Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 298: cần xin lỗi tống thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sùng Minh không ngờ Hà Nhật Dương bảo rút súng thì liền rút súng ra ngay, hắn ta lại càng không ngờ rằng vào ngày quan trọng như lễ đại thọ tám mươi của Bà cụ Hà mà Hà Nhật Dương vẫn mang theo súng bên mình.

Hắn cũng đâu phải sát thủ chứ.

Tại sao lại có thói quen mang súng theo như thế?

Hà Nhật Dương đương nhiên sẽ không nói cho hắn ta biết, khẩu súng này được chuẩn bị cho hắn ta!

Hắn tưởng rằng Hà Nhật Dương không biết tin hắn nhập cảnh ư?

Tiểu Đông vẫn luôn chịu trách nhiệm thu thập tin tức, vào giây phút Sùng Minh vừa nhập cảnh thì liền thông báo ngay cho Hà Nhật Dương.

Đầu óc của Hà Nhật Dương rất nhanh nhạy, hắn biết rõ rằng Sùng Minh không có việc thì sẽ không đến cửa phật.

Mà chuyện lớn nhất trong nước bây giờ chính là đại thọ tám mươi của Bà cụ Hà.

Vậy Sùng Minh chắc chắn sẽ đến Nhà họ Hà!

Mặc dù trước nay Sùng Minh và Hà Nhật Dương vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng!

Nhưng đó là chuyện của trước đây!

Chuyện xấu bây giờ nhiều như vậy, ai có thể đảm bảo rằng mình không có chút liên quan nào chứ?

Cho nên sáng nay, lúc biết được Sùng Minh thực sự xuất hiện ở H thì Hà Nhật Dương đã không hề do dự mà mang theo súng bên mình!

Quả nhiên, khẩu súng này được dùng đến rồi!

Hà Nhật Dương thẳng thừng mở chốt an toàn, vững vàng điểu khiển cò súng: “Muốn đánh cược một lần không?”

Bời vì động tác rút súng của Hà Nhật Dương, nên khẩu súng trên người Sùng Minh cũng nhanh chóng được rút ra và chĩa về phía Hà Nhật Dương.

Vệ sĩ của Hà Nhật Dương cũng rốt rít rút súng chĩa về phía Sùng Minh và người của hắn ta.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên căng thẳng khác thường!

Sùng Minh đương nhiên không dám đánh cược!

Hắn ta hiểu quá rõ bản lĩnh của Hà Nhật Dương!

Từ lúc vừa ra đời, hắn đã được huấn luyện như một sát thủ thực thụ.

Mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng hắn cũng đã đạt được rất nhiều thành tích nổi bật.

Nếu không Sùng Minh đã ra tay rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ chứ?

Sùng Minh rõ ràng cũng kiêng dè Hà Nhật Dương y như cách mà Hà Nhật Dương kiêng dè hắn ta vậy.

Chính là loại cảm giác ngang sức ngang tài, kỳ phùng địch thủ.

Vừa kiêng dè lại còn không phục lẫn nhau.

Trước đây, Hà Nhật Dương đã từng nói với Tống Thanh rằng mười Nhà họ Phương cũng không qua nổi Nhà họ Hà.

Nhưng mà nếu như chống đối với Sùng Minh thì nhất định sẽ dẫn đến kết cục cả hai bên đều chịu thiệt.

Về điểm này thì Nhà họ Hà rất rõ ràng.

Sùng Minh cũng nắm rất rõ!

Mọi người đều là kẻ thông minh, cho nên biết rõ kết quả này trong lòng, vì thế mà bọn họ cũng lựa chọn tránh né một cách thông minh, cố gắng không đụng chạm với đối phương.

Nhưng mà lúc này, Sùng Minh không nhịn nổi nữa.

Hắn ta tới Trong nước một mặt là vì tên hacker đẳng cấp thần bí kia, mặt khác là vì để ra uy với Nhà họ Hà.

Dù sao thì lúc hành động ở Trong nước, muốn thoát khỏi con mắt của Nhà họ Hà là điều hoàn toàn không thể.

Cho nên, trong ngày quan trọng này, Sùng Minh định cảnh cáo Nhà họ Hà đừng nhúng tay vào chuyện làm ăn của hắn ở Trong nước.

Nhưng Sùng Minh lại quên mất rằng, mặc dù Hà Nhật Dương là một thương nhân, hơn nữa lại còn là một gian thương. Nhưng hắn còn có một thân phận khác chính là còn trai của lính đánh thuê và sát thủ!

Dưới sự huấn luyện đồng thời như thế thì bản lĩnh của Hà Nhật Dương sao có thể kém cỏi được chứ?

Đương nhiên sẽ không tệ rồi!

Ngược lại còn rất giỏi nữa!

Nói một cách không khoa trương, nếu như bây giờ Hà Nhật Dương bóp cò thì Sùng Minh không thể nào sống sót được!

Huống chi khoảng cách giữa hai người họ lại còn gần như thế!

Hoàn toàn không có cơ hội để chạy trốn!

Sùng Minh chậm rãi giơ hai tay lên, sắc mặt hắn ta không hề hoang mang.

Cả đời hắn đã bị vô số người chĩa sùng vào rồi.

Chỉ là kết cục của những người đó đều rất thê thảm mà thôi.

Không một ai được chết thoải mái cả.

Hà Nhật Dương là người duy nhất chĩa súng vào hắn khiến hắn tạm thời không nhúc nhích nổi.

“Tôi chỉ đùa với mọi người một chút thôi mà, sao phải nghiêm túc như thế chứ?” Sùng Minh vẫn giữ biểu cảm hờ hững.

Ngón tay của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng dời xuống, chĩa sũng về phía bả vai của Sùng Ninh rồi bóp cò.

Pằng! Một dòng máu phun ra.

Chỗ bả vai của Sùng Minh bị đạn bắn xuyên qua trong nháy mắt!

Viên đạn bay ra ngoài cùng một dòng máu.

Sùng Minh đã bị trùng một phát súng của Hà Nhật Dương, hắn ta chỉ khẽ nhíu mày chứ không hề rên lên tiếng nào.

Đúng là một tên biến thái!

Họng súng lại nhắm vào cổ của Sùng Minh.

Hà Nhật Dương không hề xem thường đám người của Sùng Minh, hắn chỉ tay vào họng súng của mình rồi bình tĩnh ra lệnh: “Xin lỗi!”

Tống Thanh trở nên căng thẳng trong phút chốc.

Hà Nhật Dương đắc tội với tên yêu tinh này, liệu hắn có gặp nguy hiểm không nhỉ?

Nếu như chuyện này liên lụy đến Nhà họ Hà, liên lụy đến Hà Nhật Dương thì thà cô không nghe lời xin lỗi này còn hơn!

Chỉ cần giải thích sự thật là được rồi!

Cô không hy vọng Hà Nhật Dương sẽ xảy ra chuyện gì!

Sùng Minh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Tống Thanh thì khóe miệng nhếch lên, hắn ta ung dung nói: “Hà Nhật Dương, trên thế giới này không có ai làm tôi bị thương mà còn có thể trở về nguyên vẹn.”

Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhếch lên, hắn liếc nhìn Sùng Minh bằng ánh mắt ngang ngược trời sinh: “Nhưng tôi lại chính là người duy nhất! Nếu không thì anh cứ chờ xem! Nếu như anh dám động đến một cọng lông của người thân tôi, tôi sẽ khiến anh cả đời này như rắn mất đầu, sợ hãi đến mức không thể trụ nổi một ngày! Anh có thể tin hoặc không tin những lời nói này! Nhưng anh nên biết, tôi là một người nói được làm được!”

Sùng Minh gật đầu: “Tôi tin. Cho nên, nhiều năm nay tôi vẫn không hề chủ động đụng chạm đến cậu. Đương nhiên tôi biết sức mạnh và nền móng của Nhà họ Hà thâm hậu cỡ nào, cũng biết mối quan hệ của cậu rộng lớn bao nhiêu. Những người ở đây đều là người thân cận của cậu, cũng là những ông lớn ở nhiều khu vực khác nhau. Nhưng mà, hôm nay cậu đã làm tôi bị thương một cách dễ dàng như vậy thì cậu cũng không thể nguyên vẹn rút lui được...”

Hà Nhật Dương lại bóp cò lần nữa, hắn ta nổ súng vào một bên vai khác của Sùng Minh!

Lại một dòng máu phun ra.

Nếu như người bình thường mà bị thương nặng như vậy thì đã đau đến mức lăn lộn dưới đất từ lâu rồi.

Nhưng Sùng Minh vẫn đứng yên ở đó, hắn ta chỉ nhíu mày.

“Đúng là tôi làm anh bị thương đấy, anh có thể làm gì?” Hà Nhật Dương ngang ngược trả lời: “Hôm nay, nếu như anh không xin lỗi Thanh Thanh thì anh đừng mơ mà ra khỏi cánh cửa này! Để tôi xem người của anh đông hơn hay người của tôi đông hơn!”

Sùng Minh thở dài một tiếng: “Những lời này của cậu thực sự sẽ khiến tôi hiểu nhầm đó!”

Sắc mặt của Hà Nhật Dương trở nên đen kịt trong nháy mắt!

Sùng Minh mỉm cười, hắn ta nói: “Đúng là hết cách rồi, tôi không thể nào chống cự lại sức hấp dẫn của người đẹp. Được rồi, nể mặt cậu, tôi xin lỗi.”

Hà Nhật Dương sầm mặt lại, hắn không thèm để ý đến chuyện bị Sùng Minh đùa giỡn mà cố chấp nói: “Xin lỗi Thanh Thanh đi!”

Sùng Minh lập tức quay đầu nhìn Tống Thanh, ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay ngọc ngà như ngó sen, đáy mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Hôm nay, lúc hắn đi qua một con hẻm thì vô tình nghe thấy mấy tên côn đồ đang âm mưu lấy ảnh và video của mợ hai nhà họ Hà mang đi nộp. Sau đó hắn ta thẳng tay giết hết mấy tên côn đồ kia để giành lấy ảnh và video, hắn định khiến cả Nhà họ Hà mất mặt trong thọ yến của Bà cụ Hà.

Không ngờ rằng, nữ chính của chuyện này hoàn toàn không phải là Hà thiếu phu nhân.

Đúng là đáng tiếc.

Chuyện vui như vậy mà không được xem.

Sùng Minh gật đầu với Tống Thanh: “Tôi xin lỗi.”

Tống Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Không sao.”

Cô không muốn Hà Nhật Dương gặp nguy hiểm!

Câu xin lỗi này không quan trọng!

Quan trọng là cả nhà được bình an!

Tránh xa tên yêu ma này!

Nghe thấy Sùng Minh nói xin lỗi thì Hà Nhật Dương mới thu tay về nhưng nòng súng thì vẫn chĩa về phía Sùng Minh.

Hà Nhật Dương trầm giọng nói: “Nhà họ Hà không chào đón anh, mới anh rời khỏi đây!”

Sùng Minh giơ tay cầm lấy băng cầm máu mà thuộc hạ đưa cho rồi đè lên miệng vết thương, hắn ta nhẹ nhàng nói: “Đúng là đau lòng. Lúc nãy còn chào mừng tôi đến mà bây giờ đã vội vàng đuổi tôi đi. Quả nhiên là người đẹp thật nhẫn tâm.”

Gương mặt của Hà Nhật Dương vẫn luôn được công nhận là nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng trên thực thế thì Hà Nhật Dương lại rất tự luyến, trước khi gặp Tống Linh, hắn luôn cảm thấy hắn là người đẹp trai nhất.

Mọi người chỉ dám nói Hà Nhật Dương là đàn ông nhưng có hấp dẫn hơn phụ nữ ở sau lưng hắn. Chứ không có mấy người dám đề cập đến chỉ số nhan sắc của Hà Nhật Dương ở trước mặt hắn.

Bây giờ Sùng Minh lại đùa giỡn Hà Nhật Dương một cách quang minh chính đại như thế, đúng là khiến cho người khác có một cảm giác mới mẻ.

Sắc mặt Hà Nhật Dương không thay đổi, hắn giơ tay lên chuẩn bị bóp cò lần nữa.

Cuối cùng thì Sùng Minh cũng mở miệng: “Được rồi, coi như tôi sợ cậu rồi. Cậu bắn tôi hai phát, tôi đã không nói gì rồi, dù sao cậu cũng phải để tôi xử lý vết thương xong rồi đi chứ! Dù sao thì lúc đến tôi cũng mang theo nhiều quà mừng mà. Không cho tôi ăn gì, cũng chẳng cho tôi uống gì, lại còn bắn tôi hai phát. Đây là kiểu đáp lễ long trọng nhất mà tôi nhận được đó nha!”

Nghe thấy mấy lời bông đùa của hắn, cuối cùng Hà Nhật Dương cũng không nổ súng nữa.

Sùng Minh cũng rất thức thời, sau khi cầm máu xong, hắn ta thẳng tay xe rách hết quần áo trên người để người ở đó băng bó vết thương cho mình.

Dáng người của Sùng Minh rất cao lớn cũng rất tráng kiện, cơ bắp trên người hắn đẹp vô cùng.

Chỉ là những vết thương lớn nhỏ trên người xen kẽ nhau khiến người khác cảm thấy hắn giống như ác ma bò ra từ địa ngục vậy.

Nhìn thấy những vết thương trên người Sùng Minh, Tống Thanh không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, sau đó cô không dám nhìn nữa.

Những chỗ bị đạn xuyên thủng, da thịt đều lồi hết cả.

Sùng Minh vẫn tỏ vẻ không vấn đề gì, hắn thẳng tay áp gạc cầm máu vào.

Hắn thực sự không biết đau à?

Người đàn ông này thực sự quá đáng sợ!

Có thể tránh xa thì nên tránh xa ra!

Vết thương của Sùng Minh được băng bó rất nhanh.

Thuộc hạ nhanh chóng mang đến cho hắn một bộ quần áo hoàn toàn mới để thay, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Sùng Minh cười một cách quán đản với Hà Nhật Dương, hắn ta nói: “Người đẹp, tôi đi đây. Tôi vẫn sẽ ở lại Trong nước một thời gian. Thời gian này, cậu có thể tới tìm tôi bất kỳ lúc nào. Đương nhiên tôi cũng nhắc trước là chỉ nói chuyện tình yêu chứ không nói chuyện công việc.”

Nói câu đó xong, Sùng Minh gật đầu với Bà cụ Hà: “Lão phu nhân, bà đúng là có một đứa cháu ngoan.”

Nói xong mấy lời này, Sùng Minh mang theo thuộc hạ nghênh ngang rời đi!

Hà Nhật Dương không cho người ngăn hắn lại, nên Sùng Minh liền hiên ngang rời khỏi Nhà họ Hà.

Sau khi đám người Sùng Minh rời đi, lúc này Tống Thanh mới nhanh chóng đi đến trước mặt Hà Nhật Dương, ân cần nắm lấy tay hắn.

Tuy cô không nói gì nhưng trong ánh mắt cô đã hiện lên tất cả.

Hà Nhật Dương lập tức ôm Tống Thanh vào lòng: “Thanh Thanh, anh xin lỗi vì đã để khiến em chịu oan ức.”

Tống Thanh lắc đầu nói: “Nhật Dương, anh phải cẩn thận đấy!”

Hà Nhật Dương giơ tay xoa đầu Tống Thanh, ánh mắt hắn lướt qua cô sau đó nhìn về phía Bà Hà, Vưu Tâm Nguyệt.

Đôi mắt phượng của hắn hiện lên sự thất vọng.

Hắn không chỉ thất vọng với Thôi Nguyệt Lam mà còn thất vọng với mẹ của mình là Vưu Tâm Nguyệt.

Có rất nhiều chuyện cần phải điều tra nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Hà Nhật Dương lập tức ra lệnh: “Xử lý hiện trường đi, mời các vị khách quý dời bước sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Mời lão phu nhân về nghỉ ngời trước đi.”

Đám người làm lập tức đứng dậy làm việc.

Những người khác ở đó xem chuyện vui xong thì cũng nhao nhao rời khỏi.

Tuy đã xảy ra việc chen ngang như vậy nhưng cũng không ngăn cản được bọn họ tiếp tục chúc mừng thọ yến.

Vốn dĩ, người trong hình không phải là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà mà chỉ là một cô gái xui xẻo nào đó thôi!

Nên việc gì nên làm thì vẫn phải làm chứ!

Truyện convert hay : Cố Thiếu Đầu Quả Tim Sủng: Manh Thê Vào Nhầm Hoài

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio