Hóa ra đúng là Thôi Nguyệt Lam đã nắm được điểm yếu của Khương Tiểu Khương trong tay.
Nên Khương Tiểu Khương không thể không đi hãm hại Tống Thanh
Dù sao, việc bị cấm thi suốt đời so với việc ngồi tù, cấm thi vẫn là dễ chịu hơn nhiều.
Cô ta có thể không làm nhà thiết kế, và chọn công việc nghành nghề khác.
Nhưng nếu đã ngồi tù, cuộc đời cô ta sẽ mang theo vết dơ bẩn, e là kiếp sau cũng khó mà lấy được chồng tử tế.
Cho nên, Khương Tiểu Khương lựa chọn cùng chung một ruộc với Thôi Nguyệt Lam, giúp kẻ ác ức hiếp người lành là đúng thôi.
Nhưng mà, chiêu này của Thôi Nguyệt Lam, thực chất là ai đã dạy cho cô ta vậy?
Bây giờ các thí sinh đều không được mang điện thoại và máy tính, không được liên lạc với bên ngoài.
Vậy, chỉ có thể đích thân đến đây tiếp xúc với cô ta, mới có thể.......
Mà người có thể đến được chỗ này, ngoài trừ mấy CEO và các nhà thiết kế chính, thì không còn ai khác nữa.
Vậy, người đó là ai đây?
Người có tâm tư và mưu lược sâu sắc đến vậy.
Anh ta, có thể là Hà Nhật Dương không?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Tống Thanh lại không kìm chế được suy nghĩ lung tung.
Không hiểu vì sao, càng nghĩ lại càng thấy người bí ẩn đứng đằng sau, tự nhiên thấy hao hao rất giống Hà Nhật Dương.
Nói về bụng dạ đen tối, Hà Nhật Dương thì đúng là người quá đỉnh rồi.
Nói về thủ đoạn, độc ác tài phiệt Hà Nhật Dương tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.
Điều quan trọng nhất nhất là, chỉ có Hà Nhật Dương mới có cớ này để đi tìm Thôi Nguyệt Lam.......
Nhưng nếu anh ta muốn đối phó với mình như vậy, cớ sao lại phải vòng vo vậy chứ?
Mình có phải là người níu kéo không muốn ly hôn đâu.
Chỉ cần anh ta mang đơn ly dị đến, cô sẽ ký ngay tại chỗ.
Vậy, tất cả là vì sao?
Tống Thanh thấy lòng mình, rối như một cuộn dây vậy.
Không gỡ nổi, lại càng thêm rối.
Lưu Nghĩa nhận thấy thần sắc Tống Thanh hơi khác lạ, dơ tay lên ấn vào lòng bàn tay của cô.
Tống Thanh chợt giật mình, nghe thấy phòng bên cạnh vẫn đang tiếp tục đối thoại.
“Được rồi, mười vạn này là món quá cuối cùng tôi tặng cho cô rồi. Đừng có lằng nhằng nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Thôi Nguyệt Lam bình tĩnh trả lời, một câu nói đã phán quyết luôn mọi tương lai của Khương Tiểu Khương.
“Thôi Nguyệt Lam, là ai đã đưa ra chủ ý này cho cô? Có phải ngay từ đầu cô đã cho tôi những ân huệ nhỏ nhặt, chính là chuẩn bị để lúc này lợi dụng tôi đúng không?” Cuối cùng Khương Tiểu Khương cũng đưa ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi
Đúng rồi, ai đã đưa ra chủ ý này cho Thôi Nguyệt Lam đấy?
Là Bà Hà?
Là Hà Nhật Dương?
Hay là một ai khác?
Thôi Nguyệt Lam không trả lời chính diện vấn đề này, chỉ cười, và nói: “lấy trứng trọi đá, không biết tự lượng sức mình. Chuyện của tôi, cô có tư cách hỏi sao? Ngay từ đầu, tôi thực sự không nghĩ đến lợi dụng cô, nhưng vì cô quá tham lam. Thân phận của cô không hề xứng đáng với những thứ đó, cho nên, đừng có mà trách tôi nha. Được rồi, những gì cần nói tôi cũng đã nói, cô có thể đi được rồi.”
