Luna cũng nổi giận: “Anh khen em một câu, nói em là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới thì em sẽ đưa cho anh!”
Tống Linh nhìn cô một cái, không nói lời nào mà quay đầu bước đi.
Luna không ngờ Tống Linh lại khô khan, không biết lãng mạn tới mức này!
Cô đứng tại chỗ, giậm chân một cái, buông thú nhồi bông ra rồi lập tức đuổi theo.
Chưa đuổi theo được mấy bước, Luna đã bị cảnh sát chặn lại: “Người đẹp này, có người khiếu nại cô có hành vi quấy rối anh ta.”
Luna nghe xong, thiếu chút nữa bị chọc giận, chỉ vào mũi mình rồi nói: “Các anh đều gọi tôi là người đẹp, vậy thì tôi việc gì phải đi quấy rối người khác?”
Hai cảnh sát quay đầu, đánh giá bề ngoài của Tống Linh rồi lại nghiêm túc trả lời Luna: “Nếu như là người khác báo án thì có lẽ là báo án giả nhằm lừa gạt cảnh sát, nhưng nếu là do vị tiên sinh kia báo án thì nguyên nhân báo án này được chấp nhận!”
Ý của hai cảnh sát kia là vị tiên sinh này có vẻ ngoài đẹp hơn cô nên nếu là hắn báo án thì hoàn toàn đúng với tình hình thực tế.
Lỗ mũi Luna suýt chút nữa bốc khói vì tức.
Trong thời gian Luna bị hai cảnh sát quấn lấy tra hỏi, Tống Linh đã lẳng lặng rời khỏi đó. Hắn về lại chỗ quầy hàng lúc đầu, mua con thú nhồi bông kia.
Người bán hàng nói với Tống Linh bằng vẻ mặt hâm mộ: “Anh mua cho bạn gái à?”
Trời ạ! Trên đời này, rốt cuộc người phụ nữ nào mới có thể đủ tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này mà không bị dìm xuống đây?
Bề ngoài của người đàn ông này quá nghịch thiên rồi, quả thật là bất chấp lý lẽ luôn!
Ngay cả trong truyện tranh hay hoạt hình cũng chưa có người nào đẹp tới mức này đâu!
Nếu hắn không mặc đồ vest, không có yết hầu, không có giọng nói nam tính như thế thì bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng hắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Dù sao phụ nữ Âu Mỹ đều có ngũ quan khá sắc sảo.
Đàn ông cũng không khác phụ nữ bao nhiêu!
Nhưng nét đẹp của Tống Linh là sự tồn tại vượt qua cả chủng tộc.
Nghĩ thử xem, người có thể được thế giới công nhận không kém cạnh gì so với Hà Nhật Dương cực kỳ đẹp trai kia thì làm sao có thể là người thường được?
Đôi mắt Tống Linh cong nhẹ, miệng khẽ nở nụ cười: “Là mua cho em gái!”
Nụ cười này của Tống Linh đúng là sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.
Tất cả mọi người ở đây đều bị vẻ đẹp này giết chết tại ngay tại chỗ.
Nhân viên bán hàng ngơ ngác nhìn Tống Linh, thậm chí cô ấy cũng quên luôn cả việc thu tiền.
Ánh mắt Tống Linh lóe lên, đợi một hồi mới lên tiếng: “Có thể tính tiền chưa?”
Lúc này, nhân viên bán hàng mới tỉnh táo lại, nhanh chóng nhận tiền mặt Tống Linh đưa.
Trong lòng nhân viên bán hàng thầm thề thốt, cô ấy nhất định phải cất giữ tờ tiền này.
Bởi đây chính là tờ tiền mà tuyệt thế mỹ nam đã dùng!
Tống Linh thấy quà mình chọn lựa được đóng gói đàng hoàng thì mới hài lòng gật đầu.
Chọn xong quà cho em gái, bây giờ hắn bắt đầu chọn quà cho những người khác.
Phải chọn cho mẹ một phần.
Bạn của em gái cũng phải có một phần.
Nể tình công sức Hà Nhật Dương chăm sóc em gái hắn, hắn cũng sẽ chọn cho Hà Nhật Dương một phần.
Nhưng quà của mấy người khác thì mua đại cũng được mà!
Chỉ có quà cho em gái là quan trọng nhất thôi!
Mua quà xong, Tống Linh nhanh chóng rời khỏi khu mua sắm.
Khi vừa định xuống bãi đỗ xe tìm xe, Tống Linh đột nhiên nhớ ra ví tiền của mình hình như đã bị bỏ quên ở quầy bán hàng, hắn xoay người để quay lại đó.
Nào ngờ, sau lưng hắn lại có người, Tống Linh còn chưa kịp chuẩn bị đã xoay người nên bỗng đâm sầm vào ngực đối phương.
“A, xin lỗi!” Tống Linh nhẹ nhàng lên tiếng.
Hắn nói tiếng Đức vô cùng chuẩn.
“Không sao!” Đối phương cũng trả lời lại bằng tiếng Đức, khi người kia giơ tay đỡ Tống Linh, ngón tay người kia lại nắm chặt: “Cậu là người Châu Á hả? Là người Trung Quốc, người Hàn hay người Nhật Bản?”
Tống Linh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, quanh thân tỏa ra hơi thở yêu nghiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
Tống Linh thoáng chốc đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn cảm thấy không thích người đàn ông này.
Khí tức toàn thân của hắn ta quá lạnh lẽo.
Tống Linh nhàn nhạt trả lời: “Người Trung Quốc! Cám ơn!”
Sau khi bỏ lại bốn chữ này xong, Tống Linh quay người rời đi.
Người đàn ông sau lưng nhìn về hướng Tống Linh rời đi đầy sâu xa, lầm bầm tự nhủ: “Không ngờ trên đời này còn có người đẹp tới nhường này! Mình cứ tưởng chỉ có Hà Nhật Dương là người đẹp nhất trên đời rồi. Ai ngờ ở nước Đức nhỏ bé này lại còn có vẻ đẹp khuynh mước khuynh thành đến vậy!”
Lúc này, người bên cạnh cũng nhắc nhở người đàn ông: “Ngài Sùng Minh, chúng ta phải tranh thủ thời gian ạ!”
Sùng Minh trở tay cho đối phương một cái tát, giọng nói bỗng nhiên trở nên âm trầm: “Cậu thì biết cái gì? Chuyện có lớn cỡ nào cũng đâu quan trọng bằng việc thưởng thức, ngắm nhìn người đẹp!”
“Vâng, Ngài Sùng Minh!” Đối phương biết một cái răng của mình đã bị tát gãy rồi, nhưng người này chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng ngậm máu, nuốt vào trong mà thôi.
Nếu như người này dám nhổ ra, Sùng Minh có thể sẽ đánh gãy cả hàm răng của hắn luôn!
Hắn ta cũng không phải chưa từng làm loại chuyện như thế.
“Không ngờ ghé qua nước Đức một chút mà còn có được thu hoạch như thế!” Sùng Minh cười khẽ, ngón tay tuyệt đẹp miết miết vành mũ, khóe miệng cong lộ ra một nụ cười tà ác: “Tôi muốn người đàn ông kia!”
Hà Nhật Dương thì hắn ta không dám đụng.
Nhưng nếu là người đàn ông vừa rồi thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Hắn ta thèm muốn sắc đẹp của Hà Nhật Dương nhiều năm rồi, nhưng vì e ngại quyền thế và địa vị của đối phương nên hắn ta vẫn luôn cầu mà không có được.
Mấy ngày hôm trước, hắn ta mạo hiểm đi gặp Hà Nhật Dương, còn bị Hà Nhật Dương bắn hai phát súng.
Con người của Sùng Minh này rất kỳ quái!
Hà Nhật Dương bắn hắn ta hai phát súng, hắn ta lại không hề tức giận chút nào.
