Chờ Tống Thanh mang thai, sinh ra người nối dõi họ Hà, thì những người quyền thế trên mảnh đất này, đều sẽ trở người dưới quyền của Tống Thanh.
Sau khi Tống Thanh Tắm gội xong, thì đi sang từ biệt Bà cụ Tống và Tống Tử Dao, cùng với Tống Nhất vui vẻ ra ngoài.
Tống Thanh vừa lên xe, liền xem hồ sơ.
Sáng nay người con gái mà họ sắp gặp là chủ quản cấp cao của một doanh nghiệp, nghe nói là một công chúa rất cao ngạo.
Nhưng người ta thật sự là có tư cách cao ngạo, du học nước ngoài, cao 1 mét 70, cân nặng 55kg, thành thạo 3 ngoại ngữ, làm chủ quản kinh doanh tại một công ty thương mại nước ngoài.
Không biết cô công chúa thế này, liệu anh hai có áp chế nổi không?
Tống Nhất chậm rãi lái xe, không cần thư ký và trợ lý, chỉ cần không phải việc của công ty, anh ấy không thích nhiều người xung quanh mình quá.
“Thế nào? Thích chứ?” Tống Nhất chậm rãi hỏi: “Nếu như em không thích, thì chúng ta không gặp, đi tìm nơi dùng bữa!”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Tống Nhất: “Anh hai, đây mới vừa bắt đầu anh đã muốn rút lui rồi sao?”
Tống Nhất đưa tay sờ đầu Tống Thanh, nói: “Em cũng biết mợ hai em là người như thế nào. Lúc trước anh từng quen qua một cô gái, bạn thời đại học, nhưng mợ hai em lại chê gia đình cô ấy quá bình thường, nói sao cũng không đồng ý cho chúng anh bên nhau. Bọn anh kháng cự hết mấy năm, sau cùng cô ấy không đợi được, mà đi lấy chồng.”
Tống Thanh há to mồm nhìn Tống Nhất.
Tống Nhất tiếp tục nói: “Về sau anh lại quen thêm mấy người, nhưng không cần biết anh chọn ra sao, mợ hai em vẫn không hài lòng. Cho nên, càng về sau anh càng chán nản.”
Tống Thanh gật đầu, bày tỏ sự thấu hiểu.
“Bỏ đi, nếu đã thế nào cũng không hài lòng được mợ hai em, chi bằng anh cứ tập chung kiếm tiền cho thoải mái.” Tống Nhất chỉ đành nhúng vai, nói: “Bây giờ trọng trách nhà họ Tống đều trên vai anh, không thể buông lơi được. Nhà họ Tống không thể quá yếu kém, nếu không thì con gái sau khi lấy chồng dễ bị thiệt thòi. Nếu năm đó cha anh có thể phát huy quang đại nhà họ Tống, thì cô không cần bị người ta ăn hiếp rồi.”
Mắt Tống Thanh đỏ ửng: “Anh hai……”
“Được rồi, nhà chúng ta ít con gái, em là bảo bối của cả nhà. Tống Cương và Tống Thúy hai tên khốn kiếp kia khiến em chịu thiệt rồi, những ngày tháng sau này, cả nhà chúng ta sẽ bù đắp cho em.” Tống Nhất đưa tay lên sờ đầu Tống Thanh, như dỗ cún con vậy: “Hôm nay gặp ai cũng không sao cả, em chỉ cần nhớ rõ một điều là được. Con gái nhà họ Tống, ăn gì cũng được chỉ là không ăn thiệt.”
Ánh mắt Tống Thanh cong cong, không nói gì cả.
Đến rồi, nơi hẹn, Tống Thanh trùm kín mít mới xuống xe.
Tống Nhất đưa chìa khóa cho người bãi đậu xe, giúp Tống Thanh quấn xong khăn quàng cổ mới dẫn Thanh Thanh đến trước cửa nhà hàng.
Từ bãi đậu xe đến cửa nhà hàng có một khoảng cách không nhỏ, Tống Thanh trùm như bánh trưng vậy, khờ khờ đi theo sau lưng Tống Nhất.
Tống Nhất dáng người cao lớn, đi hai bước là phải dừng lại chờ Tống Thanh.
Con trai nhà họ Tống đều chân dài, nhưng con gái thì lại thuộc kiểu người nhỏ nhắn xinh xắn.
Dễ thương nhất là sự chênh lệch chiều cao.
Tống Thanh cùng với Tống Nhất đi vào nhà hàng, nhìn xung quanh, thấy sáng sớm nhà hàng đúng là không mấy người khách!
Cũng đúng, giờ này, có thể dậy sớm đúng là không nhiều nhỉ?
Cũng chính vì thế nên nhà hàng phục vụ 24 tiếng không đóng cửa nên mới có khách nhỉ?
Tống Thanh kéo Tống Nhất chọn chỗ có góc nhìn dễ dàng ngồi xuống, xem thời gian, vẫn còn mấy phút là bên con gái sẽ tới.
Tống Thanh lấy thực đơn, chuẩn bị suy nghĩ xem nên ăn món gì?
Một cô gái xinh đẹp mang giày cao gót, với bộ trang phục công sở, vội vàng đi vào.
Cô ấy nhìn xung quanh nhà hàng, một lúc sau liền nhắm đúng vị trí của Tống Thanh và Tống Nhất, bước nhanh qua tới, cũng không ngại ngùng gì mà ngồi xuống.
“Hai người là đến xem mắt đúng không? Ô, ra gặp mặt còn dẫn theo người tình nhỏ bé sao? Cho dù có làm cho có lệ với tôi đi nữa, tốt xấu gì cũng cho tôi mặt mũi chứ.” Không chờ Tống Thanh trả lời, đối phương liền nói một tràng: “điều kiện của tôi cũng không kém, không nhất thiết phải chọn đàn ông như anh. Thu nhập của tôi đủ để tôi sống rất tôt, cả đời không kết hôn cũng không sao. Nếu như không phải chịu không nổi người nhà, tôi cũng không muốn ra đây gặp mặt. Thật là lãng phí thì giờ.”
Tống Thanh vừa mới muốn mở miệng giải thích.
Thì cô gái xinh đẹp này đã đứng lên, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, tôi đến giờ rồi, hai người cứ ăn đi, ngoài ra, tôi sẽ nói với gia đình tôi, chúng ta không hợp nhau! Cứ vậy nhé!”
Nói dứt câu, cũng không chờ Tống Thanh và Tống Nhất nói câu nào, cất bước rời khỏi!
Tống Thanh xoay đầu nhìn Tống Nhất: “Anh, anh bị chê bai rồi!”
Tống Nhất vẫn rất bình tĩnh mà xem thực đơn, anh ta sớm biết là kết quả sẽ như thế, nếu không thì anh ta cũng không cần dẫn Thanh Thanh đi theo rồi.
Một mình ăn sáng chán lắm!
Vẫn là chăm em gái ăn vẫn tốt hơn!
Tuy việc xem mắt thất bại, nhưng ăn sáng vẫn phải ăn ngon chứ.
Sau khi ăn sáng xong, ừm, đúng rồi, chuẩn bị ăn trưa nữa chứ!
Nhưng mà, chỗ ăn trưa cách chỗ ăn sáng khá xa, hai người để giết thời gian trên đường, quyết định không lái xe, mà đi tàu điện ngầm với xe buýt đi qua.
Suốt chặng đường, Tống Nhất mua cho Tống Thanh không ít dồ ăn vặt và thức uống, khiến Tống Thanh trên suốt chặng đường cứ ăn và ăn.
Tống Thanh ngồi trên tàu điện ngầm, xem phần hồ sơ thứ hai, nói: “Ưm, người này có vẻ được hơn! Anh xem, là một ca sĩ đó!”
Tống Nhất nhít lại gần một chút, cả người tỏa ra khí chất tao nhã, chốc lát thu hút không biết bao ánh nhìn.
Anh ấy vốn dĩ bảo dưỡng khá tốt, nhìn có vẻ chỉ mới 30, ngồi cùng với Tống Thanh, đúng là khá bắt mắt.
Tống Thanh tiếp tục xem: “Ưm, còn là quán quân mùa trong chương trình tài năng.”
Tống Nhất điềm đạm nói: “Nhưng mà em đoán thử, chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi qua, cô ấy sẽ có biểu cảm gì?”
Tống Thanh với vẻ ngơ ngác: “còn có thể có biểu cảm gì?”
“Một lát nữa em sẽ biết.” Tống Nhất cười, nói: “Một lát nữa đừng quá kinh ngạc nhé!”
Tống Thanh gật đầu với vẻ không hiểu gì.
Tốc độ tàu điện ngầm khá nhanh, cũng chỉ 10 mấy phút là đã tới nơi.
Hai người đi ra cửa tàu điện ngầm, lại đi qua hai ngã tư mới đến nơi hẹn.
Lúc này cách thời gian gặp mặt còn khá sớm, hai người cứ thế chậm rãi đi dạo xung quanh, nhìn dòng người vội vã trên đường.
Đến giữa trưa, Tống Thanh vẫn cảm nhận được bầu không khí se lạnh.
Tuy lạnh, nhưng không khó chịu.
Lạnh ẩm với lạnh khô là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Lúc này đây, điện thoại Tống Nhất reo lên một tiếng, Tống Nhất trực tiếp mở khóa, đưa điện thoại cho Tống Thanh.
“Huh?” Tống Thanh ngơ ngác nhận lấy điện thoại: “Đưa em xem gì?”
“Xem wechat.” Tống Nhất cười nói: “Chúng ta cần cá cược không, cô ấy sẽ nói là có việc bận nên không tới được?”
Tống Thanh nửa tin nửa nghi ngờ nhìn Tống Nhất: “Không phải chứ? Không đến nổi vậy chứ? Vừa rồi không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Cô ấy nói là rảnh mà?”
Tống Nhất hất nhẹ cằm: “Em xem xong rồi nói.”
Ngón tay Tống Thanh kéo nhẹ, tin nhắn wechat mở ra.
Quả nhiên, tin nhắn được gửi đến từ một cô gái có ảnh đại diện xinh đẹp: “Thật sự rất xin lỗi, quản lý của công ty tôi vừa gọi cho tôi kêu tôi đi thử một cảnh quay. Nên tôi không qua được, hai người ăn ngon nhé!”
Tống Thanh ngây người ra, chốc lát liền tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề: “sao cô ấy biết được chúng ta có hai người, cô ấy dùng là hai người, chứ không phải anh!”
Tống Nhất cười nói: “rất đơn giản. Cô ấy thực ra ở gần đây, cô ấy thấy chúng ta là đi bằng tàu điện ngầm qua, sau đó khẳng định là anh không có tiền, nên.....”
Tống Thanh lần nữa há to mồm: “Không phải chứ....”
Mặc dù xe của Tống Nhất không sang trọng như của Hà Nhật Dương, hở chút là xe thể thao, nhưng cũng tính là xe hàng tỷ đấy.
Điều này đối với các cô gái bình thường mà nói, đã không đơn giản rồi.
Tống Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao Tống Nhất quyết định đi tàu điện ngầm rồi.
Cách như vậy, thực sự có thể đẩy lùi không ít cô gái ham hư vinh, đồng thời không cần dây dưa quá lâu, cũng không cần gặp mặt ngại ngùng.
Tống Thanh than nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, nếu cô ấy không tới, chúng ta đi xung quanh xem có gì ngon không! Dù gì cũng chỉ hai chúng ta, ăn gì cũng ngon!”
Tống Nhất nhìn xung quanh có tiệm trang sức đá quý, liền cười nói: “làm anh đây, trước giờ chưa tặng gì cho em. Đi, vào trong xem, thích gì cứ lấy.”
Tống Thanh cũng nhìn thấy tiệm trang sức đá quý đó, liền cười hì hì nói: “được thôi, vậy em không khách sáo với anh nữa!”
Tống Nhất cười ha ha, kéo Tống Thanh vào trong tiệm.
Nhân viên chăm sóc khách hàng liền đến chào hỏi, ánh mắt quét qua, chốc lát liền dừng trên người Tống Thanh: “cho hỏi cô cần chọn gì?”
Tống Nhất nói: “đem tất cả trang sức thích hợp với em ấy ra đây cho em ấy chọn.”
Tống Thanh quơ cổ tay nói: “thế thì cứ đem lắc tay hoặc vòng tay đi.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng liền giới thiệu mấy mẫu lắc tay và vòng tay.
Chọn qua chọn lại, sau cùng chọn một chiếc vòng phỉ thúy xanh ngọc bích và một chiếc vòng vàng khắc chữ thọ.
Tống Thanh không chờ Tống Nhất mở lời, thì đã lấy thẻ tín dụng mình ra: “Làm phiền chia ra đóng gói lại.”
“Thanh Thanh?” Tống Nhất ngây ra.
“Đây là tặng cho bà ngoại và mẹ”. Tống Thanh nghiêng đầu nhìn sang Tống Nhất, đôi mắt khẽ híp. Môi cong cong: “Mẹ là họa sĩ, là nhà văn, nhà thơ, phỉ thúy hợp với mẹ nhất! Bà ngoại lớn tuổi rồi, có thể áp chế được độ nặng của vàng, nên chiếc vòng này tặng cho bà ngoại.”
“Nha đầu, rất tốt, có khí phách của nhà họ Tống chúng ta.” Tống Nhất một lát sau liền ngăn cô nhân viên lại, rút ra thẻ của mình: “Quẹt của tôi. Làm anh đây, không thể để em gái móc tiền túi được.”
Tống Thanh vừa muốn mở miệng, Tống Nhất liền nói thêm một câu: “Được rồi, lần sau có mua nữa thì do em trả! Quy tắc Nhà họ Tống chúng ta là như thế.”
Tống Thanh nói không lại Tống Nhất, nên chỉ biết nghe theo.
Tống Nhất sau đó liền chọn mấy món trang sức khác cho Tống Thanh, cùng đóng gói lại.
Hai người vừa từ trong tiệm trang sức đá quý ra, điện thoại Tống Nhất đột nhiên reo lên, lần này không phải là wechat, mà lại trực tiếp gọi điện.
Tống Nhất tiện tay bắt máy: “Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“A, tôi là đối tượng mà anh xem mắt trưa nay, vừa rồi thật ngại quá, quản lý hối thúc đi phỏng vấn. Nhưng vừa rồi lại nói với tôi, bên đó hủy hẹn rồi, chúng ta nên ở đâu gặp mặt thì thích hợp?” Giọng đối phương rất ngọt ngào: “tôi qua gặp anh liền được không?”
Tống Nhất khẽ cười, ánh mắt nhìn xung quanh, xác định cô gái xem mắt đó, thực ra ở gần xung quanh quan sát họ.
Người con gái như thế này, đừng nói là mẹ anh ta không thích, cả anh ta cũng không thích nổi!
“Không nữa, nghĩ chắc chúng ta không hợp nhau.” Tống Nhất lạnh nhạt trả lời: “Chúc cô may mắn.”
Truyện convert hay : Quan Trường Tiên Phong