Mọi người nghe thấy Hà Tam cô nương trả lời, nhanh chóng bị đổ gục!
Đây là nói rõ rồi!
Cô ta là muốn gả cho Vũ Ngọc Bình!
Điều này quá là tự tin!
Mọi người tại hiện trường không thể không cười được.
Quả nhiên, Vũ Ngọc Bình nghe thấy Hà Tam cô nương nói như thế, sắc mặt xanh lét.
Lưu Nghĩ ôm lấy cánh tay nói: “Ồ, khó mà có người muốn gả cho anh công tử đào hoa. Anh đừng có kiêu kỳ nữa, khi nào cần phục tùng thì phải phục tùng à.”
Không biết Hà Tam cô nương có phải nghe thấy lời đả kích của Lưu Nghĩ không, cô ta lại nói với Lưu Nghĩ: “Cảm ơn cô nói đỡ cho tôi. Tuy cô cũng rất nghĩa khí, nhưng giữa chúng tôi có thể là duyện phận chưa đủ, cho nên tôi không thể lựa chọn anh. Thật là rất xin lỗi.”
Lưu Nghĩ: “...”
Tống Thanh: “...”
Hà Nhật Dương: “...”
Những người khác: “...”
Hà Tam cô nương tiếp tục nói với Vũ Ngọc Bình: “Anh tuy là công tử đào hoa, hơn nữa là hàng cũ được rất nhiều các cô gái dùng qua, mà tôi vẫn còn là một khuê nữ còn trình. Nhưng, tôi đã nhận định anh rồi, tôi thì không thể coi thường anh không đủ trong sạch. Bây giờ nhị ca nhị tẩu của tôi đều ở đây, mọi người cũng đều nhìn thấy rồi, đều làm chứng cho chúng tôi. Tôi Hà tam hôm nay sẽ cùng Vũ Ngọc Bình...”
“Đợi đã đợi đã.” Vũ Ngọc Bình nhanh chóng ngắt lời cô ta.
Anh ấy sợ nếu không ngắt lời, thì có thể hôn ước và hôn lễ đều được nói ra.
Qủa nhiên, Hà Tam cô nương rất chăm chú nhìn Vũ Ngọc Bình, nói: “Anh muốn cùng em thương lượng việc hôn lễ ở đây sao? Không cần đâu, việc này vẫn cần trưởng bối quyết định là được. Nhưng, em cần nói với anh ước pháp ba chương, chúng ta sau khi kết hôn...”
Mọi người xung quanh đã tập thể hóa đá, không biết nên nói gì cho tốt.
Thật là, không cùng một thế giới, nói chuyện với nhau rất mệt.
Một người trong thế giới ảo tưởng, một người trong thế giới thực tế.
Thật sự rất khổ sở.
Biểu hiện khó chịu trên nét mặt của Vũ Ngọc Bình nói: “Cô hiểu lầm rồi à? Còn hôn lễ? còn sau hôn lễ? Tôi có chết ở đây cũng không lấy cô!”
Nếu không phải nể mặt xem cô ta là người họ Hà, Vũ Ngọc Bình sớm đã phát khùng rồi!
Ngày hôm nay đặc biệt như vậy.
Nếu hôm nay gây chuyện lên, thể diện của Vũ Ngọc Bình sẽ bị mất hết.
Thân là cháu ngoại của Trung úy Anh Quốc, làm sao không nghĩ đến vấn đề thể diện được?
Sắc mặt của Hà Tam cô nương đã khó chịu đến cực điểm.
Nghe Vũ Ngọc Bình nói sẽ không lấy cô ta, Hà Tam cô nương lập tức nằm trên bàn khóc lớn lên.
Tống Thanh ngồi gần đó, đều cảm thấy nước mắt của đối phương đều bắn vào tay mình rồi.
Xem cô ta khóc thê thảm như thế, Tống Thanh đều cảm thấy có chút không nhẫn tâm.
Mấy người bên cạnh, muốn khuyên cũng không dám khuyên.
Hà Nhật Dương vẫn còn ở đây, ai dám nói bừa?
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng họ một tiếng, nói: “Được rồi, làm ầm lên thì đẹp lắm? Đây là cách ai dạy cho em? Em cảm thấy dùng cách này thì có thể gạo nấu thành cơm sao? Bây giờ đừng nói là gạo nấu thành cơm, cho dù gạo nấu thành cháo rồi cũng không có tác dụng. Không có tình cảm, em cảm thấy có thể giữ được anh ta? Nếu em và anh ta sau khi kết hôn, anh ta đi ra ngoài bồ bịch, em có thể làm sao? Khóc lóc ăn vạ treo cổ? Em cảm thấy có tác dụng không?”
Lời của Hà Nhật Dương, làm cho Hà Tam cô nương ngay lập tức ngừng khóc.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Vũ Ngọc Bình xuất thân thế nào, gia đình thế nào, anh là ngốc hay là giả ngốc? Em cảm thấy dùng vài thủ thuật này có thể khống chế anh ta? Được rồi, không khóc nữa. Hôm nay là ngày mừng thọ của bà nội, khóc cho ai xem?”
Noi xong câu cuối cùng, lời nói của Hà Nhật Dương đã trở thành nghiêm nghị nhiều lần.
Hà Tam cô nương quả nhiên ngoan ngoãn ngừng khóc, không dám nói lại.
Trong Nhà họ Hà, Hà Nhật Dương chính là độc quyền tuyệt đối!
Bất cứ chi nào, đều phải nghe theo.
Tống Thanh cũng nói: “Em muốn lấy chồng, tâm sự này là tốt. Nhưng, ít nhất cũng phải cho đối phương cam tâm tình nguyện mới được. Tuy em là danh phận con gái Nhà họ Hà, nhưng cũng không thể làm việc ép buộc được đúng không?”
Hà Tam cô nương không nói gì.
Tống Thanh nói với mấy người khác: “Mọi người đưa cô ấy đi thay một bộ quần áo mới, thu dọn cho sạch sẽ.”
Tống Thanh đều mệnh lệnh như thế rồi, những người khác cũng không dám không nghe, cùng vào khuyên Hà Tam cô nương quay người rời đi.
Đợi họ rời đi, Vũ Ngọc Bình mới hạ được hơi xuống, nói với Lưu Nghĩ: “Tiểu Nghĩ, em xem, anh đúng là vô tội mà.”
Lưu Nghĩ không chớp mắt: “Liên quan gì tới tôi, tại sao phải giải thích với tôi?”
Vũ Ngọc Bình lập tức im bặt, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Phương Mạn Luân cưởi nhẹ: “Màn kịch này cũng đã kết thúc rồi, Hà tổng, chi bằng chúng ta bức lên trước nói chuyện được không?”
Hà Nhật Dương biết Phương Mạn Luân là có chuyện muốn nói với mình, lập tức gật đầu, nói với Tống Thanh: “Anh đi một lát rồi về.”
Tống Thanh vẫy vẫy tay, cùng ngồi với Lưu Nghĩ, nghe giải thích mặt đỏ lên của Vũ Ngọc Bình.
Phan Thịnh Phan Ly cũng dựa vào cằm, nghe Vũ Ngọc Bình giải thích.
Phương Khanh Hân không cùng Phương Mạn Luân rời đi, mà vẫn đứng chỗ cũ, mắt cười lạnh nhạt nhìn theo Phương Mạn Luân và Lưu Nghĩ.
Vũ Ngọc Bình ngồi đối diện với Lưu Nghĩ, nói đầy khí thế: “Tiểu Nghĩ, đừng nói là cô ta dung mạo xấu xí, có xinh đẹp đi nữa anh cũng không thích! Mắt của anh không phải là mù! Đúng không?”
Lời của Vũ Ngọc Bình nói xong, mấy người cùng đồng loạt nhìn Lưu Nghĩ.
Vẫn là một Lưu Nghĩ xuất hiện với hình tượng là người con trai, đều có chút khó chịu khi nhìn ánh mắt nhìn như vậy.
Cổ mảnh mai, từ từ nổi lến nền màu đỏ.
Ánh mắt của Lưu Nghĩ đang trốn tránh, không xem Vũ Ngọc Bình, mà nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, phong cảnh ở đây thật đẹp, tớ từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy nơi ở của mình có thể xây dựng như một viên lâm vậy. Đi, chúng ta cùng đi thăm quan một chút!”
Tống Thanh mỉm cười gật đầu nói: “Được thôi, nhưng mình không thể đi xa. Hà Nhật Dương một lát sẽ quay lại tìm tớ.”
“Được được được.” Lưu Nghĩ nhanh chóng trả lời.
Chỉ cần rời khỏi tên điên Vũ Ngọc Bình là được.
Lưu Nghĩ kéo lấy Tống Thanh, hình như muốn chạy thật nhanh.
Phan Thịnh Phan Ly cười nhìn Vũ Ngọc Bình nói: “Làm sao đây? Không đuổi theo?”
Vũ Ngọc Bình không khách khí nhìn họ: “Hai người lại xem trò cười của tôi! Hai người cũng sớm muộn đi theo con đường của tôi! Cứ chờ mà xem, xem ông trời có tha cho ai!”
Phương Khanh Hân đợi Tống Thanh và Lưu Nghĩ rời đi, bước nhanh lên trước, đứng trước mặt Vũ Ngọc Bình, nói giọng cứng nhắc: “Anh thích người con gái đó?”
Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh Phan Ly đồng thời gật đầu.
Phan Thịnh Phan Ly cùng ngồi dậy, giơ tay vỗ vào vai của Vũ Ngọc Bình, nói: “Hai người nói chuyện đi, chúng tôi đi xem xung quanh.”
Phan Thịnh Phan Ly khi còn rất sớm đã biết, khi đó còn Vũ Ngọc Bình mới trưởng thành có thích Phương Khanh Hân.
Nhưng Phương Khanh Hân cầm lấy món quà Vũ Ngọc Bình tặng, trước mặt của Vũ Ngọc Bình, thười khắc ném vào đống lửa, thì Vũ Ngọc Bình chấm dứt theo đuổi.
Bởi vì, Phương Khanh Hân nói với Vũ Ngọc Bình, cô ta thích Hà Nhật Dương.
Vũ Ngọc Bình là một người rất rõ ràng.
Cho nên Phương Khanh Hân đã nói như thế, cô ta chọn là Hà Nhật Dương, anh ta rất kiêu kỳ quay đầu bước đi.
Chỉ là, từ đó về sau, anh ta cũng không nghiêm chỉnh yêu đương với ai nữa.
Bên cạnh không phải là trên mạng thì là người mẫu.
Thì không có ai là thành thật yêu đương.
Điểm này, thực ra làm cho Phương Khanh Hân rất đắc ý.
Vì thế cũng là phản ánh một mặt, Vũ Ngọc Bình thực ra vẫn không quên được cô ta.
Điều này cũng là tính xấu của nhiều người con gái.
Rõ ràng không thích, nhưng thích làm khó đối phương.
Phương Khanh Hân chính là có suy nghĩ này.
Cho nên khi Tống Thanh mới xuất hiện bên cạnh Hà Nhật Dương, Phương Khanh Hân từng ép Vũ Ngọc Bình theo đuổi Tống Thanh, dùng kế điệu hộ li sơn làm cho Tống Thanh rời đi.
Chỉ là một lần đó, Vũ Ngọc Bình cũng không muốn nghĩ liền từ chối.
Sau đó, trong lòng Phương Khanh Hân, nhận định một điều, Vũ Ngọc Bình cự tuyệt theo đuổi Tống Thanh, là bởi vì trong lòng vẫn còn cô ta Phương Khanh Hân.
Nhưng hôm nay, khi cô ta nhìn thấy Vũ Ngọc Bình không màng đến hình tượng và khí chất của mình, khi hạ mình bộc bạch với một người con gái không bằng cô ta, trong lòng Phương Khanh Hân lập tức khó chịu ngay.
Giống như đồ chơi vốn thuộc về mình, bỗng nhiên bị người khác cướp đi.
Cảm giác mất mát đó, làm cho Phương Khanh Hân lập tức phẫn nộ.
Nghe thấy sự chất vấn của Phương Khanh Hân, Vũ Ngọc Bình rất bình tình, gật đầu với Phan Thịnh Phan Ly.
Mọi người đều quá quen rồi.
Rất nhiều việc, vẫn là bản thân mình tự giải quyết thì tốt.
Bây giờ tại hiện trường chỉ có Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân hỏi thêm một câu: “Tôi còn cho rằng con mắt của Vũ Ngọc Bình rất tốt, hóa ra ngoài trên mạng, thì lại thích con gái nam tính!”
“Đúng thế, mắt của anh quả thực chỉ là như thế. Năm đó, mắt của anh cũng không tốt gì, cho nên mới thích em.” Vũ Ngọc Bình nói rất bĩnh tình.
Sắc mặt của Phương Khanh Hân đột nhiên biến sắc rất khó nhìn!
“Vũ Ngọc Bình, anh từ trước tới giờ chưa từng nói với tôi như thế!” Phương Khanh Hân hét lên.
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Đúng, anh trước đây quá chiều em, nuông chiều em quá! Cho dù em làm việc gì, anh đều lựa chọn giúp em, đứng ở vị trí của em để suy nghĩ cho em. Nhưng em thì sao? Em có lần nào đứng ở vị trí của anh không? Em có suy nghĩ cho anh không? Anh biết anh Vũ Ngọc Bình chỉ là một người dự bị, nhựng anh muốn làm dự bị sao? Không phải em thích Hà Nhật Dương sao? không phải em rất lâu trước đây, rất thẳng thừng nói với anh sao, cho anh từ bỏ, cho anh không phải mơ mộng gì về em hết, cho anh nhanh chóng lăn khỏi thế giới của em sao? anh bây giờ không phải là lăn rất xa rồi sao? Em còn gì muốn nói?
Phương Khanh Hân bị Vũ Ngọc Bình nói cho tức suýt không thở được.
“Vũ Ngọc Bình, anh là thành thực?” Phương Khanh Hân giống như toàn thân vỡ vụn ra.
“Đúng, rất thành thực.” Vũ Ngọc Bình trả lời rất kiên định: “Ngoài ra, anh cảnh cáo em. Lưu Nghĩ không phải là Tống Thanh, những thủ đoạn em đối phó với Tống Thanh, dùng với Lưu Nghĩ, không có ích gì! Lưu Nghĩ là quyền anh, một quyền của cô ấy có thể làm cằm dưới của em bay ra! Nếu em dám chọc giận cô ấy, bị cô ấy đánh cho tới ngốc, thì đừng trách người! Đến lúc đó, không có ai đứng ra giúp em! Anh trai của em cũng không quan tâm em. Bởi vì, mẹ của Lưu Nghĩ là mẹ nuôi của Tống Thanh. Mối quan hệ phức tạp, em tự mình nghĩ cho kỹ đi!”
Nói xong câu nói này, Vũ Ngọc Bình không thèm để ý đến Phương Khanh Hân, quay đầu bước đi.
Phương Khanh Hân đứng tại chỗ, tức đến mức toàn thân vỡ vụn.
Làm sao có thể như thế?
Tại sao lại biến thành như vậy?
Một Tống Thanh, cướp đi người con trai cô ta yêu nhất.
Một Lưu Nghĩ, cướp đi người con trai từng yêu cô ta nhất.
Tại sao, từng người từng người một, đều muốn ép cô ta?
Truyện convert hay : Thái Cổ Long Tượng Quyết