Ở trong phòng suốt 3 ngày liền, Tống Thanh cảm thấy mình sắp mọc rong rồi.
Nhưng mà, 3 ngày này cũng không phải không có thu hoạch gì.
Cô đã vẽ được một cuốn sổ các mẫu cúc áo, đồng thời tự tay làm một đống cúc áo.
Hầu như kiểu nào cũng có, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Lưu Nghĩa cũng vẽ được rất nhiều mẫu đai lưng, có nam có nữ, có mẫu thời trang, có mẫu giải trí....
Ngày mai là ngày nộp bản vẽ, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều khá khẩn trương.
Lưu Nghĩa nói với Tống Thanh: “có cần ra ngoài uống một ly cho bớt căng thẳng không?”
Tống Thanh ngẫm nghĩ, nói: “được. Chúng ta hôm nay thả lỏng một chút, chờ kết quả ngày mai!”
Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Tống Thanh, khích lệ cô ấy: “Thanh Thanh, cậu chắc chắn không thành vấn đề!”
Tống Thanh cười đáp: “Ừm, chúng ta đều sẽ qua mà”
Trước khi đi, Tống Thanh đem các bản vẽ thu dọn gọn gàng, bỏ vào két sắt, mới cùng với Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Tống Thanh cùng với Lưu Nghiã mới ra ngoài, một bóng người liền đến, cô ấy vừa mới muốn đi mở cửa thì bị một cánh tay đè chặt trên tay nắm.
“Cô Thôi, nơi này không phải là nơi cô có thể vào.” Tiểu Hà cười nói.
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên ngẩng đầu, lùi hai bước, với vẻ không tin nổi: “sao cậu lại ở đây?”
Trên mặt Tiểu Hà vẫn nụ cười công nghệ đó, trả lời câu hỏi thì khiến người ta không vui chút nào: “bởi vì chỉ có tôi ở đây, mới có thể ngăn cản cô Thôi vào phòng.”
Thôi Nguyệt Lam hình như biết rõ thân thủ của Tiểu Hà, cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiểu Hà: “cậu có biết hậu quả cậu đắc tội tôi?”
Tiểu Hà cười híp mắt đáp: “biết chứ! Đắc tội cô Thôi cùng lắm là bị chửi. Nhưng nếu tôi không ngăn lại cô Thôi, tôi có thể sẽ bị đuổi việc!”
“Cậu!” Thôi Nguyệt Lam tức rung cả người.
Tiểu Hà vẫn bộ dạng không quan tâm gì cả, nói: “Cô Thôi, mời. Nếu để người ta phát hiện cô xuất hiện trước cửa phòng Cô Tống, thì không thể giải thích rõ được nhé.”
“Được được được! Cậu chấp nhận làm chó săn cho Hà Nhật Dương thì làm đi!” Thôi Nguyệt Lam thực sự là bị Lý Hạ đả kích, khả năng nhẫn nhịn mới luyện nên của cô nhất thời bị Tiểu Hà làm hỏng hết, lần nữa nói không qua suy nghĩ mà chửi ra miệng, “chờ cha mẹ tôi về nước, tôi sẽ cho cậu biết hậu qủa việc đắc tội tôi! Chúng ta chờ mà xem!”
Tiểu Hà quả nhiên có tiềm năng chọc tức chết người không cần đền mạng, nghe Thôi Nguyệt Lam nói thế, Tiểu Hà cười híp mắt trả lời: “Ừm, tôi nhất định sẽ nói lại y chang những câu này với chủ tịch. Chủ tịch từng nói, nếu tôi từ chức không làm ban lãnh đạo trợ lý nữa, chủ tịch sẽ cho tôi 10 triệu đô dưỡng lão. Cô Thôi, cô tính khi nào cho tôi nghỉ hưu? Để tôi biết mà chuẩn bị.”
“Cậu....” Thôi Nguyệt Lam tức muốn ói máu.
Tiểu Hà vẫn đứng trước cửa không chút động đậy, cứ thế nhìn Thôi Nguyệt Lam.
“Tốt tốt tốt......” Thôi Nguyệt Lam chỉ để lại câu căm hờn: “chúng ta cứ chờ mà xem!”
“Cô Thôi, đi mạnh khỏe không tiễn.” Trên mặt Tiểu Hà vẫn tỏ vẻ tôn trọng, nhưng trong lòng thì sao thì chỉ có anh ta mới biết.
Tống Thanh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ngoài phòng cô, khi cô và Lưu Nghĩa cơm no rượu say trở về, thì ngoài cửa phòng vẫn với trạng thái yên tĩnh an toàn.
Giác quan thứ 6 của Lưu Nghĩa khá tốt, vừa tới cửa, mũi cô nhúc nhích một lúc, ánh mắt trầm mặc: “có người mới tới ngoài cửa phòng chúng ta.’
Tống Thanh lấy thẻ phòng ra mở cửa: “không phải chứ? Có phải cậu quá căng thẳng không?”
‘Hai chúng ta đều không dùng nước hoa, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng không dùng nước hoa, nhưng cửa phòng rõ ràng có mùi nước hoa nhạt nhạt.” Chân mày Lưu Nghĩa khẽ nhíu: “có lẽ do tôi quá nhạy cảm, cũng có lẽ là có người khác ngang qua không chừng.”
Tống Thanh cười, nói: “đi thôi, chắc do cậu nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi hai người đi vào phòng, bóng người Tiểu Hà, biến mất tại góc khuất.
Tiểu Hà vừa đi vừa báo cáo tình hình với Hà Nhật Dương: “nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Hà Nhật Dương nhận được tình báo từ Tiểu Hà, khóe môi cong lên, trả lời khẽ một chữ: “Ừm”.
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến.
Hôm nay, tất cả mọi người đều đem câu trả lời của mình bỏ vào phong bì kín, nộp cho ban tổ chức.
Sau đó ban tổ chức mới đem đáp án giao cho Đái Duy kiểm duyệt.
Đái Duy là chủ khảo chính, những chủ khảo khác đều là nhà thiết kế của các thương hiệu khác.
Tất nhiên ý kiến chủ yếu vẫn do Đái Duy tiến hành đánh giá.
Lần đánh giá lần bày khác so với các lần trước, lần này là tiến hành công khai.
Tất cả người tham gia đều trong phòng hội nghị chờ đợi, ban tổ chức theo thứ tự từng người đem tác phẩm họ ra, do Đái Duy và các chủ khảo đánh giá cho điểm.
Do đó, mọi người đều có thể nhìn thấy thành tích của mình và của những người khác.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa ngồi trong đám người, căng thẳng nhìn Đái Duy đánh giá.
Thôi Nguyệt Lam lạnh nhạt nhìn Tống Thanh, ánh mắt càng nguy hiểm.
Cuộc thi lần này, cô bị áp chế dữ dội, không đưa tin ra ngoài được, thông tin bên ngoài cũng không lọt vào trong.
Điều này chưa bao giờ xảy ra.
Chẳng lẽ có người chặn thông tin của mình?
Là ai?
Hà Nhật Dương sao?
Thậm chí không tiếc cho Tiểu Hà âm thầm bảo vệ cô ta?
Tống Thanh......Tống Thanh...... rốt cuộc cô có gì tốt? Khiến Hà Nhật Dương cứ nghĩ mãi về cô?
Nếu như thế giờ này không có cô, thế thì con đường của tôi dễ đi biết mấy?
Tống Thanh cảm thấy sau lưng có ánh nhìn như kim chích, không kiềm được quay lại nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt sắc bén hận thù của Thôi Nguyệt Lam.
Ánh mắt của Tống Thanh cũng nặng trĩu theo, sau khi Thôi Nguyệt Lam thấy Tống Thanh quay lại, mới thu hồi ánh nhìn của mình, chuyển sang chỗ khác.
Tống Thanh thở phào.
Ánh nhìn vừa rồi của Thôi Nguyệt Lam, thật sự đầy sát khí.
Lưu Nghĩa phát hiện Tống Thanh có sự khác thường, nghi hoặc nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh nhẹ lắc đầu, tỏ ra mình không sao.
Lúc này, đúng lúc Đái Duy đánh giá tác phẩm của Tống Thanh.
Trái tim của Tống Thanh, lập tức liền thấp thỏm, căng thẳng nhìn về phía Đái Duy và các vị ban giám khảo.
Đai Duy nhìn vào các cúc áo có tạo hình đẹp đẽ trước mặt, liền cười; “đây là từ lúc tôi làm ban giám khảo đến nay, lần đầu thấy có người chọn đi theo hướng rủi ro thế này. Lúc trước không phải không có người làm như thế, nhưng dù có lệch khỏi thế nào cũng không rời khỏi hướng chủ đạo. Người tham gia lần này, thật khiến tôi kinh ngạc! Tuyệt nhiên dám lựa chọn cúc áo không gì nổi bật này.”
Dứt lời, Đái Duy cầm lên một chiếc cúc, chăm chú ngắm nhìn, lần nữa nở nụ cười: “Nào, chúng ta cần cho chiếc cúc này một cái cận cảnh. Cái này cần chụp gần, mới có thể thấy rõ bên trên đó có gì.”
Ống kính đưa gần, nhắm chuẩn chiếc cúc.
Cả màn hình lớn chốc lát xuất hiện bề mặt xung quanh của chiếc cúc và góc độ cận cảnh.
Tống Thanh căng thẳng.
Lưu Nghĩa cầm lấy tay Tống Thanh, cho cô ấy sự khích lệ.
Mấy vị ban giám khảo cũng lần lượt truyền tay nhau xem chiếc cúc.Đái Duy cười nói: “mọi người đều thiết kế quần áo, giày dép, túi xách, nón, đai lưng, thậm chí là trang sức, đồng hồ. Hầu như mọi người ít có ai quan tâm đến chiếc cúc nhỏ nhắn này. Bây giờ sẽ cho chúng ta thấy chiếc cúc này có gì đặc biệt. Xin mời, nhà thiết kế chiếc cúc này lên trình bày.”
Một tràng pháo tay vang dội cả phòng thi.
Tống Thanh ngây ra.
Tự mình lên sân khấu trình bày?
Chẳng lẽ không phải chỉ cần ban giám khảo đánh giá thôi sao?
Tại sao còn cần mình lên giải thích?
Lưu Nghĩa đẩy nhẹ Tống Thanh, nhẹ giọng hối thúc: “Nhanh lên đi! Đây là cơ hội của cậu! Nói thật hay nhé!”
Tống Thanh ngơ ngác đứng dậy, chỉ trả lời đôi câu cho qua, máy móc đi lên đứng cạnh Đái Duy.
“Chào thầy Đái”. Khi Tống Thanh nhìn thấy Đái Duy, cuối cùng cũng tỉnh người, lễ phép chào hỏi: “tôi là nhà thiết kế chiếc cúc này, tôi tên Tống Thanh.”
Đái Duy cười híp mắt nhìn Tống Thanh, nói: “ông Charles dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe ạ, xin cám ơn!” Tống Thanh cười đáp.
Sau khi hai người đơn giản chuyện trò vài câu, Đái Duy liền nhường vị trí của mình cho Tống Thanh.
Sau khi Tống Thanh lần nữa cám ơn, đứng vị trí Đái Duy vừa đứng, sau khi chỉnh xong micro, trước tiên là nhìn một vòng xung quanh phòng thi, bày tỏ sự cám ơn với ban tổ chức và các bạn tham gia, giờ mới chậm rãi mở miệng nói: “những chiếc cúc mà mọi người thấy, sẽ dựa vào trang phục, trường hợp, giới tính thậm chí là tuổi tác không giống nhau tiến hành phối hợp. Mọi người đều biết, tác dụng của chiếc cúc đối với thương hiệu, phần lớn đều là xuất hiện với tư cách là vật trang trí, hầu như các thương hiệu đều không chú ý đến những chiếc cúc.”
Tống Thanh dừng lại, nói tiếp: “thế nhưng tôi phát hiện, trong cuộc sống, tác dụng của chiếc cúc đúng là không thể thiếu được. Cho dù là thực dụng hay trang trí, đều có tác dụng làm nên sự hoàn mỹ. Nếu bộ thời trang cao cấp, lại vì chiếc cúc thô sơ mà mất giá, thế thì được không bằng mất. Thế nhưng, nhà thiết kế có thể thiết kế ra chiếc cúc, thì quá ít ỏi. Phần lớn đều do các nhà thiết kế không nổi tiếng thiết kế ra. Ngoại trừ những cá nhân tự đặt làm thì hầu như rất ít thấy thương hiệu nào có nhà thiết kế chỉ dành riêng cho thiết kế cúc áo.”
“Lúc trước tôi là nhà thiết kế tạo hình, do tiếp xúc nhiều thời trang cao cấp. Những chiếc cúc của thời trang cao cấp này được thiết kế rất tinh xảo, nhưng giá cả của thời trang cao cấp quá đắt, thực ra thì không phù hợp với doanh nghiệp sản xuất theo lô. Không cần biết là thương hiệu hạng nhất hay hạng nhì, hay thương hiệu đại chúng bậc thấp, vì để lan tỏa ra khắp thế giới, do đó lượng hàng hóa lúc nào cũng lớn. Trong điều kiện này, dù chỉ là một trang sức nhỏ bé, có thể quyết định sự thành bại của hàng loạt các sản phẩm.”
“Nếu vậy, dưới điều kiện rằng hầu hết các thương hiệu không thể thực hiện được tay nghề như các trang phục cao cấp, chẳng lẽ thật sự hết cách sao? Thực ra không hẳn vậy. Các chiếc cúc được đánh bóng thủ công thật sự rất đẹp, nhưng kích cỡ dưới sự giám chế của máy tính càng chuẩn xác hơn. Chúng ta thiếu không phải là kích cỡ, mà là đầu óc. Trong thời đại vô vàn thương hiệu trải dài khắp thế giới, tôi tin rằng chi tiết quyết định tất cả, tuy rằng chiếc cúc này không gì nổi bật, nhưng một khi đặt dưới ống kính, nó lại có thể nhất điểm giang sơn. Mời mọi người xem....” Tẩm Nhất quay người lại xem cận cảnh chiếc cúc trên màn hình lớn, tiếp tục nói.
“Đây là cùng một bộ quần áo, dùng hai loại cúc áo khác nhau. Nhìn từ xa, hầu như không gì đặc biệt. Nhưng nếu như chúng ta phóng to nhìn”. Tống Thanh nhờ nhân viên phụ trách tiếp tục phóng to hình ảnh, sau đó giải thích; “mọi người sẽ phát hiện, trang phục dùng cúc áo bình thường, tuy nhìn thì nhã nhặn, nhưng không tinh tế. Còn bộ quần áo dùng chiếc cúc kia, mọi người có cảm thấy người mặc lên bộ đồ này, dù là chất lượng cuộc sống hay thái độ sống, đều vô cùng tinh tế không?”
Truyện convert hay : Cuồng Thê Đột Kích: Cửu Gia, Chào Buổi Sáng!