Tống Thanh có phần lúng túng mà đặt điện thoại xuống, cầm ly nước lên giả vờ uống nước rồi đứng lên: “Không sao. Sao anh tớ lại đi lâu như thế? Nói lại, cậu thấy anh tớ thế nào? Anh tớ tuy trên sự nghiệp rất thành đạt, nhưng vẫn giữ thân như ngọc.”
“Rất tốt! Nhưng không hợp với tôi.” Lâm Khải Văn nói không chút kiêng kị: “Anh ấy thích hợp với cô gái có tính cách dịu hiền, chứ không phải là tôi!”
Tống Thanh trở về vị trí của mình, đặt ly nước xuống, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, có phần gật đầu cho có.
Chủ đề này, vốn dĩ là do cô ấy cố tính gợi lên để làm giảm sự lúng túng, làm sao biết được kết quả sau khi hỏi lại càng lúng túng hơn.
Cũng may là Tống Nhất đã gọi xong điện thoại từ ngoài vào trong.
“Sao hai người không ăn?” Tống Nhất nhìn hai người không đụng đũa, liền nói: “Là do anh tiếp đón không chu đáo?”
“Làm gì có?” Lâm Khải Văn nhìn Tống Thanh với ý vị sâu xa, nói với Tống Nhất: “Món ăn ở đây rất ngon. Tôi và Thanh Thanh đang nói đến đi du lịch cơ! Tôi tính mời Thanh Thanh cùng tôi đến đảo Phuket nghỉ dưỡng, Thanh Thanh xinh đẹp thế kia, làm người mẫu cho tôi là hợp lý nhất!”
Tống Thanh với vẻ lúng túng.
Vừa rồi rõ ràng không nói đến vấn đề này......
Tống Nhất tung hoành trên trốn thương trường nhiều năm, khả năng quan sát không tồi tí nào, thấy Tống Thanh với vẻ lúng túng, liền nói: “Không cần phiền như vậy. Tống Thanh khi nào muốn đi đảo Phuket đều có thể đi được, huống chi, cho dù không cần nhà họ Tống chúng tôi chi tiền, thì chồng em ấy cũng hoàn toàn có thể chi trả khoảng phí này.”
“Tống Thanh đã kết hôn?” sắc mặt Lâm Khải Văn có phần biến đổi.
Hiển nhiên, điểm này nằm trong dự đoán của cô ấy.
Tống Thanh ngơ ngắc gật đầu: “Đúng vậy.”
“A, thế thật là .... thật là ..... đáng chúc mừng.” Trên mặt Lâm Khải Văn thêm phần không tự nhiên: “Thật sự là có phần ngưỡng mộ người đàn ông cưới được cậu! Thật là có phước, mới cưới được cô vợ xinh đẹp thế này.”
Lỗ tai Tống Thanh rực nóng: “Cám ơn.”
“Đừng cứ mãi ngây ra đó, ăn cơm nào.” Tống Nhất kêu mời Lâm Khải Văn ăn thức ăn: “Nguội rồi không ngon nữa.’
Ba người mới cầm đũa lên ăn.
Trong lúc ăn, Lâm Khải Văn nhìn Tống Thanh mấy lần.
Nhưng mỗi lần khi Tống Thanh xoay lại nhìn, Lâm Khải Văn đều nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình.
Hành động của cả hai người đều bị Tống Nhất nhìn thấy, Tống Nhất cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
Ăn cơm xong, khi Lâm Khải Văn muốn xin số điện thoại Tống Thanh, thì bị Tống Nhất từ chối.
Lâm Khải Văn làm gì không hiểu ý của Tống Nhất?
Nhưng, nếu Tống Nhất không đồng ý, cô ấy cũng không dây dưa làm gì, khách sáo từ biệt đi về.
Tống Thanh nhìn bóng lưng của Lâm Khải Văn, không hiểu mà hỏi Tống Nhất: “Anh, sao vừa rồi anh không để lại phương thức liên lạc?”
“Không tại sao cả, người không thích hợp, thì không nên miễn cưỡng.” Tống Nhất khổng giải thích, chỉ đưa tay nhéo má Tống Thanh: “Thanh Thanh nhà ta đúng là tốt, không cần biết là trai hay gái đều không tha!”
Tống Thanh chưa phản ứng lại: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Được rồi, hôm nay cả 3 người đều gặp rồi, chúng ta nên về nhà thôi.” Tống Nhất cười nói: “Nhật Dương với những người khác chắc cũng đã về, nếu như đoán không lầm thì mảnh đất thầu kia, đã đóng lên con dấu của nhà họ Hà.”
Tống Thanh nghĩ đến lời lúc sáng nay của Hà Nhật Dương, không kiềm nổi gật đầu phụ họa nói: “Anh hai, anh phải cẩn thận nhé, Nhật Dương là tên gian thương đó!”
Tống Nhất nghe thấy Tống Thanh nhắc nhở, không kiềm được cười lớn: “Quả nhiên là em gái ngoan nhất! Được, có sự nhắc nhở của em, anh sẽ không bị mắc lừa.”