Đây rõ ràng là một người dựa vào gương mặt để kết luận người khác là thiện hay ác.
Chỉ cần đối phương có giá trị nhan sắc như Hà Nhật Dương, dù có hung dữ hơn với hắn ta cũng chả sao.
Nhưng nếu như đối phương không có sắc đẹp thì… Ha ha, hậu quả đang chờ đợi kẻ đó chính là huyết tẩy cả gia đình.
Tống Linh trở lại nơi ở thì thấy Lê Huy đã sắp xếp quà tặng gọn gàng, ổn thỏa rồi.
Lê Huy cũng nóng lòng trở về à?
Tống Linh gật đầu với Lê Huy rồi trở về phòng của mình.
Hôm nay, rốt cuộc hắn cũng có thể gọi video cho Thanh Thanh để gặp mặt rồi.
Hắn muốn sửa soạn, ăn diện đẹp trai một chút để làm Thanh Thanh vui vẻ.
Đến giờ hẹn, Tống Linh mở cuộc gọi video lên.
Chưa tới một giây đồng hồ, bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
Hình ảnh vừa hiện lên, gương mặt của Tống Thanh lập tức hiện lên trên màn hình.
Khi đôi mắt Tống Linh nhìn thấy Tống Thanh, ánh mắt của hắn dịu dàng tới mức muốn rỉ nước.
“Thanh Thanh…” Giọng nói Tống Linh vừa trầm thấp vừa mềm nhẹ, du dương tới mức khiến người nghe rơi lệ.
Cái tên này đã được niệm trong lòng hắn không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi khi hắn sắp sửa không còn kiên trì được nữa thì hắn sẽ gọi cái tên này trong lòng một lần.
Sau đó, hắn sẽ khôi phục niềm tin, khôi phục ý chí chiến đầu, chiến thắng bóng ma đè nặng trong lòng mình.
“Anh!” Khi Tống Thanh nhìn thấy Tống Linh, hốc mắt cô ửng đỏ, nghe thấy tiếng gọi của Tống Linh, cô lại che miệng, nước mắt lập tức tràn mi.
Cô không để mình khóc thành tiếng.
Nhưng nước mắt trượt xuống theo ngón tay cô càng lúc càng nhiều, chảy cũng càng lúc càng nhanh.
Tống Linh thấy Tống Thanh rơi lệ thì luống cuống, lo lắng, hắn vô thức đưa tay lên màn hình, muốn lau nước mắt cho Tống Thanh.
Thấy động tác ngốc nghếch của Tống Linh, Tống Thanh nín khóc, mỉm cười.
“Anh à, anh phải mau về đó! Bọn em ở nhà đợi anh về cùng đón năm mới!” Tống Thanh nghẹn ngào: “Trong nhà chuẩn bị xong hết rồi! Mẹ chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều món ngon. Anh về là có thể ăn cơm mẹ nấu. Anh trai à, cuối cùng chúng ta cũng sắp đoàn tụ rồi!”
Tống Linh nở một nụ cười đây ngây ngô: “Ừ!”
Tống Thanh lau nước mắt rồi nói: “Mẹ cũng ở đây này! Anh nói chuyện với mẹ không?”
Tống Linh gật đầu.
Màn hình vừa chuyển, gương mặt Tống Tử Dao xuất hiện trong tầm mắt Tống Linh.
Mặc dù không gặp nhau mười tám năm nhưng Tống Linh vừa liếc mắt là đã có thể nhận ra Tống Tử Dao: “Mẹ…”
Tống Linh lớn hơn Tống Thanh ba tuổi.
Hơn nữa trí nhớ của hắn cũng tốt hơn người khác rất nhiều.
Vì thế, dù năm đó Tống Tử Dao rời đi, Tống Linh cũng chỉ mới lên ba nhưng hắn vẫn nhớ rõ gương mặt của mẹ.
Rất nhiều năm rồi, Tống Tử Dao mới lại được nghe tiếng tiếng gọi mẹ của Tống Linh, bà thậm chí không nói được tiếng nào, bỗng nhiên che miệng, khóc chạy ra ngoài.
Cả đời này, bà chỉ có hai đứa con trai, con gái này.
Vì hai đứa nhỏ, bà đã vứt bỏ mười tám năm tự do.
Nhưng bà không cảm thấy oán giận hay hối hận gì.
Chỉ cần hai đứa con của bà sống vui vẻ, cho dù bà phải tiếp tục chịu khổ thì cũng đáng!
Tống Thanh lau nước mắt, nói với Tống Linh: “Mẹ đang khóc! Nhiều năm qua, mẹ đã rất vất vả!”
Tống Linh gật đầu: “Anh biết mà!”
Tống Thanh lau nước mắt còn đọng ở khóe mắt: “Anh ơi, mau về đi! Chúng ta đã chờ quá lâu rồi! Mười tám năm, em chờ anh đã mười tám năm rồi!”
“Tất nhiên anh phải về rồi!” Tống Linh nhìn Tống Thanh bằng ánh mắt cưng chiều: “Mấy năm nay, Thanh Thanh đã vất vả rồi! Trước kia là Thanh Thanh bảo vệ anh, hiện tại, tới phiên anh bảo vệ Thanh Thanh nhé!”
Tống Thanh gật đầu: “Anh, nhà mà trước kia anh ở đã được em mua lại rồi! Nó được đứng tên của em. Mẹ đã sửa chữa lại rồi, chỗ đó chính là ngôi nhà chung của chúng ta!”
“Được!” Vành mắt Tống Linh cong cong.
Em gái là tri kỷ nhất!
Hắn thích em gái nhất!
Tống Thanh lại lau nước mắt: “Em có rất nhiều lời muốn tâm sự với anh nhưng mẹ khóc dữ quá! May mà anh cũng sắp trở về rồi nên không cần phải gấp gáp nói ngay bây giờ! Anh à, em không nói chuyện với anh nữa, anh phải mau về đó! Em đi dỗ mẹ đây!”
“Ừ!” Tống Linh nhẹ nhàng trả lời: “Nói với mẹ là anh rất yêu mẹ!”
Tống Thanh cười, gật đầu đồng ý.
Hai bên đều mở loa ngoài.
Vì thế, lời mà Tống Linh nói với Tống Thanh, Tống Tử Dao đều nghe thấy hết.
Khi bà nghe thấy con trai nói câu kia, cả người bà kích động, giống như không còn là chính mình nữa.
Mặc kệ Tống Thanh khuyên thế nào, bà vẫn không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi.
Tống Thanh không còn cách nào khác đành để mặc cho Tống Tử Dao trút hết tất cả uất ức nhiều năm qua ra ngoài, cô ngồi bên cạnh chịu trách nhiệm đưa khăn giấy để Tống Tử Dao khóc cho đủ.
Khóc khoảng nửa tiếng, Tống Tử Dao mới từ từ ngừng lại, thấy Tống Thanh còn đang yên lặng đưa từng tờ khăn giấy cho mình thì bà mới vỗ nhẹ vào tay Tống Thanh: “Con cũng không chịu khuyên nhủ mẹ!”
“Con khuyên được sao?” Tống Thanh thở dài một tiếng: “Con không để mẹ khóc đủ thì con là đứa bất hiếu mất!”
Nói xong, hai mẹ con phì cười.
Tống Thanh nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta cứ ở nhà đợi anh trai về là được! Ở sân bay sẽ có người đặc biệt tới đón!”
Tống Tử Dao hỏi ngược lại: “Chúng ta không thể tự đi đón à?”
Tống Thanh chỉ vào mặt mình rồi nói: “Hiện tại, con cũng không dám xuất hiện ở nơi công cộng. Mấy ngày nay, vì liên quan tới đại thọ của bà nội, con sắp trở thành một nửa người của công chúng rồi. Nếu như con đi đón anh trai thì không biết sẽ bị đám paparazi kia viết thành cái gì!”
Truyện convert hay : Tiểu Khả Ái, Siêu Hung