Tống Tử Dao nói đến đây, nước mắt lại tuôn rơi: “Tôi thậm chí còn không có mặt mũi nào quay lại để nhìn người nhà mình nữa. Bởi vì sự mất mát của tôi, làm cho người nhà đau lòng, con cái chịu đau khổ.”
Lưu Nghĩ quay đầu nhìn Tống Thanh: “Thanh Thanh, cậu và mẹ nuôi...”
Tống Thanh gật đầu: “Vâng, trùng hợp như vậy. Mẹ nuôi của cậu, là mẹ ruột của tôi!”
Miệng của Từ Vân Khê há hốc ra: “Lại trùng hợp như thế nhỉ?”
“Đúng thế, chỉ có thể nói quá trùng hợp đi.” Tống Tử Dao nói một cách đầy cảm động: “Mẹ cũng không ngờ được, khi mẹ vừa về nước lại có thể gặp được con gái của mình. Bao nhiêu năm nay, mẹ chỉ có thể nhìn bước ảnh của con từ nơi xa, mơ hồ đến mức không nhận ra được nét mặt của con, để đoán xem các con có sống tốt hay không. Tất cả đều là do lỗi của mẹ.”
“Rốt cuộc đâng xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Vân Khê ôm lấy cánh tay mà nói: “Tử Dao, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu luôn giấu rất kỹ chuyện của mình. Mình cũng chưa từng hỏi cậu, tại sao chưa từng quay lại nước. Bây giờ, đột nhiên cậu lại có một đứa con gái, phải chăng cần cho mình một lời giải thích hợp lý?”
“Đúng, hôm nay mình chính là muốn giải thích rõ ràng với cậu. mình không chỉ có con gái, còn một cậu con trai nữa, gọi là Tiểu Linh, tên trước đây của nó là Lâm Linh, nếu không có gì xảy ra, thì nó đã đổi tên thành Tống Linh.” Tống Tử Dao không còn giấu diếm gì nữa, kể lại một lần nữa những việc mình đã trải qua.
Tống Thanh đứng bên cạnh giải thích bổ sung trong những năm qua, sự thay đổi của Lâm gia, và nguồn gốc của Nhà họ Tống ở thành phố H.
Khi Tống Thanh nói đến Tống Cương những nội dung trải lòng chân thật, thì Từ Vân Khê cùng với Lưu Nghĩ đều thở dài lạnh buốt nặng nề.
Họ đều không ngờ rằng, trên thế giới này lại có một người vong ân phụ nghĩa như thế!
Nhà họ Tống thành phố G đã cứu mạng của họ, họ lại dùng tính mạng của đứa con để uy hiếp con gái Nhà họ Tống!
Đây gọi là đạo lý gì!
Thế giới này còn có công lý không?
Nếu chỉ có thế thì cũng bỏ qua đi, nhưng mà lại đối xử tốt cùng lúc hai đứa trẻ.
Nhưng Tống Cương và Tống Thúy, làm việc đó gọi là việc con người làm sao?
Lại còn ép đứa trẻ đang bình thường trở thành một người tự kỷ, ép buộc Tống Thanh thay thế Tống Ngọc Nhan xuất giá!
Trong rủi có may, Tống Thanh gả cho người con trai là Hà Nhật Dương.
Nếu không thì...
Từ Vân Khê quay đầu lại nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh à, con thật lòng muốn ở cùng cậu hai Nhà họ Hà không?”
Tống Thanh cười mỉm gật đầu: “Trước đây có từng do dự, bởi vì khi đó lý do để duy trì mối quan hệ hôn nhân với anh ấy là, anh trai vẫn đang điều trị bên Đức cần sự đồng ý của anh ấy. Nhưng mà, hôn nhân của chúng con cũng có tình cảm. Anh ấy nói, cuộc đời này của anh ấy sẽ không phụ bạc con. Con cũng rất thích anh ấy, muốn chung sống cùng anh ấy.
Tống Tử Dao nói: “Đợi có cơ hội, đưa anh ta đến cho mẹ xem, xem xem là người con trai như thế nào, mà làm cho con gái của mẹ hồn siêu phách lạc.”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng lên: “Mẹ...”
Lưu Nghĩ cười nhẹ nói: “Cho dù thế nào, mẹ nuôi đã nhận lại được Thanh Thanh, đây đúng là một việc không có gì tốt hơn được nữa! Sự đoàn tụ ngày hôm nay của chúng ta, chính là sự đoàn tụ của chính nghĩa chân chính!”
Từ Vân Khê cười mỉm rồi kéo tay của Tống Thanh nói: “Bác nói rồi, bác với khuê nữ này có duyên về đôi mắt, thì ra là con gái của Tử Dao. Cũng đúng lúc, bác cũng thiếu một người con gái, con gọi bác là mẹ nuôi nha.”
Tống Thanh nhìn về hướng Lưu Nghĩa .
Lưu Nghĩ vẫy vẫy tay, nói: “Trong lòng của mẹ mình, mình luôn là một đứa con trai. Cậu không nhìn thấy khi mẹ của mình kéo theo mình quảng cáo, để cho thế giới bên ngoài và phóng viên các kiểu suy đoán mẹ mình phải chăng lại muốn kết duyên mới?”
Sự bổ sung thêm của Lưu Nghĩ, giảm bớt không khí ngại ngùng tại hiện trường.
Tống Tử Dao cười mà nói: “Ta rất thích tính cách thẳng thắng của Tiểu Nghĩa, thắng thắn chính trực, quá tốt.”
Từ Vân Khê với nét mặt coi thường kéo Lưu Nghĩ đẩy vào Tống Tử Dao: “Cho cho cho, đều cho cậu, đưa con gái Thanh Thanh cho tó! Tớ sẽ nuôi! Tôi thích người con gái đáng yêu như vậy.”
Tống Tử Dao nói nghiêm chỉnh: “Được, hai con đều thuộc về tớ, cậu có thể đi tắm đi ngủ rồi.”
“Dzo...” cả 3 người đồng thời cười phá ra.
Bầu không khí dần dần trở nên dung hòa.
Bây giờ mẹ con đoàn tụ, phải nói những chuyện vui vẻ.
Căn nhà của Tống Tử Dao chiếm diện tích không nhỏ, dọn dẹp hay làm gì đều là một công trình, cho nên có thuê người quét dọn theo giờ đến vệ sinh.
Bốn người cùng quay quần bên phòng bếp, cười cười nói nói cùng nấu bữa trưa.
Điện thoại kêu lên, Tống Thanh trực tiếp dùng Bluetooth nghe điện thoại: “Alo, ai thế?”
Từ tai nghe điện thoại truyền ra tiếng nói khó chịu của Phương Mạn Luân: “Bé này, không phải nói với em, anh buổi trưa sẽ qua sao? Em hiện đang ở đâu thế?”
Tống Thanh lúc này mới sực tỉnh ra, nói: “A, em đang ở chỗ mẹ của em.”
“Mẹ của em?” Phương Mạn Luân sốc trong giây lát, tiếng nói đều cao giọng lên một chút: “Mẹ của em bà ấy...”
Phương Mạn Luân vừa muốn nói, Tống Thúy không phải là bị Hà Nhật Dương xử lý rồi sao?
Nhưng câu nói này nhanh chóng được Hà Nhật Dương rút lại, phản ứng rất nhanh, lập tức phản ứng ra, Tống Thanh nói về mẹ chắc chắn không phải là Tống Thúy.
“A. Một lời khó nói hết. Em phải hỏi trước mẹ và mẹ nuôi của em.” Tống Thanh nói.
Không sai, từ thời khắc lúc nãy, Tống Thanh đã đổi cách gọi với Từ Vân Khê là mẹ nuôi rồi!
Khi Tống Thanh nghe điện thoại, những người khác đều ở trước mắt, nghe Tống Thanh nói thế, đầy hào hứng quay đầu nhìn cô ấy.
Tống Thanh bỏ qua sự ngại ngùng nói: “Con quên mất một người rồi! anh ấy là Phương Mạn Luân, là đàn anh của con, anh ấy từng cùng thầy của con ngài Charles từng học qua thiết kễ mỹ học. Anh ấy nói, anh ấy sẽ đến...”
Tống Tử Dao vừa cười vừa nhìn Tống Thanh nói: “Đã là đàn anh của con, thì bảo anh ta cùng đến ăn cơm chung.”
Tống Thanh gật đầu, nói với tai nghe: “Uhm, Mẹ của em ở tại phía cuối thung lung lá đỏ, có cần em đi đón anh không?”
Phương Mạn Luân cười nhẹ: “Không cần, gửi định vị cho anh là được.”
Tống Thanh ấn một tiếng, lấy ra điện thoại, liền gửi định vị đi.
Lưu Nghĩ thêm vào: “Phương Mạn Luân là đàn anh của cậu?”
Tống Thanh gật đầu
Lưu Nghĩ giữa cằm, nếu là gật đầu do dự: “Lẽ nào, mấy ngày đó mình cảm thấy anh ta nhìn cậu với anh mắt có gì đó không đúng lắm.”
Từ Vân Khê và Tống Tử Dao cùng dựng tai lên: “Cái gì mà ánh mắt không đúng?”
Tống Thanh nhanh chóng nói: “Không có gì! mọi người đừng có nghe Tiểu Nghĩa nói linh tinh.”
Lưu Nghĩ nháy hàng mi đầy khí chất: “Mình mới không phải nói linh tinh! Không tin đợi người đến rồi, mọi người tự đi xem!”
Phương Mạn Luân đến với tốc độ không phải là chậm.
Tắt điện thoại cũng chỉ mới có thời gian một tiếng, thời gian dùng bữa trưa mới chuẩn bị sắp ra đã tới rồi.
Phương Mạn Luân vừa mới đến cuối thung lũng đã nhìn thấy kiến trúc của nơi đây.
Không còn cách nào, đây cũng chỉ là có một kiến trúc như thế.
Phương Mạn Luân gọi điện trước cho Tống Thanh mới chính thức vào trong nhà chào hỏi.
Tống Thanh nghe được Phương Mạn Luân đã đến rồi, nhanh chóng chạy ra đón tiếp, vừa nhìn thấy trợ lý phía sau của Phương Mạn Luân cầm theo túi to túi nhỏ, dừng lại một lúc ngơ ngác: “Anh thế này là làm sao?”
“Lần đầu gặp bác gái, đương nhiên không thể thất lễ. Bởi vì không biết sở thích của bác gái, cho nên tùy chọn vài món quà, đều là đồ dùng trong nhà, hi vọng bác gái sẽ không chê cười.” Phương Mạn Luân miệng cười mà nói.
Lưu Nghĩ cũng không nhịn được chạy ra, nhìn thấy Phương Mạn Luân mang đến rất nhiều quà, kinh ngạc 1 lúc rồi gọi lên: “Cậu Phương, anh làm gì thế? Con rể đến thăm nhà, mang theo nhiều đồ như này cũng tạm ổn rồi?”
Phương Mạn Luân nghe được câu nói của Lưu Nghĩ, cười đứng hình một lúc.
Trong mắt vụt qua một luồng khí ấm áp.
“Đâu có, chỉ là không chắc chắn sở thích của bác gái, cho nên lo lắng sợ bác gái chê cười, không thể không chuẩn bị nhiều một chút.” Phương Mạn Luân cười mà nói, nói xong câu này, liền nói với trợ lý phía sau: “Mang quà vào bên trong, chú ý tôn trọng quy tắc ở đây.”
Trợ lý hào hứng làm theo, nhanh chóng mang theo một núi quà, vô cùng cẩn thận không dẫm hỏng hoa cỏ ở đây, một đường thì đi đến rồi.