Tống Thanh cùng Tống Nhất nhìn nhau mà cười, cùng đứng dậy rời khỏi, trở về nhà.
Hai người vừa về tới, Tống Ngũ liền cười hơ hơ nói: “Ra ngoài đi chơi cả ngày với anh hai, có phát chán không? Mai đi chơi với anh, đảm bảo cho em chơi đã!”
“Có cũng không tới lượt em!” Tống tam liếc nhìn Tống Ngũ một cái, đừng thấy vị trí Tống Ngũ cao hơn anh ta, nhưng trong nhà, anh ta mới là anh ba!
Tống Thanh sờ bụng trả lời: “Đi với anh hai ăn cả ngày!”
Tống Nhất xách một túi đồ vào trong, nói với Tống Tử Dao và Bà cụ Tống: “Thanh Thanh chọn trang sức cho hai người. Tuy không đáng là bao, nhưng đây là tâm ý của Thanh Thanh.”
Nói xong, Tống Nhất mở túi ra, đem trang sức của mọi người ra.
Ngoài trang sức cho Bà cụ Tống và Tống Tử Dao ra, còn có khuyên tai cho năm người mợ nữa.
Hành động này, đều làm cho bảy người phụ nữ trong nhà, ai nấy vui tới cười tít cả mắt.
Đồ vật không quan trọng ở giá tiền, chủ yếu là ở tấm lòng.
Trò chuyện một lúc xong, Bà cụ Tống kéo Tống Thanh lại hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Tống Thanh xòe tay ra: “Đều thất bại! Một người thì không muốn kết hôn, một người thì thích trèo cao, còn một người thì....... hoàn toàn không thích anh hai.”
Mợ hai liền không vui: “Tống Nhất nhà ta tốt thế kia, cô ấy dựa vào cái gì mà không thích?”
Tống Thanh nhúng vai: “Có lẽ do đối phương đẹp trai hơn anh hai!”
Bà cụ Tống lườm con dâu cả một cái: “Được rồi, từ giờ trở đi, hôn sự của Tiểu Nhất, con không được nhúng tay vào.”
Mợ hai chu chu miệng không nói tiếng nào.
Tống Nhất không cho là gì nói: “Kết hôn chuyện này không vội được.”
Tống Thanh gật đầu phụ họa: “Đúng vây, mấy người đó con cũng thấy không được.”
Hà Nhật Dương lúc ày mới từ ngoài về, vừa vào cửa thì cởi áo khoác ra, vỗ nhẹ tuyết trên đầu xuống nói: “Thời nay đúng là không ai bằng cả.”
“Sao thế? Đạt được rồi?” Tống tam cười nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tự tin mà cười: “Có mấy anh giúp đỡ, làm gì mà có không thành công?”
Tống Thanh thấy hoa tuyết vẫn đọng lại trên người Hà Nhật Dương, đi qua giúp anh ta vỗ xuống.
Thấy hành động ấm áp của Tống Thanh, ánh mắt Hà Nhật Dương càng dịu dàng hơn, đưa tay nắm lấy tay Tống Thanh: “Hôm nay thuận lợi cả chứ?”
Tống Thanh lắc đầu nói: “Thuận lợi gì chứ? Không ai được cả.”
Hà Nhật Dương liền cười khẽ: “Phạm vi không đúng, cố gắng bao nhiêu cũng vô ích. Hôm nay anh hai ra ngoài, vốn dĩ là dẫn em đi chơi! Em nghĩ là anh ấy thật sự nghiêm túc đi xem mắt sao?”
Tống Thanh lè lưỡi: “Để anh đoán trúng rồi.”
Những người khác đều cười ầm lên.
“Ngày mai có cuộc gặp, mai em đi cùng.” Hà Nhật Dương đưa tay vén tóc Tống Thanh: “Đi chính thức giúp anh hai nắm rõ tình hình.”
Tống Thanh ngây ra: “Cuộc gặp gì?”
“Tất nhiên là tiệc tùng nhỏ của những nhà có tiếng ở thành phố G rồi, người nhà Nhà họ Tống đều có tư cách tham dự.” Hà Nhật Dương nhỏ giọng giải thích: “Chúng ta tham dự với tư cách con gái và con rể nhà họ Tống.”
Tống Thanh chợt hiểu ra: “Có liên quan đến mảnh đất hôm nay anh lấy được?”
“Thật thông minh.” Tống tam bên cạnh cười hơ hơ nói: “Nếu đã lấy được mảnh đất này, quan hệ bên đây cần thiết lập, nhanh chóng hòa nhập với mọi người quanh đây, mới thuận tiện cho việc sau này.”
Tống Thanh liền gật đầu: “Em hiểu rồi, yên tâm, em sẽ làm thật tốt!”
Cô ấy vốn là nhà tạo hình đẳng cấp, lúc nào mắc qua lỗi?
Tống Thanh xoay người nhìn sang những người khác: “Các anh cũng đi chứ?”
“Ngoại trừ anh ba ra, mọi người đều đi cả.” Tống Tứ đáp.
Tống Thanh nhìn xung quanh: “Ủa. Anh ba đâu?”
“Anh ấy nhất thời có việc bận.” Tống tam giải thích nói: “Trong nhà mình người bận nhất là anh ấy. Hơn nữa công việc của anh ấy rất đặc thù, có chuyện đột xuất là phải lập tức qua đó.”
Tống Thanh gật đầu hiểu rõ.
Chuyện này cứ quyết dịnh như thế.
Buổi tiệc hôm đó, Tống Thanh đã chuẩn bị xong từ sớm.
Dù gì Nhà họ Tống và Hà Nhật Dương đều rất giàu, muốn gì có đó.
Tống Thanh thân là nhà tạo hình danh giá, tự nhiên gánh nặng cũng lớn hơn!
Nhưng, làm nhà tạo hình mấy năm nay, chuyện nhỏ này không gây khó được cô ấy, chẳng qua chỉ với nửa tiếng, thì đã chuẩn bị xong trang phục và trang sức cho tất cả mọi người.
Sau khi phối hợp xong, Tống Thanh mới phát hiện ra hỏi: “Ủa, bạn đi chung với các anh đâu?”
“Bạn đi cùng các anh là em đó!” Tống Tứ đưa tay lên vuốt mũi Tống Thanh: “Hôm nay, bọn anh là ánh sao quay quanh mặt trăng em đây!”
Tống Thanh xoay đầu nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương khẽ cười, từ sau lưng lấy ra chiếc hộp gấm đen đưa cho Tống Thanh: “Cho em”.
Tống Thanh đưa tay ra lấy, mở ra xem, liền cười.
“Cám ơn.” Tống Thanh cũng không từ chối, đeo lên bộ trang sức đá tourmaline này.
Bộ trang sức này Tống Thanh không lạ gì, đây là bộ trang sức mà Bà cụ Hà mấy hôm trước mới nói, là quà tặng cho cô ấy đoạt giải trong cuộc thi nhà thiết kế mới được giao tới.
Đá tourmaline này, người trong nghề đều biết, đá tourmaline là loại đá quý năng lượng thiên nhiên, có đặc điểm là mãi mãi phát ra bức xạ điện từ ở vùng hồng ngoại, có khả năng bảo vệ tim mạch và mạch máu não tự nhiên.
Nó có thể được sử dụng cho cơ thể con người, có thể lưu thông mạch máu, làm cho mạch máu được mở rộng, và thúc đẩy tuần hoàn máu khắp cơ thể.
Có thể phân giải độc tố trong máu, loại trừ trướng ngại trong mạch máu, có hiệu quả lưu thông máu.
Có thể tái tạo các mô xung quanh mạch máu, kích hoạt tế bào mô, và trì hoãn sự lão hóa của các mạch máu.
Cho nên, trang sức của Bà cụ Hà, chủ yếu được làm từ đá toumaline có tác dụng kéo dài tuổi thọ này.
Hơn nữa đá tourmaline có rất nhiều loại, giá trị cao nhất chẳng qua là đá Paraiba Tourmaline.
Là đá quý điển hình trong đá quý của Brazil, là kho báu trong giới đá quý thế giới.
Màu sắc rực rỡ sinh động.
Khi nó được cắt và chạm khắc, nó tỏa ra một ngọn lửa rất độc đáo và ánh sáng rực rỡ, ngay cả khi chỉ có một tia sáng nhẹ chiếu sáng nó. Do đó, mọi người gọi màu này là "màu xanh điện" hoặc "màu xanh neon".
Bộ trang sức đá tourmaline này của Tống Thanh, chính là đá Paraiba Tourmaline.
Chỉ dựa vào điểm này, có thể thấy được Nhà họ Hà xem trọng Tống Thanh đến mức nào.
Những người đạt tới đẳng cấp này, trang sức không chỉ có tác dụng làm đẹp, mà còn bảo vệ sức khỏe, kéo dài tuổi thọ làm mục đích.
Bà cụ Hà tặng cho Tống Thanh bộ trang sức này, không cần nói, tự nhiên là mong Tống Thanh có thể khỏe mạnh ngồi vững trên vị trí cậu hai nãi nãi Nhà họ Hà.
Do đó, khi Nhà họ Tống thấy bộ trang sức này, đều lộ vẻ hài lòng.
Tống Thanh còn đặc biệt tạo mẫu hình rất cao quý và thanh lịch cho bộ Paraiba Tourmaline này, để làm cho mình xứng đáng với bộ đồ trang sức có giá trị này.
Hà Nhật Dương hôm nay cũng rất bảnh trai.
Những người nhan sắc hơn người, chỉ cần chuẩn bị một chút, là có thể nghiền nát tất cả những người khác!
Vốn được cho là 80 điểm các anh em nhà họ Tống, toàn bộ đều bị Hà Nhật Dương chèn ép không nhỏ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!’ Tống Thanh cầm theo túi, vẫy tay nói; “Đi chọn vợ cho các anh.”
“Ha ha ha....” cả nhà liền cười ầm lên.
“Được, chỉ cần em thích, thì bọn anh sẽ thữ tiếp xúc!” mấy anh trai đồng thanh nói.
Truyện convert hay : Đỉnh Cấp Thần Hào