Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 214: tính kế và bị tính kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân viên hãm hại Tống Thanh kia lảo đảo té ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch mà nói: “Đúng vậy, tất cả đều do tôi làm, không liên quan đến bất cứ ai khác! Tôi chỉ là không ưa vẻ mặt kiêu căng đó của Tống Thanh!”

Những người xung quanh lặng lẽ nhìn cô ta.

Tống Thanh kiêu căng?

Cô kiêu căng lúc nào?

Cô là người khiêm tốn nhất đó, hiểu không?

Lý do này cũng miễn cưỡng quá rồi nha!

“Các người muối đuổi thì đuổi, muốn tố cáo thì tố cáo, muốn báo cảnh sát thì cứ báo cảnh sát đi!” Người nhân viên này hếch cằm lên, tỏ vẻ lợn chết chẳng sợ nước sôi.

Thôi Nguyệt Lam đột nhiên cười phá lên, đưa tay chỉ vào thí sinh trợ giúp Tống Thanh mà nói: “Tôi tính đi tính lại, ngăn ngừa đủ điều, lại không tính ra người của Hà Nhật Dương lại ẩn mình kín kẽ như vậy. Tôi cho rằng chỉ có mình tôi cài người vào nội bộ, lại chẳng ngờ có kẻ khác cũng như thế! Tống Thanh, hôm nay coi như cô may mắn, nhưng mà, chúng ta cứ chờ xem!”

Lời nói này của Thôi Nguyệt Lam xem như là gián tiếp thừa nhận việc này đều là do cô ta trù tính.

Dựa theo quy định, Thôi Nguyệt Lam bị hủy bỏ tư cách tranh tài, hơn nữa bị cấm thi đấu suốt đời.

Nhưng mà, đối với Thôi Nguyệt Lam thì điều này chẳng có nghĩa lý gì.

Cô ta hoàn toàn không quan tâm.

Thắng thua lần này đối với cô ta hoàn toàn chẳng là gì!

Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, Tống Thanh đứng tại chỗ, mãi không hoàn hồn.

Mặc dù oan ức của mình đã được rửa sạch, thế nhưng cô vẫn cảm thấy có nhiều chuyện còn chưa rõ ràng.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi Thôi Nguyệt Lam bị xử lý, thí sinh từng giúp đỡ Tống Thanh lặng lẽ lui sang một bên, cũng không có ý định tranh công với Tống Thanh.

Rốt cuộc là do ai sắp xếp hắn ta vào đây?

Lưu Nghĩa dường như hiểu ra gì đó, không khỏi khẽ ca thán một tiếng: “Đến giờ phút này, tớ mới tâm phục khẩu phục.”

Tống Thanh vẻ mặt mờ mịt: “Hả?”

Lưu Nghĩa nhìn người thí sinh kia một cách sâu xa, nhẹ nhàng nói: “Ngay từ khi trận tranh tài bắt đầu, người đó đã nằm vùng trong đám thí sinh. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là tạo ra một đòn quyết định. Tính cách của kẻ sắp xếp người này thật quá đáng sợ, đời này đừng nên đối địch với người như thế. Thật quá đáng sợ!”

Tống Thanh còn đang mê man hỏi: “Cậu nói cái gì thế?”

Lưu Nghĩa không trả lời vấn đề này: “Hơn nữa, sớm biết Thôi Nguyệt Lam muốn hãm hại cậu, lại không đánh rắn động cỏ mà dùng con đường khác phơi bày ra chân tướng. Sự mưu lược này quá điềm tĩnh và vững vàng, đúng là không cho người khác sống nữa mà!”

Tống Thanh vẫn không hiểu gì: “Rốt cuộc là cậu đang nói ai thế?”

Lưu Nghĩa tức giận trả lời: “Cậu tự nghĩ đi!”

Tống Thanh mặt mày vô tội: “Tớ không biết mà!”