Nét mặt Tống Thanh ái ngại: “Mẹ của em không thiếu thứ gì.”
“Chỉ là tình cảm của anh.” Phương Mạn Luân cười mỉm.
Lưu Nghĩ nhìn thấy quà đều đưa đến rồi, đột nhiên nói: “Vẫn đừng đứng đó, nhanh vào trong nhà, cơm đều chuẩn bị xong rồi.”
Phương Mạn Luân cười nhẹ: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem ra anh có phúc rồi.”
Tống Thanh cũng cười nói: “Đúng là có phúc.”
Ba người cùng cười nói đi vào bên trong nhà.
Vị trí phòng ăn ở vị trí chính giữa của phòng ngủ và đền thờ.
Là khu vực được vây quanh bởi toàn bộ kính trong suốt.
Dùng bữa ở đây, nếu gặp phải trời mưa, thì cảnh đẹp mê người.
Núi nước trung điệp,hơi nước bốc lên.
Sau đó nghe nhạc, dùng mỹ vị.
Tống Thanh vừa đưa Phương Mạn Luân uân vào trong, Tống Tử Dao, lập tức cười chào hỏi: “Cùng đến dùng bữa là được rồi, còn mang theo nhiều quá thế là khách sáo rồi.”
Phương Mạn Luân chỉ là lần đầu tiên gặp Tống Tử Dao, nhưng anh ấy nhìn một lần là nhận ra, diện mạo của Tống Thanh được di truyền từ sự tinh tế thanh lịch của Tống Tử Dao, lập tức phán ứng ra, đây là mẹ ruột của Tống Thanh.
Khi đó, Phương Mạn Luân hành lễ rất cung kính: “Xin chào bác gái, lần đầu đến nhà, không được thất lễ. Chỉ sợ bác gái chê cười Man Luân đường đột, thì Man Luân cảm thấy hài lòng lắm rồi.”
Trong lúc này, Từ Vân Khê bưng ra đĩa thức ăn cuối cùng, nhìn thấy Phương Mạn Luân, liền cười nói: “Cậu Phương, lâu rồi không gặp.”
“Hóa ra Cô Từ cũng ở đây ạ.” Phương Mạn Luân nhìn thấy mối quan hệ mật thiết của Từ Vân Khê và Tống Tử Dao, lập tức liên tưởng đến một số việc, nhanh chóng nói: “Hóa ra cô Từ và bác gái cũng quen nhau.”
“Đúng là cháu thông minh.” Từ Vân Khê cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, nói như vậy, cũng không được xem là người ngoài rồi. Cháu là đàn anh của Thanh Thanh, đừng coi mình như người ngoài, cùng vào dùng bữa.”
“Vâng ạ.” Phương Mạn Luân cười nhẹ lễ phép, rất có con mắt nhìn để sắp xếp bát đũa.
Năm người cùng ngồi bên bàn ăn, Phương Mạn Luân cười nói: “Thật nhiều đồ ăn ngon, làm sao có thể thiếu rượu ngon đi kèm? Đúng lúc cháu mang theo 1 bình LOUIS XIV, phù hợp có thể bổ sung vào bàn ăn mỹ vị này.”
Từ Vân Khê cười to, nói: “Cậu Phương cháu thật biết nói. Cô đều nghi ngờ lời đồn bên ngoài rồi, nói cháu là vô tâm công tử, rốt cuộc có đúng thế không?”
Phương Mạn Luân thâm sâu trong mắt nhìn qua Tống Thanh, quay đầu trả lời Từ Vân Khê: “Đối với những người không đáng, đương nhiên cần vô tâm. Nhưng nếu đối phương là đáng trân trọng, làm sao có thể vô tâm?”
Từ Vân Khê cười đầy hàm ý sâu xa, không nói thêm gì nữa.
Tống Tử Dao phải nhìn thêm về Phương Mạn Luân, nói: “Cậu Phương nếu thích đồ ăn ở đây, vậy thì ở thêm mấy ngày.”
Truyện convert hay : Phế Tế Xoay Người