Khương Tiểu Khương sau một hồi trầm tư rất lâu, cô đã đấu tranh trong lòng rất lâu nữa.
Cô ta không thể không thừa nhận, Thôi Nguyệt Lam nói rất đúng.
Thôi Nguyệt Lam là người có gia thế.
Bố mẹ nuôi chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta
Tuy Hà Quốc Tường không phải người phụ trách trực tiếp của Tập đoàn Hà thị, chỉ cần dựa vào một điều ông là bố của Hà Nhật Dương, ông là con trai duy nhất của Bà cụ Hà. Vị trí của ông ta, không ai có thể làm lung lay được.
Cho nên, chỗ dựa của Thôi Nguyệt Lam, cũng là không thể lung lay được.
Khương Tiểu Khương xuất thân con nhà nghèo, vốn đã là người bình thường.
Cho dù biết là bị Thôi Nguyệt Lam gài bẫy lợi dụng, cô cũng có thể làm được gì chứ?
Ai bảo lúc đầu mình tham lam quá?
Nếu lúc đầu không tham lam, có lẽ kết cục bây giờ đã hoàn toàn khác rồi
Sau khi nghĩ kỹ các tiền nhân hậu quả, cuối cùng cô cũng cầm lấy ba tỷ rưỡi đó quay người rời khỏi phòng.
Kiến mà đòi rung cây, kết quả ra sao chắc nghĩ cũng sẽ biết.
Cho nên, cô đã chọn cách nhẫn nhịn.
Hoặc nói một cách khác, cô không thể không nhẫn nhịn.
Sau khi Khương Tiểu Khương rời khỏi, Thôi Nguyệt Lam cũng rời đi rất nhanh.
Nghe thấy phòng bên cạnh không còn tiếng đối thoại nữa, cuối cùng Tống Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: “từ khi trận chiến này mới bắt đầu, Thôi Nguyệt Lam đã không còn là Thôi Nguyệt Lam của ngày xưa nữa rồi.”
Lưu Nghĩa gật đầu tán thành: “người đàn bà này vì muốn cướp đi tất cả của em, đúng thật là đã dốc hết sức lực đó!”
Tống Thanh cười gượng gạo: “biết làm sao đây, địa vị gia thế và hình ảnh của Hà Nhật Dương ngay trước mắt, tôi nghĩ trên thế giới này người con gái mà không động lòng, chắc không nhiều. Tôi có phải người không biết điều đâu, chỉ cần Hà Nhật Dương cầm đơn ly dị đến, tôi sẽ cho họ đến với nhau. Thôi Nguyệt Lam hà tất phải ép người đến vậy chứ?”
Nói đến đây, Tống Thanh lắc đầu than: “cậu nói đúng, tớ đã sống quá mệt mỏi. Chờ sau khi kết thúc cuộc thi, bất luận kết quả ra sao, tớ cũng sẽ đi thư giãn tâm hồn. Đến lúc đó tớ sẽ theo cậu về nhà, lúc đấy cậu đừng có chê tớ nhé!”
“Nói luyên thuyên gì đấy, sao tớ lại chê chứ?” Lưu Nghĩa cười ha ha: “cậu yên tâm, nhà tớ từ trên xuống dưới sẽ đón tiếp cậu như đón tiếp nàng công chúa. Nhất là mẹ tớ, mẹ thích nhất mẫu người con gái như cậu đấy! Cậu không biết chứ, hồi bé tớ khổ sở như nào! Những chiếc váy nhỏ hoa hòe lòe loẹt, kẹp tóc gì đó, đều là bản giới hạn mẹ tớ mang từ nước ngoài về. Và tất nhiên, tớ chỉ thích mỗi áo ba lỗ to và dép tông.”
Tống Thanh cười khúc khích: “thật sự là rất thương hại cậu đấy!”