Trong biệt thự phía xa, Vũ Ngọc Bình đầy vẻ tươi cười mà cảm khái: “Nhật Dương, thủ đoạn này của cậu có phải là hơi quá rồi không? Cậu làm vậy, không sợ đắc tội với mẹ cậu sao?”

Hà Nhật Dương mỉm cười một cách lười biếng: “Đây chính là do bà nội tôi bày mưu đặt kế đấy, tôi dám không theo sao?”

Phan Thịnh và Phan Ly lắc đầu nói: “Bà cụ Hà chỉ để cho cậu lo liệu thôi, đây cậu lại gài bẫy Thôi Nguyệt Lam mất rồi! Nhưng mà, nhìn thấy bản lĩnh gài bẫy người ta của cậu, chúng tôi yên tâm rồi!”

Hà Nhật Dương tức giận trừng bọn họ: “Mấy cậu nên lo lắng một chút xem Thanh Thanh có thể qua cuộc thi này hay không đi kìa!”

Vũ Ngọc Bình lắc đầu nói: “Chậc chậc, không phải là tôi đả kích cậu, ý tưởng của Thanh Thanh cũng không tệ đâu, thế nhưng nền tảng còn quá yếu kém! Cuộc thi này e là phải hẹn lần sau rồi!”

Hà Nhật Dương mỉm cười: “Chẳng sao, tham dự thì cứ tham dự. Dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng ký hợp đồng với Tập đoàn Hà thị thôi!”

“Vậy cũng chưa chắc đâu. Tôi đột nhiên cảm thấy Thanh Thanh ký hợp đồng với thương hiệu của nhà tôi cũng tốt lắm đó! Thiết kế cúc áo kia cũng không tồi, không bằng cứ mang về công ty đi, chuyên môn thiết kế cúc áo cho tôi là được!” Vũ Ngọc Bình cười hì hì nói.

Hà Nhật Dương duỗi chân đứng dậy, hoạt động mấy khớp ngón tay của mình, nhe răng cười với Vũ Ngọc Bình bằng nụ cười nham hiểm: “Ngọc Bình à, mấy ngày cậu không vận động rồi, đến đây, hoạt động gân cốt với tôi nào!”

Vũ Ngọc Bình vừa rồi còn vô cùng đắc ý, nghe thấy những lời này của Hà Nhật Dương thì lập tức hét lên thảm thiết: “Yamete!” (Dừng lại đi!)

Phan Thịnh và Phan Ly: “Phụt...”

Tin tức Thôi Nguyệt Lam bị hủy bỏ tư cách thi được truyền đến tai Bà Hà, Bà Hà lập tức gọi điện thoại đến.

Thôi Nguyệt Lam tiếp điện thoại với vẻ vô cùng uất ức.

“Lam Lam à, con yên tâm! Chờ mẹ về nước, nhất định sẽ trút giận thay cho con!”

Bà Hà liên tục an ủi Thôi Nguyệt Lam: “Lần này thua thì thua, chẳng có gì ghê gớm cả! Tống Thanh kia cũng chưa chắc có thể qua được lần thi đấu này!”

Thôi Nguyệt Lam nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, con thật sự không hiểu, anh Nhật Dương sao lại thiên vị Tống Thanh như vậy! Mẹ nhìn sự sắp đặt của anh ấy kìa, đều là nhằm vào con!”

Bà Hà cười gượng một tiếng: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ sẽ về dạy dỗ nó một trận, trút giận cho con có được không?”

Thôi Nguyệt Lam liên tục làm nũng: “Mẹ, mẹ mau về nước đi! Mẹ không về, con không có chỗ dựa nào, con sắp bị bắt nạt chết mất rồi! Cô ta ỷ vào anh Nhật Dương cưng chiều mà coi trời bằng vung đi bắt nạt con. Bây giờ còn bắt tay với một đứa nam không ra nam, nữ không ra nữ để chèn ép con! Bà không thích con! Mẹ, mẹ mau về nước đi mà!”

Nghe thấy Thôi Nguyệt Lam làm nũng, trái tim Bà Hà bỗng chốc mềm nhũn: “Được được được, chúng ta sẽ tranh thủ trở về nhanh một chút. Trong khoảng thời gian này, con tạm thời đừng đụng vào Tống Thanh. Chờ mẹ trở về sẽ làm chỗ dựa cho con!”

Có những lời này của Bà Hà, Thôi Nguyệt Lam mới thoả mãn mà nở nụ cười.

Tống Thanh bị hãm hại hai lần liên tiếp, quả thực có hơi đả kích.

Mặc dù cả hai lần đều an toàn vượt qua, nhưng thực sự cũng rất tổn thương đến lòng nhiệt thành của cô.

Cũng không biết rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp mình, Tống Thanh cảm thấy mình rất thất bại.

Cô ngu xuẩn đến mức không phát hiện ra điều gì như vậy, người ngầm giúp đỡ cô chắc hẳn đang chê cười cô nhỉ?

Thôi Nguyệt Lam bị hủy tư cách, cuộc thi vẫn tiếp diễn.

Hiện giờ còn lại mười chín người cạnh tranh năm vị trí cho trận chung kết xếp hạng.

Có thể nói, chỉ cần vào trận chung kết, về cơ bản là đã lót đường sẵn sàng cho tương lai trở thành nhà thiết kế đẳng cấp.

Lúc này Tống Thanh thật sự không tự tin.

Bởi vì đề thi vòng này quả thật rất hóc búa.

Cô cũng không đủ vật liệu, không đủ thời gian thiết kế, rất thử thách năng lực ứng biến cá nhân.

Những điều này vừa đúng lại là chỗ Tống Thanh chưa học được.

Những người không tự tin như Tống Thanh có rất nhiều, Lưu Nghĩa cũng là một trong số đó.

Lưu Nghĩa gượng cười mà lắc đầu, xem ra lần này cô phải dừng lại ở trận chung kết rồi.

Nhưng mà, có thể đi đến bước này đã rất đáng rồi!

Lúc nộp bài thi, phần lớn tác phẩm của mọi người đều tạm được.

Khi Tống Thanh nộp bài của mình lên thì chủ động chào hỏi: “Xin lỗi, đây đã là mức cực hạn của tôi.”

“Không sao, cố gắng lên!” Nhà thiết kế cười gật đầu.

Tống Thanh về đội của mình, tràn ngập áy náy mà nhìn những người khác trong đội.

Tất cả mọi người đều đang khích lệ và an ủi lẫn nhau.

Đi đến bước này, mọi người thật sự đều đã cố hết sức.

Kết quả bình chọn có rất nhanh.

Quả nhiên, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều trượt.

Tống Thanh đứng ở nơi đó, vẻ mặt cười gượng gạo.

Nói không thất vọng là giả.

Thế nhưng cô cũng hiểu, với trình độ bây giờ của mình nếu như có thể đi vào trận chung kết xếp hạng thì thật sự rất đáng chê cười.

Giống như một học sinh lớp mười bình thường cùng tham gia thi đại học với học sinh lớp mười hai. Nếu như học sinh lớp mười này có thể thuận lợi thi đậu đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, chẳng khác nào là kỳ tích.

Còn thi rớt là chuyện trong dự liệu.

Mất mát thì mất mát, tóm lại cũng chẳng phải đả kích tựa sét đánh giữa trời quang gì.

Lưu Nghĩa ôm chầm lấy Tống Thanh: “Không sao, thua thì thua. Chẳng phải mẹ tớ đã nói rồi sao? Mặc kệ chúng ta thắng thua thế nào thì bà ấy cũng đã làm một bàn thức ăn lớn, chờ chúng ta về nhà!”

Tống Thanh ôm lại Lưu Nghĩa một chút: “Được, vậy tớ không khách khí nữa! Tớ đi thật đấy!”

