Hà Quốc Tường vốn từng là thiếu gia của nhà họ Hà, được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của người thừa kế.
Sau đó, ông lại vứt bỏ quyền thừa kế rồi chạy đi làm lính đánh thuê, làm thổ phỉ.
Nên trên người ông phảng phất hơi thở bạo lực.
Phải chịu áp lực giao quyện giữa sự sắc bén và khí chất quý phái, sang trọng, trong chốc lát sau lưng Tống Thanh lấm tấm mồ hôi.
Tống Thanh cảm thấy đầu nặng nề tới mức không ngẩng lên nổi.
Trước kia, tuy cô cũng từng đoán trước là ba mẹ chồng không dễ sống chung nhưng không ngờ, bất kể là ba chồng hay mẹ chồng, ai cũng có khí thế bức người như thế.
“Ồ, phải không?” Hà Quốc Tường nở một nụ cười khẽ: “Nói thử xem!”
“Thưa ba, là thế này! Người có hôn ước với anh cả chính là Tống Ngọc Nhan. Sau đó, Tống Ngọc Nhan lại chê bai anh cả vì anh cả từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Hà, nên mới ép con gả thay cho cô ta. Còn anh cả hình như cũng chẳng yêu thích gì Tống Ngọc Nhan, vì vậy anh ấy mới cũng dùng quyền thừa kế trao đổi với Nhật Dương, để Nhật Dương thay anh cả cưới vợ. Vì thế, tuy chúng con đều là thế thân nhưng lại không liên quan gì tới hôn ước kia cả. Trước kia, con và Nhật Dương chưa nhận ra nhưng hiện tại, ngần ấy cũng đủ chứng minh duyên phận của bọn con sâu nặng cỡ nào. Con hi vọng ba có thể cho bọn con một cơ hội, bọn con nhất định sẽ hiếu thảo với ba, hiếu thảo với mẹ, hiếu thảo với bà nội.”
“Con biết ba không hài lòng về con nhưng con mong ba hãy cho con một cơ hội và thêm một chút thời gian để chứng minh con là người phù hợp làm con dâu của ba, để chứng minh con có thể trưởng thành và trở thành một thiếu phu nhân đạt tiêu chuẩn của nhà họ Hà. Con biết rõ bản thân còn có thiếu sót, trình độ học vấn không cao, tư cách và sự từng trải không đủ, cũng không quá thông minh và quyết đoán. Con sẵn sàng thay đổi, sẵn sàng học tập. Mong ba đừng vội vàng kết luận con ngay lúc này, như thế là bất công đối với con!”
“Ồ? Cô rõ ràng có thể lấy danh của lão phu nhân ra để áp chế tôi nhưng cô lại không làm thế, đúng là làm tôi bất ngờ đấy!” Hà Quốc Tường cười khẽ: “Bà nội thích cô như vậy, cô hoàn toàn có thể tựa lưng vào cây lớn ngồi không hóng mát mà!”
Tống Thanh lắc đầu: “Bà nội thích con, con rất vui nhưng cũng vô cùng lo sợ! Nhưng con hiểu được đạo lý ‘dựa núi núi đổ’. Núi dựa vững chắc nhất chính là cố gắng không ngừng để nâng cao thực lực của bản thân, chứ không phải là dựa vào bất kỳ một ai khác. Chỉ có bản thân mình làm tốt, dù không có bà nội ủng hộ thì con vẫn có thể đứng vững gót chân. Bà nội đã lớn tuổi, con không thể lúc nào cũng làm phiền bà, nên mong ba mẹ hãy dạy bảo Thanh Thanh nhiều hơn, Thanh Thanh nhất định sẽ học tập để trở thành một người con dâu tốt!”
“Đúng là một đứa nhỏ dẻo miệng!” Hà Quốc Tường vừa cười vừa nói: “Nếu như tôi nói tôi vẫn không thích cô thì sao?”
Tống Thanh cắn môi, trả lời ông: “Ba có thể nói cho con biết con nên làm gì mới có được sự tán thành của ba không ạ?”
“Không có lý do gì cả! Ta chỉ muốn cô chủ động nhường lại vị trí này mà thôi!” Hà Quốc Tường cố ý nói: “Nếu cô không phải vợ của Nhật Dương, có lẽ tôi sẽ rất tán thưởng cô!”
Đôi mắt Tống Thanh bắt đầu ảm đảm, cô gật đầu: “Con hiểu ý ba! Nhưng con xin lỗi ba, dù ba có thích con hay không, con cũng sẽ không buông tay dễ dàng như thế. Con và Nhật Dương yêu nhau, con nguyện ý thử những thứ trước kia chưa từng làm vì Nhật Dương. Dù có phải trải qua và chịu đựng thử thách của ba và mẹ, con cũng sẽ không lùi bước dễ dàng như vậy!”
Khi Hà Quốc Tường nhìn Tống Thanh lần nữa, trong mắt ông đã tràn đầy sự tán thưởng.
Một cô gái không tồi!
Kiên định, cứng cỏi, kiên cường!
Sẽ không dễ dàng chịu thua, sẽ không dễ dàng lùi bước!
Biết rõ mục tiêu của mình là gì, hơn nữa còn sẵn sàng chiến đấu vì nó!
Người có tính cách tốt như vậy rất hiếm thấy trong xã hội hiện nay.
Nhà họ Tống thật sự đã dạy dỗ ra một cô gái tốt!
Nhà họ Tống là trung lương (trung thành và tận tụy) nhiều thế hệ, đúng là cha thế nào thì con thế nấy! Tuy Tống Thanh là con gái nhưng họ cũng đã bỏ không ít công sức lên người cô.
Quả nhiên là con cháu vùng Đông Bắc!
Cực kỳ thẳng thắn chính trực!
Nếu như không có Lam Lam, ông chắc chắn sẽ rất yêu thích người con dâu này!
Nhưng đáng tiếc, ông tất phải dọn sạch chướng ngại vật Tống Thanh này vì Thôi Nguyệt Lam!
Hà Quốc Tường nói tiếp: “Được rồi! Tôi đã biết thái độ và quyết tâm của cô. Tôi cũng là người thẳng thắn, có vài lời cũng cần nói thẳng. Nếu như cô để tôi biết được cô làm gì ảnh hưởng tới thể diện hay phản bội nhà họ Hà, đời này tôi sẽ không chấp nhận cô là con dâu của tôi đâu!”
“Dạ, thưa ba, Thanh Thanh nhớ rõ rồi ạ!” Tống Thanh không kiêu ngạo, không tự ti
trả lời ông: “Thanh Thanh sống ngay thẳng, không sợ thử thách!”
“Ha ha ha ha!” Hà Quốc Tường cười nói: “Tốt, cô đi đi!”
“Vâng, thưa ba!” Tống Thanh đứng lên, quay người về phía Hà Quốc Tường cúi chào rồi mới xoay người rời đi, lễ phép đúng mực không hề có bất kỳ sai sót nào!
Sau khi Tống Thanh vừa rời đi, Hà Quốc Tường lại thở dài một tiếng: “Đúng là đáng tiếc! Nếu không có Lam Lam, không chừng mình sẽ khá thích người con dâu này!”
Tống Thanh vừa bước ra thì đụng phải ánh mắt tràn đầy sự bất an của Hà Nhật Dương.
Nhận thấy hắn vẫn luôn chờ đợi ở đây, trong lòng Tống Thanh chợt cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc kệ giông tố cỡ nào, chỉ cần có người yêu bên cạnh che chở thì chẳng còn gì phải sợ nữa.
“Em không sao! Ba chỉ muốn hàn huyên vài câu với em thôi, không nói gì khác đâu!” Ngược lại, Tống Thanh lại an ủi Hà Nhật Dương: “Chớp mắt mà chỉ còn ba ngày nữa là đến đại thọ của bà nội rồi, tuần này có lẽ sẽ bận bịu lắm đây! Nhà họ Hà hiếm khi có việc vui như vậy, chúng ta không thể có bất kỳ sai sót nào!”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng ôm Tống Thanh vào lòng: “Thanh Thanh, anh rất biết ơn ông trời đã cho em đến bên cạnh anh!”
Tống Thanh cũng ngẩng đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền tươi tắn như hoa: “Ừ, em cũng rất biết ơn ông trời!”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều không ở lại nhà tổ mà trở về căn nhà ở bên ngoài.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cũng không ở lại mà cả hai đều về trang viên Cảnh Hoa.
Hà Nhật Khang thì ở lại nhà tổ của nhà họ Hà. Lão phu nhân gọi một mình Hà Nhật Khang vào, hai người nói chuyện rất lâu.
Còn về phần nói gì thì cũng chỉ có hai bà cháu họ biết.
Lúc Hà Nhật Khang đi ra, vẻ mặt của hắn ta có chút chán nản, hiển nhiên là hắn đã biết gì đó rồi.
Bước vào đầu tháng mười hai, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời gian ba ngày cứ như thể chỉ cần xé ba tờ lịch, chớp mắt đã nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng, ngày đại thọ của Bà cụ Hà cũng đã tới, khách khứa khắp nơi đều đến dự.
Vưu Tâm Nguyệt là phu nhân nhà họ Hà nên đương nhiên phải chiêu đãi khách
khứa cùng Hà Quốc Tường.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương mặc lễ phục đứng ở cửa đón khách.
Vưu Tâm Nguyệt thấy Hà Nhật Dương thì nhịn không được lên tiếng hỏi: “Nhật Dương, con có thấy Lam Lam đâu không?”
Hà Nhật Dương kinh ngạc hỏi lại: “Không phải cô ấy ở chỗ mẹ à?”
Vưu Tâm Nguyệt thở dài một tiếng: “Mấy ngày nay mẹ không nghe được tin tức gì của con bé. Mẹ cũng sai người đi tìm rồi nhưng chưa nhận được hồi âm. Nhật Dương, dù gì Lam Lam cũng là em gái con mà, con không thể mặc kệ sống chết của con bé như thế, thuộc hạ của con nhiều, tai mắt khắp nơi, con bảo họ đi tìm thử xem!”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Vâng, mẹ đừng lo! Lam Lam cũng không còn nhỏ nữa, không đi lạc được đâu! Chỉ cần cô ấy còn ở thành phố H, thuộc hạ của con sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy!”
Vưu Tâm Nguyệt tức giận liếc Hà Nhật Dương: “Bây giờ, con không thèm lo lắng cho em gái của mình nữa rồi nên tất nhiên là có thể nói như vậy! Đúng là không có lương tâm! Có vợ là không thèm quan tâm đến sống chết của em gái nữa!”
Hà Nhật Dương cảm thấy xấu hổ.
Tống Thanh đứng kế bên, cô cảm thấy Vưu Tâm Nguyệt giống như đang chỉ cây dâu mắng cây hòe hơn.
Hà Quốc Tường nhìn bọn họ, lên tiếng: “Được rồi! Đợi chuyện hôm nay xong xuôi ổn thỏa sẽ phái người đi tìm khắp thành phố thử xem. Lam Lam ngang bướng thì liên quan gì tới Nhật Dương? Nhật Dương không thể chăm sóc nó mãi được!”
Nghe thấy Hà Quốc Tường đỡ lời thay mình, Hà Nhật Dương cười nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Vẫn là ba hiểu con nhất!”
Vưu Tâm Nguyệt tức giận trừng Hà Nhật Dương, không nói gì nữa.
Khách khứa dần dần kéo tới, bốn người đều là chủ nhân bữa tiệc nên tất nhiên phải đứng nhiệt tình trò chuyện với khách.
Rất nhanh mọi người đều phát hiện ra Tống Thanh khéo léo đón tiếp khách khứa hơn Vưu Tâm Nguyệt.
