Hà Nhật Dương không muốn nói cũng phải nói: “đưa trẻ này không thể giữ lại, cho dù sinh ra thì Nhà họ Hà cũng sẽ không chịu nhận.”
Thôi Nguyệt lam đương nhiên biết rằng Nhà họ Hà sẽ không chịu nhận!
Đứa trẻ này căn bản không phải là cốt nhục của nhà họ Hà!
Thôi Nguyệt Lam nói tiếp: “cũng được! Nhưng mà em không thể đi bệnh viện ở đây làm phẫu thuật phá thai được! Người ở đây đều biết em!”
Thôi Nguyệt Lam nhỏ nhẹ nói, van nài nhìn Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, cầu xin anh có thể đưa em đi thành phố khác làm phẫu thuật được không? Bây giờ thật sự em không thể tìm được người giúp đỡ rồi! Bây giờ em như con chó bị mất nhà, ngày nào cũng sống trong sự lo sợ.Em không muốn gây thêm phiền phức cho nhà họ Hà, em cũng không muốn giữ lại đứa bé này! Nhưng mà, nhưng mà em có thể kiếm ai giúp đỡ đây? Hà Nhật Khang,em vốn dĩ không thể nào đi tìm anh ấy được, em hận anh ấy! Làm sao có thể đi nhờ anh ấy giúp đỡ được chứ? Vì vậy, em cứ nghĩ mãi, và cuối cùng em chỉ có thể cầu xin anh giúp em mà thôi!”
Hà Nhật Dương gật đầu: ’ được rồi, anh giúp em.”
Có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề, như vậy anh đã yên tâm rồi!
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Hà Nhật Dương đồng ý, đột nhiên cười láu cá nói: “ngoài ra, em muốn xin anh một việc nữa được không?”
Hà Nhật Dương cau mày.
Thôi Nguyệt Lam hôm nay, sao mà nhiều việc vậy chứ?
“Sắp tới tết rồi, trước tết không còn mấy ngày nữa, em không muốn mang theo đứa bé này ăn tết. Nếu như anh đồng ý, tối hôm nay chúng ta có thể đi không?”van nài nhìn Hà Nhật Dương nói: “em phẫu thuật sớm ngày nào, không phải anh sẽ càng yên tâm ngày đó sao?”
Hà Nhật Dương nghe xong, liền gật đầu: “được.”
“Vậy anh đừng mang theo ai hết, chỉ cần anh một mình đưa em đi có được không? Coi như là giữ lại cho em chút tự trọng cuối cùng có được không? Em không muốn để trợ lí của anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của em.” Thôi Nguyệt Lam nước mắt đầm đìa nhìn Hà Nhật Dương.
“Được.” Hà Nhật Dương lập tức gật đầu. Chỉ cần Thôi Nguyệt Lam phối hợp, thì tất cả đều không thành vấn đề!
Sau khi nghe Hà Nhật Dương trả lời, Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn yên tâm rồi!
Cô muốn báo thù! Cô không muốn Tống Thanh ăn tết vui vẻ!
Cô đã mưu tính lâu như vậy rồi, chỉ là trông chờ vô lần này thôi!
Cô muốn cho Tống Thanh mãi mãi không thể vực dậy!
Tống Thanh ở Cảnh Hòa Trang Viên rất lâu, cô muốn giải thích rõ ràng triệt để chuyện của anh trai.
Cô không muốn có hiểu lầm với Hà Nhật Dương!
Cô không muốn Hà Nhật Dương chịu uất ức, lại đi tâm sự với người con gái khác!
Cô không muốn!
Vì vậy, tối nay cô phải nói rõ tất cả!
Nhưng, cô đợi rồi đợi, đợi rất lâu, đợi đến nửa đêm, Hà Nhật Dương không về nhà.
Trong điện thoại anh ấy nói rất rõ, anh ấy đi tìm Thôi Nguyệt Lam.
Hai người họ đang nói chuyện gì, nói chuyện tới giờ vẫn không có kết quả sao?
Tống Thanh nhìn đồ ăn trên bàn, tất cả đều đã nguội lạnh hết rồi.
Nếu như trở về thì cũng không thể ăn được nữa rồi?
Trong đáy mắt Tống Thanh là một mảng cô đơn, từ từ đứng dậy--
Đột nhiên, Tống Thanh cảm thấy trước mắt là một cơn chóng mặt, trước mắt tối sầm lại.
Quản gia phái sau đỡ được Tống Thanh: “nhị thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Tống Thanh rõ ràng nghe được lời của quản gia nói, nhưng mà bây giờ ngay cả sức lực để nói cô cũng không có, cô chỉ kịp gật đầu, trước mắt tối sầm, toàn bộ người đột nhiên mất đi nhận thức.
Tất cả mọi người trong Cảnh Hòa Trang Viên đều hốt hoảng: “nhanh lên, gọi cho bác sĩ Tần! nhanh gọi cho chủ tịch!”
Rất nhanh đã gọi được cho bác sĩ Tần, vừa nghe tin Tống Thanh không rõ nguyên nhân ngất đi, không nói câu nào liền vội vã xuống giường chuẩn bị chạy tới Cảnh Hòa Trang Viên.
Còn một bên là điện thoại của Hà Nhật Dương, nhưng gọi không ai nghe máy.
Quản gia cũng không biết tại sao Hà Nhật Dương không nghe máy.
Không lẽ, chủ tịch hiện đang có việc gấp cần giải quyết sao?
Nhưng mà cho dù có việc gấp đi chăng nữa, thì sức khỏe của nhị thiếu phu nhân không phải vẫn quan trọng nhất sao?
Bác sĩ Tần rất nhanh đã lái xe đến Cảnh Hòa Trang Viên, vừa bước vào đã thấy Tống Thanh nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê.
“Có chuyện gì? tại sao đột nhiên lại ngất đi?” Bác sĩ Tần thận trọng kiểm tra thân nhiệt cho Tống Thanh, hơi cao nhưng vẫn thuộc phạm vi bình thường cho phép.
‘ Tôi không biết nữa! Nhị thiếu phu nhân đang đợi chủ tịch trở về, đợi mãi đợi mãi rồi đột nhiên ngất đi. Chúng tôi không biết gì hết!” những người giúp việc căng thẳng trả lời.
Bác sĩ Tần lập tức bắt mạch, cẩn thận nhanh chóng chuẩn đoán bệnh tình.
Đột nhiên, mắt ông đột nhiên sáng lên!
Mạch tượng này rõ ràng là.
Bác sĩ Tần lại cẩn trọng bắt mạch .
Vẫn còn quá sớm, chưa thể khẳng định được.
Bác sĩ Tần lập tức nói với y tá: “lấy máu của nhị thiếu phu nhân, mang về xét nghiệm.”
Y tá theo lời lấy máu của Tống Thanh, vừa mới lấy xong. Liền thấy mí mắt Tống Thanh khẽ động đậy.
Tống Thanh mở mắt, liền nhìn thấy những người trong phòng đều đứng xung quanh mình.
“Mọi người có chuyện gì vậy?” Tống Thanh thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, liền hỏi: “tại sao mọi người đều nhìn tôi như vậy?”
Tống Thanh ngồi dậy, liền nhìn thấy bác sĩ Tần, đột nhiên ngây người: “bác sĩ Tần,sao ông lại tới rồi? Bây giờ là đã là mấy giờ rồi, là ai thông báo cho bác sĩ Tần vậy?”
Bác sĩ Tần cười nói: “không sao, không sao.
Người giúp việc liền nói: ‘ thiếu phu nhân, cô vừa ngất đi.”
Tống Thanh đột nhiên nhớ lại, vừa nãy hình như trước mắt mình là một màu đen.
Tống Thanh lập tức hoàn hồn, cảm thấy rất có lỗi với bác sĩ Tần, liền nói: “thật là ngại quá, sức khỏe của tôi không tốt, hồi nhỏ nghịch nợm, lại không chăm sóc tốt. Làm ông vất vả rồi.”
Bác sĩ Tần cười ha hả nói: “không sao, không sao, có lẽ lại là tin tốt không chừng.”
Tống Thanh khuôn mặt ngơ ngác.
Bản thân đã bị ngất rồi, lại còn có thể là tin tốt lành sao?
Bác sĩ Tần đứng dậy, nói: “bây giờ tốt rồi, không có gì đáng ngại, vậy tôi xin phép về trước. Đợi có kết quả kiểm tra rồi tôi sẽ thông báo cho cô.”
“Cám ơn bác sĩ Tần.” Tống Thanh định xuống giường tiễn bác sĩ Tần, nhưng lại bị ông ấn vai ngồi xuống: “cô đừng cử động, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Tống Thanh liền nói với quản gia: “mau tiễn bác sĩ Tần.”
Bác sĩ Tần là bác sĩ riêng của Hà lão phu nhân, ngoài khám bệnh cho Hà lão phu nhân và Hà Nhật Dương ra, những người khác nói chung không khám bệnh.
Ông ấy đích thân đến khám, như vậy là quá nể mặt Tống Thanh rồi.
Vì vậy Tống Thanh cũng rất tôn trọng và cảm kích ông ấy.
Quản gia lập tức nghe lời, tiễn bác sĩ Tần ra khỏi cửa.
Tống Thanh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một giờ sáng rồi.
Thôi bỏ đi, hôm nay coi như không kịp rồi, đợi ngày mai anh ấy trở về rồi giải thích rõ ràng với anh ấy.
Bác sĩ Tần vừa rời khỏi Cảnh Hòa Trang Viên, càng nghĩ càng có khả năng.
Ông không thể chờ được nữa liền nhanh chóng trở về làm một vài thí nghiệm, xem có đúng như ông dự đoán không.
Tối hôm đó, Hà Nhật Dương không về nhà.
Tống Thanh nằm trên giường không ngủ, đợi anh tới trời sáng.
Quả nhiên anh ấy không về nhà.
Cứ nghĩ đến anh ấy cả đêm ở cùng với Thôi Nguyệt Lam, Tống Thanh cảm thấy tim mình nhói đau.
Mặc dù Tống Thanh đều tự nhắc đi nhắc lại với chính mình rằng, Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Nhưng mà, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Người giúp việc gõ cửa đi vào đỡ Tống Thanh dậy, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đáng sợ của Tống Thanh, không kìm được liền hỏi: “thiếu phu nhân, cô bị làm sao vậy? Có cần mời bác sĩ Tần tới khám cho cô lần nữa không?”
Tống Thanh lắc đầu: “tôi không sao, là do tối hôm qua không ngủ được thôi.”
Tống Thanh nhìn đồng hồ nói: “hôm nay tôi phải qua bà nội, hỏi xem còn cần thêm gì không. Dù sao, đón tết ông táo xong là tới tết nguyên đán rồi.”
Người giúp việc liền nói: “vậy bây giờ chuẩn bị bữa sáng cho cô?”
Tống Thanh gật đầu.
Người giúp việc lập tức quay người đi khỏi.
Tống Thanh đi tắm, nhìn gương mặt trắng bệch của mình ở trong gương, bất giác đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt của mình.
Hà Nhật Dương từng nói với mình, anh ấy nói đời này không phụ mình.
Mình nên tin tưởng anh ấy!
Mình không được nghĩ lung tung!
Không được!
Cứ cho là tối qua anh ấy ở cùng Thôi Nguyệt Lam, mình cũng phải tin tưởng anh ấy!
Cho dù, anh ấy suốt đêm không về!
Tống Thanh lo ngại sắc mặt không tốt của mình sẽ làm cho Hà lão phu nhân lo lắng, liền trang điểm cho mình nhẹ nhàng, nhìn như vậy có vẻ tốt hơn.
Ăn sáng xong, Tống Thanh đi thăm hỏi Hà lão phu nhân sắp xếp chuẩn bị cho tết năm nay.
Hà lão phu nhân vừa nhìn thấy Tống Thanh tới, khuôn mặt tràn ý cười gọi: “đến đây, Thanh Thanh, đến đây ngồi xuống nào.”
Tống Thanh cảm thấy kì lạ: “bà nội, sao vậy bà?”
Hà lão phu nhân chỉ cười, mà không trả lời.
Sáng sớm hôm nay vừa mới nhận được điện thoại của bác sĩ Tần.
Trong điện thoại bác sĩ Tần nói, Tống Thanh mạch tượng khác lạ, có thể là hỷ mạch. Chỉ là thời gian quá gấp gáp, vẫn chưa chắc chắn, vì vậy cần phải xét nghiệm máu mới chắc chắn được.
Nghe được tin này, Hà lão phu nhân rất là vui mừng!
Bà vừa mừng thọ yến tám mươi tuổi, lại nhận được tin tốt này, như vậy không vui mừng sao được?”
Nhà họ Hà có người nối dõi, điều này vui mừng hơn tất cả!
Hơn nữa, có con nối dõi cho Nhà họ Hà, còn là người cháu dâu đích tôn mà bà rất ưng ý!
Bây giờ chỉ là chờ kết quả xét nghiệm thôi!
Chỉ cần có báo cáo, vậy thì là chắc chắn rồi!
Hà lão phu nhân lấy tay xoa đầu Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, con vất vả rồi!”
Tống Thanh cảm thấy kì lạ trả lời: “bà nội, con không có vất vả đâu! Mấy ngày nay con bận rộn chuẩn bị mua sắm tết, nhưng con không cảm thấy căng thẳng chút nào hết.”
Hà lão phu nhân chỉ cười mà không giải thích điều gì.
Tống Thanh ở biệt thự nhà họ Hà cả ngày, vẫn không nhận được một cuộc điện thoại nào của Hà Nhật Dương.
Trong lòng Tống Thanh dần dần cảm thấy lạnh hơn.
Hà Nhật Dương thật sự nổi giận rồi sao?
Anh ấy ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho mình sao?
Tống Thanh trở về Cảnh Hòa Trang Viên, nhìn thấy trong căn nhà to lớn này, bởi vì không có Hà Nhật Dương mà trở nên lạnh lẽo.
Làm sao đây?
Cô có nên gọi điện thoại hỏi Hà Nhật Dương?
Nhưng mà nếu như bây giờ anh ấy đang bận thì sao?
Nếu anh ấy tối qua thật ra đi làm công việc thì sao?
Nếu cô chỉ là tự mình nghĩ lung tung thì sao?
Nếu như
Rất nhiều nếu như, tại sao lại không thể để mình bình tâm lại chứ?
Bản thân mình rất cuộc là bị gì vậy?
Tại sao lại hoang mang không rõ như vậy?
Bản thân có gì phải hoang mang chứ?
Bản thân và Trình Thiên Cát đều là trong sạch!
Nhưng mà, Nhật Ninh, tại sao anh lại không cho em cơ hội để giải thích chứ?
Anh đừng nghe người khác nói bậy được không?
Cầu xin anh hãy nghe em giải thích có được không?
Trong lúc Tống Thanh đang ngồi suy nghĩ lung tung, điện thoại kêu lên ding một tiếng, có một tin nhắn.
Tống Thanh thuận tay mở tin nhắn, nhưng trong một giây, ngay lúc Tống Thanh nhìn thấy nọi dung tin nhắn, cả người liền đứng dậy.
Tin nhắn không viết gì hết, chỉ gửi cho một loạt hình ảnh.
Tấm hình rất lớn đầu tiên, đó là phiếu khám thai của Thôi Nguyệt Lam!
Còn tấm hình thứ hai, là tấm hình chụp trộm Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam đứng trước cửa khoa bệnh viện phụ sản.
Thời gian chụp hình, chính là hôm nay.
Truyện convert hay : Siêu Cường Cuồng Tế