Tống Linh quả thực không biết băng bó viết thương cho người khác, khi hắn bôi thuốc cho Sùng Minh không phải bôi quá nhiều thì cũng bôi có chút xíu.
Có chỗ còn cần khâu lại vết thương nữa.
Tống Linh liên tục tỏ ý hắn không biết khâu vết thương, nhưng Sùng Minh lại cứ đè lên tay Tống Linh, bắt hắn khâu.
Trên trán Tống Linh rịn mồ hôi hột lấm tấm, ngón tay cầm kim tiêm run lẩy bẩy, xuyên qua da thịt, khâu thành một vết thương dài như con rết.
Chờ sau khi Tống Linh khâu xong, Sùng Minh thậm chí còn bắt Tống Linh chụp một tấm hình để nhìn thành quả của vết khâu đó.
Sau khi nhìn thấy vết vá chằng chịt thảm không đỡ nổi của Tống Linh, Sùng Minh lại rộng lượng tán thưởng: “Mỹ nam đúng là mỹ nam! Khâu vết thương thôi mà cũng xuất sắc như vậy!”
Lúc này, Sùng Minh mới đặt thẳng bức ảnh khiến người ta thấy mà phát hoảng kia làm hình nền.
Tống Linh nghĩ đầu óc của người đàn ông này chắc chắn có vấn đề.
E rể hắn đã đủ tự luyến rồi, người này còn tự luyến hơn cả Hà Nhật Dương!
Xử lý xong các vết thương khác, Tống Linh đứng dậy khỏi giường, nói: “Những gì có thể giúp tôi đã giúp hết rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Sùng Minh cũng chậm rãi bò dậy khỏi giường, cứ híp mắt nhìn Tống Linh như vậy: “Cậu có thể đi, nhưng nói cho tôi biết tên cậu đi.”
Tống Linh không nói gì, cứng cỏi nói: “Anh biết tên tôi để làm gì?”
Sùng Minh nở nụ cười nham hiểm: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”
Tống Linh hừ một tiếng, xoay người muốn đi.
Bấy giờ, Sùng Minh không ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi cược chúng ta sẽ gặp lại, cậu tin không?”
Bước chân của Tống Linh bỗng dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, những người đứng bên ngoài chính là thuộc hạ của Sùng Minh.
Không có sự phân phó của Sùng Minh, bọn họ không dám thả Tống Linh đi.
Tống Linh quay đầu lại nhìn Sùng Minh nói: “Vậy cứ chờ xem.”
“Được” Sùng Minh gật đầu. Nói với thuộc hạ: “Để cậu ta đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Sùng Minh, mấy người kia liền rẽ ra nhường đường.
Tống Linh không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa rời khỏi khách sạn, Tống Thanh liền gọi điện thoại đến: “Anh à! Anh đang ở đâu đó? Sao chú Huy nói anh ra ngoài khá lâu rồi?”
Tống Linh không muốn khiến Tống Thanh lo lắng, chợt vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, anh gặp một người bạn, là người quen biết ở nước ngoài. Thật trùng hợp, anh ấy cũng về nước rồi, anh ấy tìm đến trò chuyện vài câu. Bây giờ anh về ngay.”
Nghe được câu trả lời của Tống Linh, Tống Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Những dự cảm không tốt trong đầu kia chợt tan biến.
Xem ra là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Anh trai đã hồi phục lại bình thường, hắn không còn là kẻ ngốc nữa, sao có thể bị người ta lừa chứ?
Sau khi cúp điện thoại, Tống Linh nhanh chóng đến sân bay.
Hắn vừa đến sân bay, Lê Huy rối rít chạy lại đón: “Tiểu Lục, nhanh nhanh, máy bay của chúng ta sắp cất cánh rồi.”
Tống Linh cũng không nhiều lời, nhanh chóng đi theo Lê Huy lên máy bay.
Còn Sùng Minh thì đang nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, đứng bên cạnh là mấy tên thuộc hạ.
“Bảo các người đi điều tra chút chuyện mà cũng làm không xong, các người ăn gì mà dốt vậy?” Giọng nói của Sùng Minh tuy không cao, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự lạnh lẽo.
Mấy người kia không khỏi rùng mình một cái.
Có người trong số đó lấy hết dũng khí nói: “Ngài Sùng Minh, sau khi tên hacker thần bí kia ra tay nửa năm trước thì không xuất hiện nữa. Muốn săn lùng được tung tích của hắn quả thực rất khó. Chúng tôi điều tra chiếc Iphone mà hắn dùng, nhưng phạm vi điều tra quá rộng, lại không có chứng cứ xác thực nào nữa. Mánh khóe của đối phương quá tinh vi. Nếu như chúng ta muốn phá giải…quả thực…cần một thời gian nhất định nữa.”
“Thời gian nhất định là bao lâu?” Sùng Minh hừ lạnh một tiếng: “Chi bằng như vậy đi, ta cho các người tiếp tục sống sót trong một khoảng thời gian nhất định nữa thôi, có được không?”
Mấy người kia sợ đến mức run cầm cập.
Sùng Minh chính là một người như vậy.
Một lời không vừa tai thì sẽ lấy tính mạng của người ta.
“Ngài Sùng Minh, xin ngài cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra!” Mấy người kia vừa lau mồ hôi vừa nói: “Chúng tôi đã tra ra tên hacker đẳng cấp này là người Trung Quốc rồi. Phạm vi cũng được thu nhỏ lại rất nhiều.”
“Ừ từ vài nghìn tỷ người xuống còn hơn chín mươi sáu triệu người phải không?” Sùng Minh gật đầu, khóe môi khẽ cong lên: “Ta cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không tìm được người đó, vậy thì mấy người cứ chờ làm mồi cho cá đi.”
Máy bay chậm rãi hạ cánh.
Trong lòng Tống Linh và Lê Huy đều phức tạp vô cùng.
Hai người họ chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng được về nhà!
Cuối cùng cũng đã trở về rồi!
Cái giây phút đặt chân xuống thành phố H, Tống Linh và Lê Huy đều bùi ngùi xúc động.
Vừa xuống máy bay, Lý Xuân liền tiến lên nghênh đón với vẻ mặt tươi cười, nói: “Cậu Tống, tôi là người nhị thiếu phu nhân đặc biệt phái đến để đón cậu. Bởi gần đây xảy ra một số chuyện nên nhị thiếu phu nhân không tiện ra ngoài. Vì vậy đã bảo tôi đích thân đến đón cậu. Hiện tại, tổng giám đốc, nhị thiếu phu nhân và Bà Tống đang đợi cậu ở nhà.”
Tống Linh gật đầu.
Tống Thanh đã nói qua với hắn rồi.
Chuyện của mấy ngày gần đây đã mang lại cho Tống Thanh rất nhiều rắc rối, vì vậy cô phải hàng động khiêm tốn một chút.
“Được. Không sao đâu.” Tống Linh gật đầu trả lời.
Lê Huy nhìn đông ngó tây một hồi nhưng không thấy con ông ấy đến đón.
Trong lòng ông có chút thất vọng.
Ông ấy vừa quay về, người đầu tiên nhớ đến chính là đứa con trai của ông ấy.
Thật đáng tiếc!
Lý Xuân quay đầu nói với Lê Huy: “Tổng tài nói, nửa năm nay may mà có sự chăm sóc của ngài Lê Huy đây nên cậu Tống Linh mới hồi phục nhanh như vậy. Trong tài khoản của ngài sẽ có quà cảm ơn trị giá ba tỷ, đó coi như đến đáp cho sự vất vả trong khoảng thời gian này của ngài. Nghe nói, hiện tại con ngài đang học đại học, khoản tiền này đủ để em ấy hoàn thành giấc mơ của mình, đồng thời cũng đủ làm phí sinh hoạt cho đến khi ngài tìm được công việc.”
Nghe thấy trừ tiền lương ra, nhà họ Hà còn cho ông thêm ba tỷ thì Lê Huy bỗng cảm động không nói lên lời, chỉ có thể cảm ơn rối rít.
Tống Linh về nước rồi nên cũng không cần bảo mẫu nữa.
Vì vậy Lê Huy được coi là thất nghiệp.
Số tiền mà nhà họ Hà cho này được tính là khoản bồi thường thất nghiệp của ông ấy.
Vì vậy, hai người họ cũng cứ thế mà chia tay ngay tại sân bay.
Tống Linh ôm Lê Huy một chút, nói: “Chú Huy, sau này gặp chuyện khó khăn cứ việc nói với cháu. Chỉ cần cháu có thể giúp thì cháu nhất định sẽ giúp.”
“Được được.” Lê Huy đang vội vàng quay về để gặp con trai, nhất thời nói: “Vậy chú đi trước nhé, Tiểu Lục, con chăm sóc bản thân tốt nhé.”
Tống Linh gật đầu: “Vâng, chú cũng vậy nhé.”
Hai người cứ vẫy tay tạm biệt như vậy.
Chờ sau khi Lê Huy đi, Lý Xuân mời Tống Linh lên xe, tự mình lái xe rồi đưa hắn đến nơi ở của Tống Tử Dao.
Tống Linh vừa đến nơi này, nhất thời bùi ngùi xúc động.
Năm đó mối tình đầu của Tống Thanh đột nhiên xảy ra chuyện, cô bắt buộc phải gả đi thay cho Tống Ngọc Nhan, tất cả những điều này đều là vì hắn.
Năm đó, vì hắn mà Tống Thanh đã phải trả giá rất nhiều.
Khi còn nhỏ, để bảo vệ hắn, Thanh Thanh đã từng đánh nhau với đám con trai.
Sau khi lớn lên, vì để chăm sóc hắn, cô đã từ bỏ ưu thế của người giỏi nhất toàn tỉnh, lựa chọn học một trường đại học hạng ba.
Sau này lại hao tổn mất bao công sức để chữa căn bệnh tự kỷ cho hắn.
Có một người em gái tốt bụng như vậy, bản thân hắn còn có lý do gì để không thể tiếp tục kiên cường được chứ?
Thanh Thanh, anh về rồi!
Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em!
Tống Linh bước vội vã theo Lý Xuân đến cửa phòng, nhưng cái giây khắc gõ cửa kia, Tống Linh lại rụt ngón tay lại.
Thanh Thanh và mẹ đều ở bên trong đúng không?
Bọn họ quả thực ở gần ngay trước mắt, chứ không phải xa tận chân trời ư?
Hắn thật sự có thể gặp được Thanh Thanh, đúng không?
Lý Xuân cũng không giục Tống Linh, cứ mỉm cười đứng một bên như vậy.
Cuối cùng, vẫn là Tống Thanh không kiềm chế được.
Cô mở cửa phòng ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh trai cô đang đứng trước mặt rồi.
Gặp mắt quá đột ngột, hai người họ đều đứng nguyên tại chỗ, không nói gì, mắt đẫm lệ đỏ ửng.
Lần này Tống Linh trở về khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ.
Trước đây hắn chỉ là một cậu bé bị tự kỷ và cố chấp.
Mà bây giờ, hắn đã trở thành một người đàn ông đích thực.
Nhan sắc của Tống Linh vốn đã nghịch thiên, hiện tại lại còn hoàn toàn khỏe mạnh nữa, trên người toát ra hơi thở nam tính, đi đến đâu thì loạn tới đó.
Hà Nhật Dương có khí thế bức người khiến người khác không dám nhìn.
Tống Linh thì sẽ khiến tất cả những người phụ nữ đều buồn bã thất vọng.
Nếu hai tai họa này cùng xuất hiện, vậy tiêu đời rồi, thế giới này sẽ không còn ai tin tưởng vào tình yêu nữa.
Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đều sẽ đắm chìm hoàn toàn.
Tống Linh cứ cúi đầu nhìn Tống Thanh như vậy, mở miệng giống như đang nói mê: “Thanh Thanh.”
Tống Thanh nghẹn ngào một hồi rồi gật đầu: “Anh trai, hoan nghênh về nhà!”
Tống Linh dang tay ôm Tống Thanh giống như khi còn bé vậy. Tống Thanh nhào vào lòng Tống Linh, gắt gao ôm lấy tấm lưng của Tống Linh.
Tống Linh cũng nhẹ nhàng dựa vào người Tống Thanh giống lúc nhỏ.
Mặc cho thế giới xoay chuyển thế nào, mặc cho thân phận của hai người họ đã thay đổi ra sao.
Cái tình cảm ăn ý đã được nuôi dưỡng từ nhỏ kia sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Hà Nhật Dương đứng bên cạnh, thấy anh vợ ôm vợ mình, lại còn ôm rất chặt nữa, chỉ có một từ để miêu tả cảm giác nơi đáy lòng hắn lúc này đó là “ghen”.
Nhưng đây là anh vợ chân chính của hắn!
Sao hắn lại có thể ghen với người ta được chứ, phải làm sao đây?
Tống Tử Dao rưng rưng nói rằng: “Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi!”
Tống Thanh nghe thấy lười nói của Tống Tử Dao, bấy giờ mới buông lỏng tay ra, kéo Tống Linh tiến đến, nói rằng: “Mẹ đã chuẩn bị cho anh cả một bàn thức ăn đó!”
Tống Linh ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dao, tiến lên một bước, không nói không rằng ôm chầm lấy Tống Tử Dao, thì thầm nhè nhẹ vào bên tai Tống Tử Dao: “Mẹ ơi.”
Hắn ôm chặt lấy bà, gọi bà giống như thủa ấu thơ vậy.
Tống Tử Dao nước mắt lưng tròng, cậu bé ngày nào còn nhõng nhẽo bắt bà bế giờ đã thành một người đàn ông tuấn tú như vậy rồi.
Khi bé còn bế bồng, nay đã cao lớn như vậy rồi.
Mọi thứ đều tốt rồi, cả nhà đều ở đây.
Tống Tử Dao gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được rồi, về nhà là tốt rồi.”
Hà Nhật Dương ho khan một tiếng, nói: “Tống Linh về nhà là tốt rồi, chúng ta nên vui mừng mới đúng.”
“Đúng, đúng vậy, chúng ta phải vui vẻ mới đúng.” Tống Thanh quyệt nước mắt nói rằng: “HIện tại, cuối cùng cả gia đình chúng ta cũng được sum vầy rồi, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
Tống Linh buông Tống Tử Dao ra, gật đầu đầy kiên định với Tống Thanh: “Chúng ta vĩnh viễn không xa lìa.”
Truyện convert hay : Trọng Sinh Cuồng Phi: Thái Tử Điện Hạ Đừng Chặn Đường!