Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 253: anh ta nói anh ta là anh trai nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Chậc chậc, sao tôi lại nói với cô chuyện này chứ! Đều là việc đã qua rất lâu rồi.”

Tống Thanh cố ý giả bộ không để ý, hỏi: “Là em gái ruột của anh sao?”

“Tất nhiên không phải.” Người đàn ông mỉm cười nói: “Là một em gái nhỏ rất thú vị, cô ấy đã cứu tôi, lúc tôi ở trong núi đói đến mức không thể cử động được, là cô ấy cho tôi thức ăn và nước uống. Cô ấy nói, lần sau lúc gặp tôi sẽ nói với tôi tên của cô ấy. Tôi đã đợi rất lâu, nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại, có lẽ, cô ấy đã quên rồi chăng?”

Tống Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này với anh mắt phức tạp: “Anh...anh...anh là...”

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tống Thanh, giả vờ giả vịt trả lời: “À, tôi là Trình Thiên Cát, năm nay hai mươi sáu tuổi.”

Tống Thanh như ngừng thở.

Vừa đúng tuổi!

“Vậy anh gặp cô gái đó ở đâu?” Tống Thanh cố nén sự kích động trong lòng, thật sự là cô có chút khó mà tin được, lại có thể gặp lại người từng gặp lúc còn nhỏ tại vùng Đông Bắc xa xôi hàng nghìn cây số này ư?

“Cạnh một khu rừng nguyên sơ, cô ấy ở cạnh rừng cây đó, hình như gia đình cũng khá giả, tôi nhớ lúc gặp cô ấy, cô ấy xinh đẹp mỹ miều giống như một cô công chúa nhỏ vậy.” Ánh mắt Trình Thiên Cát sáng rực, nói với vẻ mặt hoàn toàn không để ý.

Tim của Tống Thanh lập tức đập mạnh: “Cô em gái nhỏ của anh tên gì?”

Trình Thiên Cát lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, cô ấy còn chưa kịp nói với tôi cô ấy tên gì mà đã đi rồi.”

Trong chốc lát viền mắt của Tống Thanh đột nhiên ẩm ướt.

Đáy mắt Trình Thiên Cát hiện lên vẻ đắc ý, ngoài miệng lại nói: “Cô làm sao vậy?”

Tống Thanh bình tĩnh nhìn hắn ta, nghẹn ngào nói: “Tôi chính là cô gái nhỏ đấy đó! Anh thật sự không nhớ tôi ư?”

Trình Thiên Cát lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cô...cô đang đùa ư?”

Tống Thanh chợt kéo cánh tay Trình Thiên Cát, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Anh vẫn còn nhớ năm xưa lúc tôi gặp anh, tôi đã chữa trị cho anh như thế nào không?”

Ánh mắt Trình Thiên Cát sáng lên, vuốt tai nghe đang đeo trên tai theo phản xạ, một lúc sau mới trả lời: “Cô dán băng gạc đầy người tôi.”

Tống Thanh nghe thấy câu đó, cũng không nhịn được nữa, kích động kêu lên: “Có thế chứ! Em là Tống Thanh! Anh trai nhỏ, em xin lỗi, năm đó không phải cố ý lỡ hẹn! Chỉ là có quá nhiều chuyện không biết nên làm thế nào!”

“Cô đúng là...cô gái năm đó ư?” Gương mặt Trình Thiên Cát vẫn còn nghi ngờ: “Sao mà trùng hợp vậy chứ?”

Tống Thanh rưng rưng gật đầu: “Là em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này! Em quả thực là...”

Tống Thanh chợt bụm miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Trình Thiên Cát đứng dậy, ôm lấy Tống Thanh.

Tống Thanh mặc Trình Thiên Cát ôm mình, hai mắt đẫm lệ.

Trình Thiên Cát chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thanh một chút rồi thả ra ngay, lấy ra giấy bút rồi viết số điện thoại của mình, đưa cho Tống Thanh: “Đây là số điện thoại của tôi, cũng là số zalo. Lần này tìm được em rồi, tuyệt đối sẽ không rời xa nữa.”

Tống Thanh nắm lấy tờ giấy, kinh ngạc nhìn Trình Thiên Cát.

Trình Thiên Cát giơ cánh tay lên, nói: “Tôi đến bệnh viện xử lý vết thương trước, tránh dọa em sợ.”

Lúc này Tống Thanh mới định thần lại, lúc này Trình Thiên Cát vẫn đang bị thương!

Tống Thanh lập tức nói: “Cần em đến bệnh viện cùng anh không?”

Trình Thiên Cát lập tức trả lời: “Không cần đâu, mình anh đi được rồi, nhớ gọi điện cho anh đấy!”

Nói xong câu đó, Trình Thiên Cát vỗ vai Tống Thanh rồi quay người bước đi.

Tống Thanh ngơ ngác nhìn bóng lưng Trình Thiên Cát, nắm số điện thoại anh đưa cho cô trong tay, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

Anh ấy đúng là anh trai nhỏ, phải không?

Là bởi lần gặp gỡ này giống như phim truyện hay bởi thời gian xa cách quá lâu?

Vì sao nhận ra đối phương, bản thân ngoài sự kích động ra lại không có nửa phần cảm giác nào khác?

Lẽ nào bản thân đã quên mất anh trai nhỏ?

Không, không phải đâu!

Lúc nhỏ mình thích anh trai nhỏ nhường nào, bản thân mình hiểu rõ.

Nhưng mà vì sao, Trình Thiên Cát lại không khiến mình có cảm giác quen thuộc chứ?

Trình Thiên Cát nhanh chóng rời khỏi khách sạn, vừa ra khỏi cửa, lập tức có chiếc xe đánh tới trước cửa, thoáng cái Trình Thiên Cát đã bước lên xe.

Người lái xe là một phụ nữ trung niên xinh đẹp dáng người săn chắc.

Trình Thiên Cát bỏ tai nghe xuống, nói: “Chị Vưu, mọi chuyện thuận lợi.”

“Cậu làm việc, tôi rất yên tâm.” Người phụ nữ kia lập tức lái xe rời khỏi khách sạn, sau khi tới nơi không một bóng người mới dừng xe nói: “Cô ta không nghi ngờ gì chứ?”

Trình Thiên Cát lắc đầu: “Không có, nói thật, chị Vưu, chị thật sự muốn bán đứng con trai mình như vậy ư?”

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Con bé kia rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Lại có thể khiến Nhật Dương thần hồn điên đảo thành như vậy? Con dâu của Vưu Tâm Nguyệt tôi chỉ có thể là cô gái giống như Lam Lam thôi!”

Người phụ nữ trung niên này không ai khác, chính là mẹ Hà Nhật Dương!

Theo lý mà nói, vào lúc này, Bà Hà phải đang ở nước ngoài mới đúng.

Nhưng bà ta nhanh một bước, bí mật về nước trước, chính là vì để sớm nắm bắt hành tung của Tống Thanh, muốn dùng mọi cách để chia rẽ hai người họ!

Hôm qua sau khi Hà Nhật Dương thẳng thắn nói qua điện thoại rằng Tống Thanh chính là cô gái mà hắn đang tìm kiếm, Bà Hà lập tức bày ra màn kịch này.

Bà Hà trực tiếp tìm thuộc hạ của mình là Trình Thiên Cát giả mạo thân phận lúc nhỏ của Hà Nhật Dương.

Bà Hà muốn biết chi tiết tình hình năm đó cũng rất đơn giản, chỉ cần nói với Hà Nhật Dương mấy câu là có thể biết ngay.

Hà Nhật Dương có thể đề phòng người khác, nhưng sao có thể đề phòng mẹ mình chứ?

Hắn ước có thể khen ngợi Tống Thanh nhiều hơn, khiến mẹ hắn dễ chấp nhận vợ mình hơn!

Vì vậy, Bà Hà muốn biết được tình tiết cuộc gặp gỡ lúc nhỏ của Hà Nhật Dương và Tống Thanh quả thực dễ như trở bàn tay.

Mà cũng chính là những tình tiết này đã khiến Tống Thanh không chút nghi ngờ rằng, Trình Thiên Cát chính là anh trai nhỏ mà cô muốn tìm!

Trình Thiên Cát cười nói: “Có điều tôi lại cảm thấy con bé kia hình như cũng không tệ lắm, rất tốt bụng.”

“Hừ, tốt bụng thì làm được gì?” Bà Hà - Vưu Tâm Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Chúng ta làm sát thủ, kiêng kỵ nhất chính là tốt bụng.”

“Được rồi, chị Vưu, em sẽ từng bước tiếp cận cô ta, để cô ta không cảnh giác với em.”

Trình Thiên Cát dựa lưng vào ghế: “Có điều, bây giờ cô ta vẫn còn cảnh giác với em, phải từ từ!”

“Được, tôi tin tưởng cậu.” Bà Hà cười nói: “Đợi sau khi cậu thành công, tôi sẽ thưởng cho cậu con dao mà cậu thích đó!”

“Haha, vâng, quyết định vậy đi!” Trình Thiên Cát cười vang.

Lúc Tống Thanh chậm rãi trở về, đúng lúc Hà Nhật Dương đang tìm cô.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Hà Nhật Dương ân cần hỏi han: “Thanh Thanh, mắt em sao vậy? Em khóc à? Ai làm em tức giận? Anh đi tìm kẻ đó...”

Tống Thanh kéo Hà Nhật Dương lại, tâm trạng cô đột nhiên trở nên phức tạp.

Cô nghĩ rằng đời này sẽ không tìm được anh trai nhỏ, vì vậy toàn tâm toàn ý yêu Hà Nhật Dương.

Nhưng bây giờ...

Bây giờ người kia đột nhiên từ trên trời rơi xuống, phải giải thích như thế nào cho Hà Nhật Dương đây?

Nói với hắn, Trình Thiên Cát là anh trai nhỏ mà mình gặp lúc nhỏ?

Nói với hắn, anh trai nhỏ đó có ý nghĩa đặc biệt trong lòng mình?

Sau đó nói với hắn, mười tám năm nay mình vẫn không hề quên anh trai nhỏ ư?

Hà Nhật Dương thân là đế vương trong giới thương nghiệp, thực sự sẽ chấp nhận được ư?

Hắn là một người rất kiêu ngạo, chăm sóc mình toàn tâm toàn ý.

Mình có thể nói ra được những lời đó sao?

Nhưng mà anh trai nhỏ, anh ấy...

Xa cách mười tám năm, cuối cùng hắn xuất hiện lần nữa, thực sự mình sẽ bỏ lỡ ư?

Gặp lại anh ấy, mình đã không còn lưu luyến như hồi còn nhỏ.

Thời gian có lẽ đã xóa đi sự dựa dẫm dịu dàng?

Nếu mình đơn thuần chỉ xem Trình Thiên Cát như anh trai, vậy thì không cần nói cho Hà Nhật Dương biết.

Tránh việc hắn suy nghĩ nhiều lại tức giận.

Mình đã kết hôn rồi, cho dù trước đây có ràng buộc tình cảm gì cũng không thể khiến mình làm chuyện gì tổn thương tới cuộc hôn nhân này được.

Vậy hãy để đoạn tình cảm hồn nhiên hồi nhỏ đó chôn sâu trong đáy lòng, chỉ là làm bạn bè bình thường với Trình Thiên Cát là được rồi.

Lúc này Tống Thanh ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương, nhẹ nhàng cười đáp: “Không có gì, chỉ là vừa gặp gió lớn, bụi bay vào mắt.”

Ánh mắt Hà Nhật Dương lóe lên.

Hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí cao nên quá hiểu cách nhìn người.

Chỉ cần đối phương có ánh mắt gì khác, hắn liền có thể nhìn ra đối phương đang nói thật hay nói dối.

Vừa rồi lúc Tống Thanh nói những lời này, ánh mắt hơi do dự một chút, cô đang nói dối.

Hà Nhật Dương không hề vạch trần lời nói dối của Tống Thanh.

Hắn bằng lòng tin tưởng Tống Thanh, cưng chiều Tống Thanh.

Chỉ cần Tống Thanh không muốn nói, hắn sẽ không hỏi.

“Không sao chứ? Có cần tìm bác sĩ khám chút không?” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hỏi.

Trong lòng Tống Thanh buồn bã một hồi.

Buồn vì mình đã lừa dối Hà Nhật Dương.

Nhưng Trình Thiên Cát vẫn không nên xuất hiện trước mặt Hà Nhật Dương, tránh việc hai người thấy khó xử.

Trước đây lúc Lâm Khê xuất hiện trước mặt mình, thật sự rất khó xử.

Không phải hình tượng và vị trí của Trình Thiên Cát và Lâm Khê rất giống nhau sao?

Bản thân cô đã nếm qua tư vị khó xử đó, nên không muốn Hà Nhật Dương cũng khó xử như vậy.

“Không sao, em đã rửa rồi.” Tống Thanh lắc đầu trả lời: “Chúng ta vẫn nên về nhanh thôi. Có lẽ các anh trai đang nóng ruột chờ đợi rồi.”

Khóe mắt hắn hơi giật giật nhưng lại đè nén lại ngay lập tức.

Hắn bằng lòng giả bộ hồ đồ.

“Được.” Hà Nhật Dương nắm chặt ngón tay Tống Thanh, Tống Thanh không tránh, mặc Hà Nhật Dương nắm như vậy.

Hai người cùng bước về phía trước, không biết vì sao, Hà Nhật Dương cảm nhận được mùi của người đàn ông khác trên người Tống Thanh.

Hà Nhật Dương khẽ động đôi mắt hướng về phía Lý Xuân và Lý Hạ đang đứng cạnh cửa phòng. Lúc đầu Lý Xuân hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Hà Nhật Dương âm thầm dùng tay ra hiệu thì lập tức hiểu ra, chính là muốn hắn đi điều tra chuyện mà Tống Thanh vừa gặp phải.

Hà Nhật Dương dắt Tống Thanh vào trong phòng, Tống Ngũ lập tức nói: “Sao lại đi lâu như vậy? Nhật Dương quả thật rất lo lắng, chỉ sợ em bị đàn ông Đông Bắc chúng ta bắt cóc đi rồi!”

Ánh mắt Tống Thanh hơi có chút mất tự nhiên nói: “Nói bậy, em không có.”

“Được rồi được rồi, đã có thức ăn rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Tống Nhất bảo mọi người ngồi xuống.

Lý Xuân lập tức đi nghe ngóng thông tin.

Rất nhanh liền biết được vừa rồi đã xảy ra tranh chấp trong một căn phòng.

Nhưng lúc Lý Xuân tìm được nhân viên phục vụ của người kia thì bị ông chủ thông báo, nhân viên phục vụ kia ngay cả lương cũng không được nhận, vội vã bị cho thôi việc, nói là bị người vũ nhục, không làm tiếp được nữa.

Lý Xuân muốn tìm camera của khách sạn nhưng đúng lúc camera bị hỏng, hoàn toàn không cách nào nhìn thấy được tình hình lúc đó.

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio