Hà Nhật Dương không có liên lạc với Tống Linh, tuy rằng đã sớm biết kết quả này, thế nhưng là khó tránh khỏi vẫn có chút thất vọng.
Nếu như sớm chút đi hỏi Tống Linh, có phải là có thể sớm chút biết rõ rốt cuộc là người nào ra tay đấy?
Nhưng mà, bây giờ Tống Linh đang ở trong lúc quan trọng của kiểm tra.
Bác sĩ nói, trong khoảng thời gian này phải ráng tránh tần suất cùng người xa lạ tiếp xúc, để bảo đảm độ chuẩn xác của kiểm tra.
Vì vậy, nếu như không phải chuyện vô cùng khẩn cấp, đơn giản là đừng quấy rầy cảm xúc của anh ấy.
Chuyện vô cùng khẩn cấp, đặc biệt là chỉ Tống Thanh.
Chỉ cần không phải Tống Thanh xảy ra chuyện, nhất loạt không nên quấy rầy.
Vì vậy, không có liên lạc được với Tống Linh, Hà Nhật Dương tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà cảm thấy chuyện này cũng có thể tạm thời áp áp.
Chờ sau khi anh ấy hoàn toàn khôi phục sẽ tìm anh ấy hỏi thăm rõ ràng cũng là như nhau thôi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 11 âm lịch, Hà Nhật Dương còn đang ở phòng làm việc ký tên văn kiện, Lý Hạ gặm một cây kem từ bên ngoài gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc, người kia ra tay rồi. Ông chủ ở sòng bạc kia chết được rất thảm. Lúc bị người phát hiện, trên cơ bản đều không trọn vẹn rồi."
Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn Lý Hạ, ánh mắt quét qua Haagen-Dazs ở trong tay của anh, Lý Hạ không được tự nhiên một hồi, nói: "Cho ngài cũng một phần Haagen-Dazs?"
Hà Nhật Dương không vui mà nở nụ cười: "Được rồi, ngươi tự mình ăn đi. Xem người bạn này của Thanh Thanh, thật đúng là không đơn giản a! Đúng rồi, lần trước ngươi nói mẹ của tôi người cũng xuất hiện ở thành phố H?"
Lý Hạ gật gật đầu, thành thạo mà đem kem ở trong tay ăn hết, trả lời: "Đúng, tiểu Đông nói, người của phu nhân hình như nhập cảnh được được vài người rồi, hình như đều có nhiệm vụ ở trên người."
Hà Nhật Dương nhíu mày, trong mắt phượng cất giấu một sự chán nạn cùng với nổi cáu: "Không phải đã đáp ứng với tôi, sau khi trở về Nhà họ Hà, sẽ không cắm tay chuyện ở trong tổ chức đấy sao? Tại sao lại..."
Lý Hạ hỏi: "Cần muốn người của chúng tôi theo dõi không?"
Hà Nhật Dương lắc đầu nói: "Được rồi, mặc bà ấy đi! Chuyện này đừng cho bà biết được, nếu không, lại phải dẫn ra chuyện gì rồi. Hy vọng mấy cái nhiệm vụ này là nhiệm vụ cuối cùng của bà ấy đi."
"Nhưng mà tổng giám đốc, nếu như phu nhân tiếp tục làm nhiệm vụ, vậy phải làm thế nào?" Lý Hạ do dự một hồi, nói: "Tiểu Đông nói, hắn giám sát được một thuộc hạ của phu nhân luôn ở thành phố H hoạt động. Bởi vì không có mệnh lệnh của ngài, tiểu Đông cũng không dám quá mức tới gần, tạm thời không cách nào xác định được thân phận của thuộc hạ này."
"Cho tiểu Đông theo dõi trước là được, tạm thời đừng tới gần quá. Mẹ của tôi rất cảnh giác đấy, nếu như bà ấy biết được người của tôi vẫn đang ngó chừng bà ấy, bà ấy lại phải nổi dóa rồi." Hà Nhật Dương đau đầu mà nói: "Cứ như vậy đi."
Lý Hạ gật gật đầu, quay người rời đi.
Lúc ra cửa, cùng Lý Xuân đụng vào nhau.
Lý Xuân tức giận nói: "Làm gì mà gấp gáp như vậy?"
Lý Hạ cười ha ha, thấp giọng trả lời: "Món ăn ngoài mà tôi mua đã đến rồi, tôi cho để lại cho anh một nửa a! Anh bận xong rồi, nhớ đi ăn nha! Buối trưa anh còn chưa ăn cơm phải không?"
Lý Xuân nở nụ cười: "Được, một lát tôi báo cáo kết quả công việc xong liền đi tìm anh."
Lý Hạ vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương nhìn Lý Xuân nói: "Chuyện gì?"
Lý Xuân bước nhanh đi tới, thấp giọng báo cáo: "Lễ thọ của lão phu nhân đã toàn bộ được chuẩn bị ổn thỏa rồi. Những lễ vật của các khách mời ở mọi nơi đã đến được một phần rồi, đã cất kỹ chờ đợi thiếu phu nhân xem qua. Thiệp mời biên nhận của lần này cũng đều nhận được rồi, thư mời được gửi ra ngoài là một nghìn lẻ hai trăm mười hai phần, biên nhận được nhận lại tổng cộng chín trăm tám mươi mốt phần, còn có hai trăm ba mươi mốt phần biên nhận chưa nhận được. Bảo vệ đã vào chỗ. Vệ sĩ cũng đã vào chỗ. Điểm cao toàn bộ được khống chế, vấn đề an toàn vào ngày đó được bảo đảm không vấn đề gì. Mặt khác, ngày mai tinh sinh từ Úc bay thẳng về, vì vậy ngày mà tiên sinh cùng phu nhân về nhà cũng được định vào ngày mai rồi."
Hà Nhật Dương gật gật đầu.
Cha mẹ là nên trở về rồi.
Đây còn có bốn ngày nữa chính là thọ thần sinh nhật rồi.
Chậm trễ không nỗi rồi.
"Được, biết rồi." Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Thông báo cho Thanh Thanh một tiếng, ngày mai cùng về nhà gặp người."
"Vâng, tổng giám đốc." Lý Xuân đáp lại: "Còn có một chuyện khác, muốn trưng cầu một chút ý kiến của ngài. Thọ thần sinh nhật của năm nay, cậu cả của Nhà họ Phương vẫn là căn cứ vào quy tắc của những năm qua, cùng đám khách quý sắp xếp cùng một chỗ sao?"
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Vẫn là dựa theo quy tắc cũ đi. Nhà họ Phương dù sao cũng là đệ nhất gia tộc ở H, dù sao vẫn phải nể mặt cho đệ nhất gia tộc."
"Vậy, còn Thôi tiểu thư? Cũng được sắp xếp ở chỗ khách quý sao?" Lý Xuân do dự một hồi: "Nếu như xếp ở chỗ khách quý, phu nhân và tiên sinh sẽ không đồng ý không?"
Hà Nhật Dương hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy không phải là họ Hà, còn muốn ngồi ở chỗ chủ nhân? Đúng rồi, anh trai của tôi đâu? Đây cũng sắp là tháng chạp rồi, vẫn chưa trở về?"
"Cậu cả cũng đã đưa tin tức tới, ngài ấy cũng là ngày mai mới trở về." Lý Xuân trả lời: "Thời gian có lẽ cũng cùng tiên sinh và phu nhân tương xứng."
Hà Nhật Dương gật gật đầu nói: "Được, tôi đã biết rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, bận rộn cho tới trưa cũng chưa có ăn cái gì phải không? Lý Hạ đã gọi vài món ở ngoài rồi, đừng cho hắn ăn lời!"
Lý Xuân lập tức bật cười: "Vâng, tổng giám đốc."
Sau khi Lý Xuân rời đi, Hà Nhật Dương xem một hồi thời gian, đúng là không còn sớm rồi.
Đang định đi tìm Tống Thanh đi ăn cái gì, có điện thoại gọi đến, Hà Nhật Dương tiện tay nhận nghe điện thoại: "Alô?"
Bên kia của điện thoại không phải là giọng nói của Tống Thanh, mà là của Thôi Nguyệt Lam.
Vài ngày cũng không có tin tức của Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương cảm thấy thế giới thanh tĩnh đi rất nhiều.
Hôm nay bất chợt nghe được giọng nói của Thôi Nguyệt Lam, đáy lòng chợt nảy ra một loại cảm xúc mâu thuẫn.
Lúc Thôi Nguyệt Lam chưa có xuất hiện, tình cảm giữa hắn và Tống Thanh rất ổn định, quan hệ rất ổn định.
Hắn cùng trong nhà cũng sẽ không xuất hiện sự tranh chấp.
Thế nhưng là Thôi Nguyệt Lam vừa xuất hiện ở nơi nào, thì nơi đó có khói thuốc súng.
Hà Nhật Dương cũng có chút nghi ngờ mình.
Rõ ràng là em gái cưng chiều nhất khi còn bé, làm sao lại ở dưới đáy lòng có sự mâu thuẫn rồi?
Từ lần trước sau khi Thôi Nguyệt Lam bất chấp thân phận mà thổ lộ, Hà Nhật Dương đối với Thôi Nguyệt Lam liền nảy sinh ra tâm lý mâu thuẫn.
Ôm một tâm thái kính trọng nhưng không gần gũi, Hà Nhật Dương có thể không cùng Thôi Nguyệt Lam tiếp xúc thì không cùng cô ấy tiếp xúc.
Cũng tránh khỏi được rất nhiều chuyện phiền toái không phải sao?
Thế nhưng là dưới mắt, điện thoại của Thôi Nguyệt Lam gọi tới, Hà Nhật Dương muốn giả bộ như không có cầm điện thoại cũng không được, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Lam Lam? Em mấy ngày nay đi nơi nào chơi rồi? Sao một chút tin tức cũng không có?"
Thôi Nguyệt Lam nghe được Hà Nhật Dương nói như vậy, lập tức uất ức đến rớt xuống nước mắt, nói: "Anh Nhật Dương, em... em... không có gì."
Thôi Nguyệt Lam ngoài miệng nói là không có gì, ngữ khí lại là một sự uất ức.
Cô ấy đây là coi người khác là ba tuổi hay là coi người khác là kẻ đần?
Nói trắng ra là, còn không phải là dùng nhưng sáo lộ khi còn bé chơi còn dư lại sao?
Còn không phải là muốn cho Hà Nhật Dương thay cô ra mặt?
Quả nhiên, sau khi Hà Nhật Dương thở dài một tiếng thì hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, có chuyện gì thì cùng anh trai nói."
Thôi Nguyệt Lam chình là đang chờ những lời nói này!
Cô tức lập tức ủy ủy khuất khuất mà nói: "Mấy ngày hôm trước em chạy ra bên ngoài cùng bạn bè chơi vài ngày, hôm nay vừa mới trở về thành phố H. Thế nhưng là không trùng hợp là, em vừa rồi lúc cho xe hơi của em đổ xăng, ví tiền của em bị người ta đánh cắp. Không chỉ có tiền và thẻ ngân hàng đều mất rồi, bằng lái xe cũng ở bên trong. Bây giờ chính là giờ cao điểm điều tra xe, em hoàn toàn không có cách nào lái xe trở về rồi."
Hà Nhật Dương lập tức nói" Anh cho người đi đón em!"
"Đừng!" Thôi Nguyệt Lam lập tức cự tuyệt.
"Sao?" Hà Nhật Dương hỏi lại.
"Em... bộ dạng của em bây giờ không thể gặp người." Thôi Nguyệt Lam bối rối nói: "Em... em... em đã xảy ra chút việc. Anh Nhật Dương, anh có thể đích thân đến đón em một cái không?"
Hà Nhật Dương thật ra là thật sự không muốn đi đấy.
Nhưng là suy nghĩ thử xem, còn có bốn ngày nữa chính là tám mươi năm đại thọ của bà rồi.
Hắn thật sự không muốn ở giây phút quan trọng như vậy gây thêm rắc rối.
Bởi vậy, Hà Nhật Dương nói: "Được, em đem địa chỉ nói cho anh biết."
Cúp đi điện thoại, Thôi Nguyệt Lam ra sức hít vào một hơi, nhìn xem dấu vết ở trên mặt và trên cổ, hận đến nghiến răng một hồi.
Đây là đã qua mấy ngày rồi, dấu vết ở trên cổ của cô vẫn chưa có hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Nếu như cô không tìm người chịu trách nhiệm, cô làm sao giải thích được những dấu vết này?
Mà người chịu trách nhiệm thích hợp nhất, chính là người của Nhà họ Hà!
Trước mắt đến nay, chỉ có Hà Nhật Dương thích hợp nhất.
Nếu như có thể đem những dấu vết ở trên người này đều cho Hà Nhật Dương chịu trách nghiệm, vậy sẽ quá hoàn mỹ đến không thể không hoàn mỹ hơn nữa!
Đáy mắt của Thôi Nguyệt Lam hiện lên một tinh quang!
Cô ấy nhất định phải gả vào Nhà họ Hà!
Không từ thủ đoạn nào cũng muốn gả vào!
Sau khi Hà Nhật Dương cúp điện thoại định chuẩn bị đứng dậy đi đến đó, lúc này điện thoại lại reo lên, là điện thoại do Hà Nhật Khang gọi tới.
Hà Nhật Dương có chút bất ngờ: "Đại ca? Anh không phải ngày mai mới trở về sao?"
Ở gần sân bay, Hà Nhật Khang ở trong điện thoại cởi mở cười cười, nói: "Đúng vậy a, vốn là kế hoạch là ngày mai trở về. Nhưng mà bây giờ có chút việc, nói trước vài ngày trở về xử lý chút việc tư, anh bây giờ đang ở trên máy bay, em đang ở đâu? Anh đến tìm em! Chúng ta là có một khoảng thời gian không gặp rồi!"
Hà Nhật Dương nhìn qua bản đồ, lập tức nở nụ cười: "Anh, vậy thì thật là tốt! Lam Lam cũng ở gần đó của anh, anh bị chịu mệt một chút, đi đón em ấy đồng thời trở về đi."
Hà Nhật Khang đồng ý được rất nhanh: "Được, đem vị trí của em ấy nói cho anh biết, anh đây liền qua."
Thôi Nguyệt Lam đợi a đợi a đợi a, đợi được rất lâu.
Cô thậm chí đã đem những lời nói một lát cầu khẩn với Hà Nhật Dương đều nghĩ kỹ rồi, nhất định phải nghĩ cách cho Hà Nhật Dương tạm thời vác cái lỗi này mới được!
Cô quá hiểu rõ Hà Nhật Dương rồi.
Hắn đối với người ở phía ngoài đủ loại tàn nhẫn, thế nhưng là đối với người nhà của mình, lại là tốt không có giới hạn.
Chỉ cần cô hạ thấp phong thái, đủ nhu nhược, không ngừng cầu khẩn hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách thay cô che giấu đấy!
Ngay lúc Thôi Nguyệt Lam đã chuẩn bị sẵn sàng, Hà Nhật Khang qua tìm Thôi Nguyệt Lam rồi!
Lúc Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Hà Nhật Khang, cái biểu cảm kia quả thực là tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn nữa!
Hà Nhật Khang là con của Nhà họ Hà nhận nuôi, thể trạng cực kỳ cường tráng rắn chắc, tràn đầy ngỗ ngược.
Hà Nhật Khang không thể nói là đẹp trai, thế nhưng là rất có mị lực.
Chính là mùi của đàn ông chân chính.
Không có cách nào, ở bên người Hà Nhật Dương có tướng mạo 8 điểm cũng bị nghiền ép đến vô cùng thê thảm.
Càng đừng hòng nhắc 6 điểm và 7 điểm rồi.
Tướng mạo của Hà Nhật Khang nhiều lắm là cho 6 điểm.
Thả ở trong đám người, cho dù là ngũ quan đoan chính tướng mạo đường đường.
Đáng tiếc vật tham khảo mà đổi thành Hà Nhật Dương mà nói, vậy là hoàn toàn đừng nghiền ép đến vô cùng thảm rồi.
Trên cơ bản anh ấy cùng Hà Nhật Dương đi chung với nhau mà nói, rất dễ dàng làm cho người ta coi anh ấy thành bảo vệ.
Nếu như không phải anh ấy không phải là bị Nhà họ Hà đào tạo một tiếng quý khí, đoán chừng bị người coi thành người đi ngang đường cũng là có khả năng đấy.
Vì vậy, người đàn ông mà Thôi Nguyệt Lam vẫn muốn tiến công chiếm đóng là Hà Nhật Dương, mà không phải là Hà Nhật Khang.
Truyện convert hay : Vô Địch Thần Tế