Trong lúc hai người đang tào lao, phòng bên cạnh cũng có người đang nói chuyện
“Chuyện này thật không phải anh làm chứ?” có người hỏi Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cười ngượng: “tôi chưa rảnh đến thế. Mấy ngày nay, Hà Nhật Dương ép tôi từng bước, tôi đã đủ đau đầu rối bời rồi. Nếu không, việc Phương Khanh Hân nhúng tay vào, làm sao tôi không cảm nhận được. Đến khi tôi phát hiện, Phương Khanh Hân đã lún sâu vào trong rồi. Cho nên, Hà Nhật Dương mới chủ động tìm đến tôi, đưa ra cái giá tốt, tha cho Phương Khanh Hân. Nếu không, làm sao tôi có thể chủ động cúi đầu trước Hà Nhật Dương được chứ?”
Đối phương gật gật đầu: “hóa ra là như vậy. Mà lúc đầu tôi cũng rất hiếu kỳ, thực chất là ai đang chỉ đạo Thôi Nguyệt Lam đây.’”
“Tôi cũng rất hiếu kỳ.” Phùng Mạn luận không kìm được than một tiếng: “người chỉ dạy cho Thôi Nguyệt Lam, nhất định phải là người lãnh đạo tài ba và người am hiểu về tâm lý học. Nếu không, một đại tiểu thư cao ngạo ngông cuồng đến vậy, không thể nào có sự thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy được! Lòng dạ đen tối của người này, hoàn toàn không thua kém Hà Nhật Dương đâu!”
“Đúng thật như vậy.” Đối phương gật đầu: “thậm chí tôi còn đã tưởng, đây là thủ đoạn của Hà Nhật Dương mất. Nhưng, xem theo các minh chứng, Hà Nhật Dương vẫn luôn bảo vệ Tống Thanh, vậy chuyện này sẽ không thể là do Hà Nhật Dương chỉ đạo. Đúng là một điều bí ẩn!”
Phương Mạn Luân gật đầu.
“Vậy lần này anh đã phải trả giá như thế nào?” Đối phương hiếu kỳ hỏi
“3% cổ phần của Nhà họ Phương, nhưng, có một điều là đứng tên Tống Thanh. Tiểu sự muội này của ta, giờ này chắc vẫn chưa biết được, gia tài của mình đã được tặng lên? Phương Mạn Luân cười nhẹ: “Hà Nhật Dương gài bẫy ta, sao ta lại có thể không phòng tránh được chứ? Tất nhiên ta sẽ không cam tâm tình nguyện để toàn bộ cổ phiếu nhà họ Phương vào tay Hà Nhật Dương. Trong tay Hà Nhật Dương chỉ nắm 2% cổ phần, tuy anh ta có thể vào Hội đồng quản trị, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đứng cạnh đó mà nghe thôi.
“Sự gian xảo của Cậu Phương, cũng không thua kém gì Hà Nhật Dương nhì!” Đối phương than nhẹ: “hai người các anh năng lực đồng đều, thật là khiến người ta mong đợi đường hướng tiếp theo sau của các anh.”
“Ai chết dưới tay ai, vẫn còn là ẩn số.” Đôi mắt Phương Mạn Luân trầm xuống: “Hà Nhật Dương cũng rất thông minh, biết tôi không đồng ý, chủ động đề xuất để Tống Thanh làm bước đệm.”
“Cho nên?” Đối phương nhếch mày lên nhìn Phương Mạn Luân.
“Nếu Tống Thanh và Hà Nhật Dương ly hôn, quay sang kết hôn với tôi. Vậy, số cổ phần đó chả phải lại quay về rồi sao?” Phương Mạn Luân tả một cách nhẹ nhàng.
Đối phương nhìn Phương Mạn Luân kinh ngạc: “tôi nhớ là anh theo chủ nghĩa không kết hôn mà.”
“Đúng đấy, tôi theo chủ nghĩa không kết hôn. Bất kỳ một nhân tố nào trở ngại đến sự nghiệp của mình tôi cũng sẽ xóa bỏ hết. Nhưng nếu hôn nhân có lợi cho sự nghiệp, thì tôi cũng không ngại một lần được xuống mộ.” Phương Mạn Luân cười nhẹ: “anh cảm thấy trên đời này, có một người con gái nào, có thể trói được tôi sao?”
Đối phương lắc đầu: “rất khó, loại người đáng sợ như anh, sẽ không thể động lòng vì bất cứ người con gái nào, ai lấy anh người đó xui xẻo.”
Phương Mạn Luân cười nhẹ, nhưng lại không hề nói gì.
Biệt thự nhà họ Hà
Bà cụ Hà xem kỹ lại cả quá trình Tống Thanh biện hộ cho mình, gật gật đầu nói: “con nha đầu bé nhỏ này, thật là ngoài dự kiến của ta. Tâm tính kiên định này, không tệ, khí chất này đúng là phù hợp làm đương gia chủ mẫu. Xem ra dưới sự áp bức của Tống Cương, lại khiến con bé học được không ít điều đấy.
Người quản gia đứng bên cạnh, cúi đầu nói: “vậy lão phu nhân, bà có cảm thấy việc lần này, là phu nhân làm chứ?”
“Có phải cô ta làm hay không còn chưa chắc chắn. Cái tên Quốc Tường khốn khiếp kia, lâu nay vẫn là thương vợ thương đến nỗi không biết trời đất. cũng không loại trừ là thủ đoạn của con trai ta.” Bà cụ Hà tuy không ưa con dâu của mình, nhưng đối với con trai lại rất khoan dung.
Quản gia Hòa cười tủm tỉm nói với bà: “đàn ông nhà họ Hà này đều rất si tình, đây là tổ tiên đã truyền lại. Tiên sinh cũng là giống lão gia đấy. Năm đó nhà lão gia khóc mếu khêu gào muốn lão gia nạp thiếp, nhưng lão gia đã cố chống lại mọi áp lực, nhất quyết không chịu, suốt đời này chỉ sống hòa hòa mỹ mỹ cùng bà.”
Bà cụ Hà cười òa lên, nói: “đúng là thế thật. Năm đó khi ta còn chưa sinh được Quốc Tường, nhà Nhà họ Hà không biết đã gây bao nhiêu áp lực, thậm chí cha của lão gia còn uy hiếp sẽ tước quyền thừa kế của ông. Năm đó nhà Nhị gia còn đẻ liên tiếp bốn cậu con trai, chi nhà mình suýt nữa thì thành cổng thông tin bị mọi người bới móc tơi bời.
Quản gia tiếp tục nói: “nói trắng ra, vẫn là lão phu nhân có phúc. Chẳng phải cuối cùng bà cùng mở mày mở mặt, sinh được tiên sinh sao? Lão gia cũng ngồi vững bảo tọa của người kế thừa rồi sao?”
Bà cụ Hà gật gật đầu: “cũng chính là lẽ đó. Cho nên, nếu nha đầu Tống Thanh đó sinh cho nhà họ Hà ta đứa con dù trai hay gái, ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Cho dù mẹ chồng rắc rối của nó có kén chọn đến mấy, cũng không thể vượt qua được quy định nhà họ Hà.
“Xem ra lão phu nhân thật sự đã thích nha đầu này rồi đó, đâu đâu cũng nghĩ cho nha đầu này rồi.” quản gia Hòa đưa cho bà cốc trà thơm.
Bà cụ Hà cười rồi đỡ lấy cốc trà: “một đứa con gái ngoan, ai cũng sẽ thích thôi. Nha đầu này, phong cách hơi có chút giống ta hồi trẻ đó.”
“E là thiếu gia cũng thật lòng với cô bé này rồi.”quản gia Hòa tiếp tục nói: “nhìn xem ánh mắt căng thẳng của thiếu gia kìa. Bao nhiêu năm rồi, cũng chưa thấy thiếu gia căng thẳng đến thế.”
Bà cụ Hà cười càng vui mừng: “ừ, ta đã không được chọn con dâu, giờ việc chọn cháu dâu, nhất định ta phải làm rồi!”
“Cho nên, bà mới gọi điện cho bộ Thương Vụ, xúc tiến việc trao đổi giữa thiếu gia và cậu cả Phương?” quản gia Hòa hỏi: “chả phải bà nói không tham dự những việc này rồi sao?”
Truyện convert hay : Cửu Thiên Thần Tế Tô Lạc