Sát khí trên người Vưu Tâm Nguyệt không có cách nào giấu hết được.
Trong khi đó Tống Thanh lại mang dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn.
Cô luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, cả người hiền hòa ấm áp, cộng thêm cách trang điểm vô cùng phù hợp với trang phục ngày hôm nay.
Tất cả đều tạo cho người nhìn cảm giác muốn thân thiết, gần gũi.
Vì vậy, sau khi bắt chuyện ở cửa, nhiều người đã chủ động bước tới trò chuyện với Tống Thanh vài câu.
Khi nhìn thấy tình cảnh ấy, Vưu Tâm Nguyệt càng không ưa Tống Thanh.
Bà mới chính là nữ chủ nhân của nhà họ Hà, có biết không?
Vậy mà cái loại giả mạo kia lại làm tốt hơn bà!
Như thế thì làm sao trong lòng bà thoải mái được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Vưu Tâm Nguyệt càng cảm thấy Thôi Nguyệt Lam tốt hơn!
Thôi Nguyệt Lam đúng là con gái rượu, là tri kỷ của bà.
Phương Mạn Luân dẫn Phương Khanh Hân đã lâu không xuất hiện tới bữa tiệc.
Khi gặp lại Phương Khanh Hân lần nữa, Tống Thanh cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này, Phương Khanh Hân vẫn sống ở nước ngoài. Có lẽ bây giờ trở về là để đón lễ mừng năm mới. Chắc vì thế nên bây giờ cô nàng mới theo tới đây?
Không biết là có phải vì Phương Mạn Luân đã cảnh cáo trước hay không mà hôm nay Phương Khanh Hân cực kỳ hiền lành và lễ phép chào hỏi mọi người, cũng không làm hành động quá đáng nào với Tống Thanh.
Thấy Phương Khanh Hân trở nên hiền lành như vậy, Tống Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hôm nay mà ầm ĩ náo loạn thì đúng là khó coi!
Phương Mạn Luân khẽ hỏi Hà Nhật Dương: “Nghe nói hôm nay đối thủ lớn nhất của nhà họ Hà cũng tới?”
Mắt Hà Nhật Dương híp lại: “Ừ, thì sao? Nếu họ thật sự tới đây chỉ để chúc thọ bà nội, tôi tất nhiên sẽ trải thảm hoan nghênh!”
Phương Mạn Luân nở một nụ cười đầy ý xấu: “Nghe nói vị này có khẩu vị kỳ lạ lắm đó!”
Hà Nhật Dương nhướn mày, sát khí bắt đầu tỏa ra: “Hắn ta cứ thử xem!”
Phương Mạn Luân nâng tay vỗ vai Hà Nhật Dương, nói tiếp: “Bảo vệ Thanh Thanh cho tốt đấy!”
“Tất nhiên! Không cần phiền anh nhắc nhở!” Hà Nhật Dương trả lời không chút nể tình.
Chỉ cần đối phương không phải người thân thì Hà Nhật Dương việc gì phải sợ kẻ khác!
Nhưng khi đối mặt với người thân, hắn lại có thể hiểu sâu sắc câu “thanh quan khó đoạn việc nhà”.
Tất cả đều là người hắn quan tâm nhất, sao hắn có thể chọn lựa được đây?
Đang nói thì bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều ngẩng đầu nhìn qua bên đó.
Họ thấy một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi đang dẫn theo một đám người từ từ bước đến...
Người đàn ông kia có mái tóc ngắn đỏ rực như lửa, buộc gọn gàng sau gáy, trông vừa lão luyện vừa gian ngoan.
Người đàn ông ấy rất anh tuấn, nhưng khí chất hoàn toàn đối lập với khí chất của Hà Nhật Dương và Tống Linh.
Hà Nhật Dương là mê hoặc, Tống Linh lại quyến rũ, còn người đàn ông này chính là… yêu nghiệt.
Truyện convert hay : Thế Gả Mưu Ái: Y Thê Muốn Ly Hôn