“Đừng nói là đi thật, đi luôn cũng được.” Lưu Nghĩa giơ tay nhéo mũi Tống Thanh một cái: “Đến nhà tớ ăn thoải mái đi! Mẹ tớ muốn giữ dáng nên ăn ít lắm, chúng ta cứ ăn hết phần của bà ấy! Ăn cho đã luôn!”

Tống Thanh bật cười thành tiếng.

Lúc này, người phụ trách chợt cất cao giọng nói: “Mọi người im lặng một chút, các giám khảo của trận chung kết cuối cùng đến đây thăm hỏi mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào!”

Ồ?

Còn chưa đến trận chung kết xếp hạng mà boss cuối đã xuất hiện hết rồi?

Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương dẫn đầu đi trước, Vũ Ngọc Bình đi theo phía sau, Phan Thịnh, Phan Ly, Phương Mạn Luân và những CEO và nhà thiết kế trưởng của các công ty khác đang cùng đi về phía bên này.

Trang phục ngày hôm nay của Hà Nhật Dương là Smart Casual, vẻ mặt kiêu hãnh, khí phách tỏa ra.

Bất kể nam nữ gì đều không kiềm được mà bị hắn thu hút hết toàn bộ lực chú ý.

Hà Nhật Dương vừa vào đã thấy Tống Thanh, ánh mắt mang theo một chút ý cười, bình tĩnh về ung dung đi về phía cô.

Tống Thanh ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương, hai người cứ vậy mà đứng trong đám người, chăm chú nhìn nhau.

Chỉ là một đôi mắt thì ẩn ý cười, một đôi mắt thì mang vẻ nghi hoặc.

Hà Nhật Dương dẫn theo mọi người đứng ở đằng trước, tất cả thí sinh và nhân viên công tác tự động lui ra phía sau mà xếp thành hàng ngay ngắn.

Đây là sức hút từ phẩm cách của đế vương.

Cho dù không nói câu nào thì người khác cũng vô thức thần phục.

Hà Nhật Dương dời ánh mắt khỏi Tống Thanh, liếc nhìn toàn hiện trường, khóe môi hơi nhếch lên: “Đầu tiên xin chúc mừng năm vị thí sinh đã tiến vào trận chung kết xếp hạng, chúc mừng các vị đã lấy được quyền lựa chọn vào làm việc ở công ty cấp cao nhất thế giới.”

Trong đám người bỗng chốc vang lên một tràng pháo tay.

Hà Nhật Dương khẽ vuốt cằm, chờ tiếng vỗ tay lắng xuống thì nói tiếp: “Thí sinh không được vào vòng trong cũng đừng vì vậy mà nản lòng. Bởi vì đi đến trận chung kết, các vị cũng đã thắng lợi. Mười bốn thí sinh không được tuyển chọn ngày hôm nay, các vị vẫn có một cơ hội tự thuyết minh, chỉ cần làm cho mấy người chúng tôi hài lòng, như vậy các vị cũng sẽ có một cơ hội tiến vào những công ty hàng đầu để học tập và làm việc.”

Tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt!

Những thí sinh vẫn cho là mình sẽ về tay không thì đột nhiên nghe được tin tức này, quả thật là vui mừng như điên!

Thì ra bọn họ vẫn còn cơ hội!

“Nội dung lần tranh tài này đúng là cực kì khắc nghiệt. Thẳng thắn mà nói, không có bất cứ vật liệu thiết kế nào, thật sự là thử thách rất lớn đối với nhà thiết kế. Nhưng mà, tôi rất vui mừng, từ trên người các vị, tôi nhìn thấy được tiềm lực, nhìn thấy được hi vọng.”

Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Đây là điều khiến tôi vui vẻ nhất. Cho dù ngày hôm nay các bạn không nhận được giải thưởng thì cũng đừng nản lòng, bởi vì tài năng của bạn đã chứng minh thực lực của bạn, chỉ là người cùng cạnh tranh với bạn quá mạnh. Lần sau, chúng tôi vẫn sẽ đợi bạn ở đây.”

Truyện convert hay : Cấm Dục Tổng Tài, Cầu Buông Tha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio