho mình tự gánh rồi."
"Tớ mà so với cậu, hiển nhiên là hạnh phúc rất nhiều rồi." Lưu Nghĩa cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm thân phận của mình rồi, trực tiếp nói thẳng ra: "Cha mẹ tớ cũng là ly hôn, nhưng mà, chúng tôi vẫn ăn ở với nhau rất tốt. Cha tớ là một nhà xí nghiệp từ đen rửa trắng, cậu cũng biết đấy, thân phận như vậy của ông ấy thật là rất khó xử. Nói là xã hội cấp trên, kinh nghiệm của ông ấy chưa đủ, nói ông ấy tiếp tục lăn lộn trong xã hội đen, ông ấy đã rửa trắng rồi. Tóm lại là khu vực ở chính giữa, hai bên đều không có đạt được kết quả tốt."
"Mẹ của tớ, là một nhà khiêu vũ nghệ thuật, mỗi ngày đều đang theo đuổi sự hoàn mỹ. Cậu có lẽ không ngờ tới, mẹ của tớ chăm sóc đến nỗi bây giờ nhìn có vẻ như thiếu nữ mười sáu tuổi vậy, chúng tôi đi chung với nhau, người khác đều cho là chúng tôi một cặp tình nhân. Bọn họ có tính cách hoàn toàn không tương xứng như vậy, sống chung với nhau thì quá mức đâu khổ, vì vậy lúc tớ khi còn bé thì đã ly hôn rồi, tớ theo cùng mẹ, thế nhưng là cách khoảng thời gian vẫn là sẽ theo cha sống một khoảng thời gian."
"Boxing của tớ là cha dạy, ông ấy trước kia cũng từng đánh qua trận đấu. Nhưng mà, mẹ của tớ không thích tớ đánh Boxing, muốn cho tớ làm nhà thiết kế, bởi vậy lúc tớ không đánh Boxing thì đi học thiết kế." Lưu Nghĩa kéo kéo tóc ngắn ở trên đầu, nói: "Cha tớ thật ra còn đang chờ mẹ của tớ, nhưng mà mẹ của tớ kiêu ngạo, đến nay cũng không chịu gật đầu. Tớ cũng là rất khó xử đấy."
Tống Thanh nhịn không được bật cười, chỉ là vài câu miêu tả của Lưu Nghĩa, Tống Thanh cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng một kẻ thô kệch vũng về cầu yêu với một nhà vũ đạo thanh nhã xinh đẹp rồi.
"Cậu sẽ không bởi vì thân thế bối cảnh của tớ mà không quan tâm tới tớ rồi?" Lưu Nghĩa hơi bất an nhìn Tống Thanh.
"Làm sao có? Tại sao phải không quan tâm tới cậu?" Tống Thanh ngạc nhiên nhìn Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa thở phào một hơi, hơi xin lỗi trả lời: "Trước kia người khác biết rõ thân phận của tớ, hoặc là nịnh nọt, đều là đối với cha mẹ tớ có sự cầu giúp đấy, hoặc là khinh bỉ, tớ dù sao không phải xã hội cấp trên thuần chủng, nhà của chúng tôi không có nội tình sâu như thế. Nói trắng ra là, chúng tôi không có giấy thông hành bước vào xã hội cấp trên."
Tống Thanh khẽ gật đầu: "Thế giới kia quả thực là rất có tính bài ngoại đấy."
"Đúng vậy a, như người đàn ông kia chồng của cậu vậy, một mắt là có thể nhìn ra, hắn là một con cháu được xuất thân trong gia tộc có giáo dục rất tốt. Cha tớ không như vậy, chỉ là một kẻ thô kệch, khi phát cáu thì đánh người." Lưu Nghĩa cười khổ một tiếng: "Người như vậy, những người thanh nhã ở tầng lớp trên cũng không chào đón a? Vì vậy, tớ cũng chưa bao giờ có giao tiếp gì với những người ở tầng lớp trên. Người ta không coi trọng mình, ta cũng không cần phải lần lượt xu nịnh phải không?"
Tống Thanh gật gật đầu.
Đúng là như thế.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
"Nhưng mà, Thanh Thanh, tuy rằng tớ đối với tầng lớp xã hội trên không có quen biết gì. Thế nhưng là tớ thường xuyên hay cùng đi với đám đàn ông, tớ biết rõ ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ là tượng trưng cho hàm nghĩa gì. Hai người có phải có cái gì hiểu lầm không? Tớ luôn cảm thấy hắn đối với cậu không phải là không có tình cảm." Lưu Nghĩa nhìn chằm chằm vào Tống Thanh: "Thật ra cậu cũng không bỏ xuống được hắn, đúng không?"
Tống Thanh không có trả lời, rủ mắt xuống, cố hết sức muốn che giấu sự lay động ở đáy lòng.
Thế nhưng là, ánh mắt của cô cuối cùng vẫn còn bán rẻ sự giảy giụa của cô.
"Thanh Thanh, từ trong nói của kể thuật lại, tớ có thể nhìn ra, cậu là một người thiếu cảm giác an toàn. Cậu dù sao vẫn là sợ hãi bị bỏ mặc, vì vậy cậu thà rằng đem mình co lên, không dám dễ dàng mà đi thử." Lưu Nghĩa cười khổ một tiếng: "Thật ra, tớ trước kia cũng là như này. Luôn cảm thấy những người kia đối với tớ là không có ý tốt, tớ còn đã từng vì thế mà có qua hội chứng Chūnibyō (hội chứng tuổi teen). Thế nhưng là về sau sư phụ của tớ đã dạy tớ biết, nhân tâm mới có thể đắc nhân tâm."
Tống Thanh cắn môi nói: "Tớ hiểu ý của cậu. Thế nhưng là, tớ thật sự đã quyết định từ bỏ rồi. Cậu đừng khuyên tớ nữa. Đã kết thúc rồi."
Tống Thanh từ từ ngước mắt, sự đau khổ ở dưới đáy mắt không che giấu chút nào mà phơi ra cho Lưu Nghĩa: "Mặc kệ hắn lựa chọn Thôi Nguyệt Lam là xuất phát từ mục đích gì, thế nhưng là hắn đã làm ra lựa chọn. Tớ và hắn, không có tương lai rồi."
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam mang theo Khương Tiểu Khương cũng tới khu vườn trên trời.
Lúc mới bắt đầu, Lưu Nghĩa chỉ là đơn thuần không thích Thôi Nguyệt Lam này.
Bây giờ nghe Tống Thanh kể thuật lại, cô đối với sự tồn tại của Thôi Nguyệt Lam này, đã là hết sức chán ghét rồi.
Cô ấy quả thật là có quyền yếu thích bất kỳ người nào, thế nhưng là vào lúc Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương chưa có ly hôn thì kiêu ngạo như vậy, Đúng là rất muốn khiến người ta ra tay đánh đập một trận a!
Khương Tiểu Khương bây giờ chính là chân chó của Thôi Nguyệt Lam, nhìn thấy Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa ngồi cùng một chỗ, thì bắt đầu chủ động khiêu khích: "Trên cái thế giới này, dù sao vẫn là có loại người là không biết xấu hổ, không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo như vậy, tại sao không đi làm chức nghiệp cave a?"
Lời nói này của Khương Tiểu Khương, trong nháy mắt đốt lên thùng thuốc nổ của Lưu Nghĩa.
Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh