Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 191: thôi nguyệt lam bị trừ điểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh kéo cánh tay Lưu Nghĩa: “Đều tại tớ, là tớ liên lụy cậu.”

“Điều này thì liên quan gì tới cậu chứ?” Lưu Nghĩa cười nhạo: “Chó điên cắn người, chẳng lẽ lại trách thịt người đó quá thơm ư?”

Mọi người đứng xung quanh lại bật cười ha ha lần nữa.

Tuy rằng tính tình đặc biệt của Lưu Nghĩa khiến mọi người phát hoảng.

Nhưng không thể không thừa nhận, cô gái có tướng mạo anh tuấn này quả thực rất hài hước, đặc biệt rất biết cách dỗ dành phụ nữ.

“Đi thôi! Nhiều người nhìn thấy như vậy! Nếu như tổ ban tổ chức bao che cho Thôi Nguyệt Lam, vậy cuộc thi này có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Lưu Nghĩa rộng lượng nói: “Tớ cũng muốn xem xem Thôi Nguyệt Lam đổi trắng thay đen như thế nào!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu như ban tổ chức không biết phân biệt trắng đen, vậy chúng ta thi đấu còn ý nghĩa gì nữa?”

“Đúng vậy, một cuộc thi không thể công bằng thì cũng không thể thu phục lòng người.”

“Nếu như ban tổ chức thiên vị Thôi Nguyệt Lam, thì tôi là là người đầu tiên từ bỏ thi đấu.”

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng vậy!”

...

Mọi người xung quanh đều dùng cách đó để an ủi Tống Thanh.

Tống Thanh cảm kích mỉm cười với bọn họ rồi kéo Lưu Nghĩa nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Tống Thanh vừa kéo Lưu Nghĩa bước vào một căn phòng thì nhìn thấy đã có vài người ngồi đó rồi.

Thôi Nguyệt Lam đang ngồi tùy tiện trên ghế làm việc sang trọng, cô ta xoay người lại, lúc nhìn thấy Tống Thanh bước vào, đáy mắt hiện lên tia đắc ý.

Tống Thanh vừa đặt chân vào phòng thì liền nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mời ban tổ chức kiểm tra camera ạ.”

Mấy người trong ban tổ chức thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, Lưu Nghĩa đột nhiên ngồi xuống cạnh Thôi Nguyệt Lam, ung dung nói: “Nếu phán quyết của ban tổ chức là tôi và Tống Thanh sai, vậy tôi xin bày tỏ thái độ một chút, chúng tôi muốn rút lui!”

Lời nói của Lưu Nghĩa, quả nhiên cắt đứt màn thì thầm của mấy người phụ trách kia.

Đúng lúc ấy, điện thoại của một người trong số đó đột nhiên vang lên, người đó liếc nhìn dãy số kia một cái, sắc mặt liền thay đổi rồi lập tức chạy ra ngoài nghe điện thoại.

Không lâu sau, lúc người kia quay lại, sắc mặt đã chuyển thành trắng bệch.

Hắn vội vàng thì thầm mấy câu với những người còn lại.

Bấy giờ, sắc mặt của tất cả những người phụ trách còn lại đều trắng bệch!

Cuối cùng, cũng có người chật vật lên tiếng: “Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi.”

Thôi Nguyệt Lam nhìn Tống Thanh với vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Cô chỉ biết, nếu cô xảy ra chuyện thì cũng có ba mẹ chống lưng!

Có sự bao bọc của ba mẹ, chẳng kẻ nào dám làm gì cô!

Tống Thanh, cô nhất định phải chết!

Nhưng câu nói của người phụ trách đã khiến nguyện vọng của Thôi Nguyệt Lam vỡ vụn hoàn toàn: “Thông qua điều tra, Thôi Nguyệt Lam đánh người nên vi phạm quy định của cuộc thi, bị cảnh cáo một tấm thẻ đỏ, trừ hai mươi điểm. Nếu bị ba tấm thẻ đỏ sẽ bị tước quyền thi đấu.”

Ba người ở đó đều ngẩn người..

Lưu Nghĩa và Tống Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rời khỏi cuộc thi.

Mà Thôi Nguyệt Lam cũng đã làm tốt mọi việc để ép Lưu Nghĩa và Tống Thanh rời khỏi đây!

Cuối cùng lại công bố một kết quả như vậy.

Thôi Nguyệt Lam bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt dữ tợn nhìn mấy người phụ trách: “Các người biết các người đang nói gì không? Các người biết ba mẹ tôi là ai không?”

Sắc mặt của người vừa công bố kết quả vẫn bình thản đáp rằng: “Bà cụ Hà nói, nếu cô không đồng ý thì đến tìm bà ấy để tranh luận, chúng tôi chỉ làm theo lẽ công bằng thôi.”

Câu nói đó khiến Thôi Nguyệt Lam chợt khựng lại!

Bà cụ Hà ra tay rồi!

Thôi Nguyệt Lam có cầu cứu bất cứ ai thì người đó cũng không dám làm trái ý lão phu nhân!

Đây chính là nhân vật đã chèn ép Hà Quốc Tường và Bà Hà mấy chục năm nay!

Huống hồ, Nhà họ Hà lại lấy hiếu làm trọng.

Bất cứ hành vi bất hiếu nào, đều bị chỉnh đốn triệt để!

Thôi Nguyệt Lam có phản kháng, cũng không dám phản kháng lại với lão phu nhân.

Tống Thanh vẫn sửng sốt, không ngờ rằng Bà cụ Hà lại luôn quan tâm đến chuyện của cô như vậy.

Tuy rằng cô chỉ gặp bà ấy một lần nhưng hôm nay bà ấy lại bảo vệ cô như vậy. Cho dù bà ấy làm vậy với mục đích gì thì cô vẫn rất cảm kích.

Thôi Nguyệt Lam hung hăng trừng mắt với Tống Thanh, ném cái ly trên tay đi: “Tống Thanh, các người cứ chờ đó!”

Nói xong câu đó, Thôi Nguyệt Lam xoay người tức giận đùng đùng bỏ đi.

Tống Thanh cười khổ một tiếng, nói với những người trong ban tổ chức: “Cám ơn mọi đã xử lý theo lẽ công bằng, chúng tôi xin phép.”

“Chờ một chút!” Người kia chợt gọi Tống Thanh lại: “Cô ở lại một chút đã.”

Tống Thanh hoài nghi liếc nhìn đối phương, đối phương khoát tay nói rằng: “Cô không cần nghi hoặc, đây là bồi thường cho những oan ức mà cô phải chịu. Ở đây, cô có thể gọi một cuộc điện thoại cho người mà cô muốn nói chuyện nhất.”

Lưu Nghĩa nghe thấy vậy, hài lòng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Tống Thanh: “Tớ đợi cậu ở ngoài nhé.”

Nói xong, Lưu Nghĩa xoay người rời khỏi phòng.

Những người khác cũng rời khỏi phòng, chỉ còn lại mỗi một mình Tống Thanh và một chiếc điện thoại di động.

Tống Thanh đứng đó, do dự rất lâu, ngón tay cô chạm vào màn hình mất nửa ngày mà vẫn chưa bấm số.

Gọi cho người cô muốn nói chuyện nhất ư?

Ai là người cô muốn nói chuyện nhất?

Ba mất rồi, mẹ cũng không rõ tung tích, anh trai thì đang tập trung chữa trị bên Đức.

Chồng cô...

Thôi bỏ đi, cô không muốn gọi cho ai hết.

Chi bằng bỏ qua việc này đi.

Chờ một chút?

Vừa rồi, lão phu nhân gọi điện thoại đến để làm chỗ dựa cho cô, cô có nên gọi cho bà ấy một cuộc điện thoại để nói cám ơn không?

Đôi mắt Tống Thanh khẽ sáng lên, đúng rồi, vậy gọi điện thoại cho lão phu nhân đi!

Có ơn phải đền, có oán phải trả.

Nếu như không có cú điện thoại này của lão phu nhân, e rằng hôm nay cô phải chịu nỗi oan khuất không minh bạch này rồi!

Tống Thanh quả quyết bật màn hình sáng lên, tìm số điện thoại trong danh bạ rồi gọi điện thoại cho Bà cụ Hà.

Trong ngôi nhà lớn của Nhà họ Hà, Hứa quản gia nâng điện thoại lên rồi đưa cho Bà cụ Hà: “Lão phu nhân, người đúng là liệu sự như thần, mợ hai quả nhiên gọi điện thoại đến rồi.”

Bà cụ Hà hài lòng gật đầu: “Không phụ công ta thương nó, quả nhiên là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Bà cụ Hà nhận điện thoại, đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói của Tống Thanh: “Lão phu nhân, sự việc hôm nay, quả thật cảm ơn bà rất nhiều ạ!”

“Sao vậy? Mới vài ngày không gặp, mà cháu đã trở nên xa lạ với người bà này rồi à?” Bà cụ Hà khẽ mỉm cười, đôn hậu hiền hòa không kể xiết.

Tống Thanh thấy tâm trạng Bà cụ Hà có vẻ rất tốt, chợt ngẩn người một chút, nhưng miệng đã đáp lời ôn như như nước: “Sao có thể như vậy chứ? Bà ơi, cháu cảm ơn bà! Lòng bao dung và tình yêu bà dành cho cháu, Thanh Thanh khắc cốt ghi tâm.”

“Được, nếu như cháu hiểu chuyện như vậy là tốt rồi. Bà cũng không yêu cần gì cả, chỉ cần vợ chồng hai đứa hòa thuận, sớm sinh cho bà một đứa chắt trai là được rồi, đó là sự hiếu kính lớn nhất với bà.” Bà cụ Hà hài lòng nói tiếp: “Còn những chuyện bên lề cháu cứ yên tâm, Nhà họ Hà còn bà một ngày thì bà còn làm chủ thay cháu ngày đó. Chỉ cần cháu sinh được người thừa kế cho Nhà họ Hà, bất cứ ai cũng không thể lay chuyển được vị trí của cháu.”

“Cảm ơn bà nội.” Đáy lòng Tống Thanh ấm áp, giọng nói cũng ít đi một phần cẩn trọng, nhiều thêm một phần yêu thương: “Thanh Thanh biết rồi ạ.”

“Được rồi, đi làm việc cháu cần làm đi.” Bà cụ Hà nói: “Thi đấu xong, về nhà một chuyến đi, Nhà họ Hà cũng là nhà cháu mà.”

“Vâng ạ, bà nội.” Tống Thanh nghẹn ngào nói.

Mặc kệ những lời này của Bà cụ Hà giả dối hay thật lòng, Tống Thanh đều ghi tâm khắc cốt.

Lúc rời khỏi phòng, Lưu Nghĩa tựa vào tường chờ Tống Thanh.

Tống Thanh chậm rãi đi tới cạnh Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn Tống Thanh, thấy viền mắt Tống Thanh hơi ửng đỏ, cô liền dang tay ôm lấy Tống Thanh.

Cô không có gì để hỏi, cũng không cần nói gì hết.

Giữa bạn bè với nhau, có thể chỉ cần một cái ôm ấp áp đơn giản như vậy là đủ rồi.

Tống Thanh ôm lấy Lưu Nghĩa, buồn bã nói rằng: “Tớ gọi điện cho lão phu nhân để nói cảm ơn bà.”

“Ừ, làm đúng lắm.” Lưu Nghĩa vỗ vỗ vai Tống Thanh: “Tuy tớ không hiểu tình hình phức tạp trong nhà cậu, nhưng trong tình hình hôm nay, cậu quả thực nên gọi cuộc điện thoại này.”

Tống Thanh gật đầu, nhẹ nhõm thư thái.

“Đi thôi, gò má cậu bị thương rồi, tớ vừa lấy trứng gà ở nhà ăn để cậu đắp mặt rồi.” Lưu Nghĩa kéo Tống Thanh về: “Lát nữa, chúng ta còn phải tiếp tục tham gia huấn luyện mở rộng đó.”

“Ừ.” Đáy lòng Tống Thanh được bao bọc bởi cảm giác ấp áp.

Cảm giác được người khác quan tâm, quả thực rất hạnh phúc.

Hai người họ vô tư quay về.

Nhưng có người đang đứng ngồi không yên.

Hà Nhật Dương đi qua đi lại mấy vòng rồi, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn, nhưng điện thoại vẫn chưa réo lên.

Phan Thịnh và Phan Ly nhấc tay ra hiệu: “Cậu đừng đi đi lại lại nữa được không? Bọn tôi chóng mặt muốn chết.”

Hà Nhật Dương tức giận ngồi đối diện với Phan Thịnh và Phan Ly: “Sao Thanh Thanh vẫn chưa gọi điện cho tôi?”

Vũ Ngọc Bình đang nghiên cứu tài liệu về Lưu Nghĩa, không buồn ngẩng đầu lên hỏi: “Sao Thanh Thanh lại phải gọi điện cho cậu? Người lo liệu chuyện này là Bà cụ Hà, không phải cậu!”

“Nhưng cô ấy có thể gọi điện cho bà nội xong rồi gọi cho cho tôi một cuộc mà!” Mắt phượng của Hà Nhật Dương không khỏi hiện lên một tia hờn giận.

Thanh Thanh không gọi điện đến, hắn rất không vui!

“Bởi vì cậu không ra mặt, vì vậy đâu cần phải cảm ơn cậu?” Phan Thịnh, Phan Ly tiếp tục nói.

“Tôi không đứng ra! Chẳng qua là vì không muốn chống đối ba mẹ tôi!” Hà Nhật Dương uể oải nói: “Mẹ tôi nhúng tay vào trận đấu, khiến tôi rất bị động!”

“Vì vậy, hiện tại người có thể bảo vệ Thanh Thanh chỉ có lão nhu nhân nhà cậu. Nếu đã như vậy, cậu còn oán trách gì chứ?” Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng buông tư liệu về Lưu Nghĩa xuống, liếc Hà Nhật Dương như thể ban ơn: “Nghe nói hôm nay họ sẽ thi đối kháng theo tổ đó! Cậu không muốn đi xem một chút à?”

Hà Nhật Dương như thể nhớ ra điều gì đó, lập tức ngồi ngay ngắn, mắt phượng híp một cái, đáy mắt trút ra một tia nguy hiểm: “Không được, hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn cần làm! Tôi đã biết mấy ngày gần đây Phương Mạn Luân đang bận gì rồi!”

“Hả?” Ba người kia liền cao hứng nhìn Hà Nhật Dương.

“Các cậu còn nhờ vụ mua bán và xác nhập Đằng Phi gây xôn xao năm ngoái không?”

Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch lên, chỉ cần không liên quan đến Tống Thanh thì hắn sẽ nhanh chóng khôi phục lại thành một đế vương lạnh lùng bá đạo: “Khi Phương Mạn Luân chưa về nước, hắn đã bắt đầu nhúng tay vào cục diện trong nước rồi. Người thật sự đứng sau vụ này chính là Phương Mạn Luân, lần này hắn trở về, chính là muốn nắm chắc Đằng Phi trong tay.”

Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Thiên Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio