"Được rồi, vậy vất vả anh rồi." Tống Thanh gật gật đầu, nói: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi!"
Có đại thần cũng là có chỗ lợi đấy.
Mấy con tiểu quái gì gì đó cơ bản đều là một chiêu giết hết.
Vì vậy, tiến độ của đội ngũ vẫn là rất nhanh đấy.
Những đội ngũ khác, bởi vì không có đại thần dẫn đội, bởi vậy đều bị vây khốn ngay tại chỗ.
Đương nhiên, đều là đội ngũ toàn là game thủ đại thần, tốc độ tiến lên quả thực là nghịch thiên.
Một đám đại thần cùng nhau chém giết, tình cảnh đó quả thực là quá hùng tráng.
Tống Thanh hâm mộ nói: "Xem thử tiến độ của người ta, quả thực là hâm mộ đến chết!"
Lưu Nghĩa nói: "Thanh Thanh, nếu thật là trông mà thèm, chúng ta cũng nện tiền mua một thân trang bị! Lại không hao phí được mấy cái tiền! Ngày hôm qua chúng ta mua mấy cái túi xách kia, tùy tiện xách ra một cái, có thể mua một trang bị rồi."
Tống Thanh trả lời: "Không nỡ được. Luôn cảm thấy ở trong trò chơi tiêu tiền mua trang bị, dúng là một hành vi ngốc."
Lưu Nghĩa cười ha ha: "Mua túi xách cũng chẳng phải là rất ngu đấy sao? Đều là túi xách, chỉ cần có thể dùng là được rồi! Làm gì còn muốn mua nhiều như vậy! Cậu là chưa thấy phòng quần áo của mẹ tớ, cả một mặt bức tường, để toàn là các loại túi xách của bà ấy! Tớ cũng là bội phục rồi!"
Đối với mua mua mua của Từ Vân Khê, Tống Thanh cũng là cam bái hạ phong đấy!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện riêng, người khác cũng không biết các cô đang hàn huyên cái gì.
Hà Nhật Dương cùng Vũ Ngọc Bình cũng không hỏi.
Phương Mạn Luân muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Trong thẻ của tớ hình như còn thừa không ít tiền đấy, hay là, chúng ta cũng nện đến level max, như vậy lần sau cày phó bản, cũng không cần thấy thèm rồi?"
"Thôi đi, chúng ta coi như là thú vui là được rồi. Chúng ta cũng không nhất định phải leo lên bảng xếp hạng!" Tống Thanh vô cùng bình tĩnh mà nói: "Trong hiện thực, chúng ta đã đứng ở những lĩnh vực đỉnh phong nào đó rồi. Trong trò chơi, thì nên khiêm tốn một lần đi. Làm một người dân bình thường ở tầng dưới chót, thật ra cũng không có gì không tốt."
Lưu Nghĩa hoàn toàn không có ý kiến: "Được a, dù sao tớ chính là phụng bồi cậu chơi mà. Ài, đúng rồi, mẹ đi ra ngoài gặp bạn bè, đến bây giờ còn chưa có trở lại đây! Tớ phải gọi điện thoại cho bà ấy, kêu bà ấy sớm chút trở về nghỉ ngơi, nếu không thì ngày mai nghỉ ngơi không tốt, trang điểm lên lại không đẹp! Bà ấy quan tâm thần sắc đứng trước màn ảnh như vậy, một khi bị những nhà nhiếp ảnh đáng ghét kia chụp được ảnh là không tốt, lại phải phiền muộn thật lâu nữa rồi."
Tống Thanh cười trả lời: "Được, cậu tranh thủ thời gian mà đi. Cậu tự động cùng theo chúng tôi đi là được rồi."
Lưu Nghĩa đáp lại một tiếng, liền xoay người đi gọi điện thoại rồi.
Nhắc tới cũng trùng hợp.
Lưu Nghĩa vừa đi khỏi không bao lâu, boss ẩn núp đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Nếu như không phải Phương Mạn Luân ở phía trước, đoán chừng mấy người này đều phải chết hết ở hiện trường này rồi.
Phương Mạn Luân một chiêu đánh lui boss ẩn núp, ở kênh công đồng hô to: "Mọi người tản ra! Kỹ năng công kích theo bầy của boss này rất mạnh. Chúng ta phân tán ra, kỹ năng công kích theo bầy của nó mất đi hiệu lực!"
Những người khác cũng nhìn ra tính chất của boss ấn núp này, nhao nhao tản ra.
Thế nhưng là Lưu Nghĩa đang mở công năng tự động đi theo, luôn đi theo bên người của Tống Thanh.
Boss này cũng để mắt tới Lưu Nghĩa, hướng về phía Lưu Nghĩa không ngừng công kích.
Tống Thanh chỉ có thể không ngừng cho Lưu Nghĩa tăng máu, đáy lòng âm thầm kêu khổ.
Tiểu Nghĩa đi gọi điện thoại rồi, vậy phải làm sao bây giờ a!
Ngay vào lúc này, Vũ Ngọc Bình đột nhiên hướng về phía boss vọt tới, thoáng chốc chuyển dời sức chú ý của boss rồi!
Vũ Ngọc Bình ở kênh cộng đồng kêu lớn: "Thân là đàn ông, có chức trách bảo vệ tốt phụ nữ! Thanh Thanh cô phụ trách tăng máu là được rồi, còn chiến đáu thì để cho chúng tôi tới!"
Lời nói của Vũ Ngọc Bình lập tức dẫn tới sự tán thành của Hà Nhật Dương cùng Phương Mạn Luân, ba người cùng nhau hướng về phía boss xông tới.
Tống Thanh đứng ở nguyên chỗ, không ngừng cho Vũ Ngọc Bình cùng Hà Nhật Dương tăng máu.
Màu của Phương Mạn Luân đại thần này rất dày, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Chờ khi Lưu Nghĩa trở lại, thấy được chính là hình ảnh này!
Lưu Nghĩa nhìn thấy tất cả mọi người đang đánh boss, lập tức bùng nổ rồi: "Ao ao ao, tôi lại bỏ lỡ thời khắc quan trọng như vậy, Thanh Thanh, cậu ở tại chỗ, tớ lên đó đây!"
Vừa mới nói xong, Lưu Nghĩa khiêng đao lớn liền xông lên rồi!
Tống Thanh kêu to: "Cậu đợi lát nữa a! Tớ tăng máu tăng không kịp rồi!"
Lưu Nghĩa ở đâu còn lo Tống Thanh, ao ao liền đi lên rồi!
Đây là một trận hỗn chiến a!
A không, người khác đều đang đi hóng hớt, toàn quá trình đều là Phương Mạn Luân một người chiến đấu xuất sắc.
Bộ trang bị thần cấp của Phương Mạn Luân vào lúc này, cuối cùng cũng hiện ra chỗ phẩm chất ưu tú.
Đại khai đại hợp, xoát xoát xoát liền đem boss kết liễu rồi!
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn lên trời, oa, trời ạ, đầy trời kinh nghiệm cùng cơn mưa tiền a!
Tống Thanh đứng ở nguyên chỗ, điểm kinh nghiệm EXP ở trên người xoát xoát xoát tăng được gọi là rất nhanh!
Hèn chi nhiều người đều ưa thích đánh phó bản như vậy, tăng kinh nghiệm quả thực là quá sảng khoái!
Phương Mạn Luân quả nhiên tuân thủ lời hứa, cái gì cũng không có lấy, tất cả thành quả chiến đấu đều cho những người khác.
Cuối cùng nhặt được món vũ khí rất tốt.
Những người ở chỗ này nhất trí đồng ý đem vũ khí cho Tống Thanh.
"Năng lực chiến đấu của Thanh Thanh quá yếu rồi, vũ khí này thì cho Thanh Thanh đi." Vũ Ngọc Bình nói: "Cô phải sống được thật tốt đấy, cô là vú em của chúng tôi a! Tương lai của chúng tôi thì phải xem cô rồi!"
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Đúng vậy a, Thanh Thanh là song tâm pháp, vì vậy lên level cũng sẽ chậm rất nhiều."
" Tôi không có ý kiến." Lưu Nghĩa đơn giản thô bạo trả lời: "Đều cho Thanh Thanh tôi cũng không có ý kiến."
Những người này không có ý kiến, Phương Mạn Luân càng không có ý kiến!
Lúc này, kênh thế giới đột nhiên xoát ra một tin tức: Long Vực Cửu Thiên là đội ngũ đầu tiên cày tới chùm cuối, chúc mừng đội ngũ Long Vực Cửu Thiên!
"Không phải chứ! Nhanh như vậy!" Lưu Nghĩa lập tức kêu lên: "Chúng ta mới vừa lúc đánh xong một cái boss a, bọn họ cũng đã cày đến chùm cuối rồi? Đây còn lăn lộn thế nào được a!"
Vũ Ngọc Bình nở nụ cười, nói: "Long Vực Cửu Thiên vốn là công hội số một số hai của server, bọn họ có thể cướp được chùm cuối cũng không có kỳ lạ gì."
Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: "Đúng vậy a. Nhưng mà, chúng ta coi như là có gặt hái rồi, đánh đi một boss ẩn núp, thu hoạch của chúng ta đã bắt kịp tổng số cày một ngày rồi."
Tống Thanh hơi tiếc nuối mà nói: "Đáng tiếc, chúng ta không có cơ hội cày boss thứ hai rồi, các người còn chưa có lấy được trang bị đấy!"
Lúc này, hình ảnh ở trước mắt chuyển một cái, mọi người đều bị tập thể truyền đưa ra ngoài.
Tống Thanh nói với Phương Mạn Luân: "Thực xấu hổ, cho anh toi công bận rộn một trận rồi."
Phương Mạn Luân cười cười: "Không có gì. Có thể giúp đỡ được các người, tôi cũng rất vui."
Phương Mạn Luân chủ động rời khỏi đội ngũ, nói: "Sau này có cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi! Tôi nhất định sẽ giúp đỡ đấy!"
Tống Thanh nhìn lời mời kết bạn của Phương Mạn Luân gửi tới, không do dự, nhấn vào đồng ý.
"Hy vọng tương lai không cần được bao lâu, tôi có thể hồi báo đáp lại lòng cảm ơn ngang nhau." Tống Thanh nói với Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cười cười, cũng không có đế ý đến những người khác, quay người đột nhiên bay đi rồi.
"Aw, thật sự là qya tự cao tự đại a!" Vũ Ngọc Bình một vẻ du côn mà nói: "Còn tự cao tự đại hơn bổn thiếu gia đây nữa!"
Hà Nhật Dương nhìn thời gian, nói: "Nên nghỉ ngơi rồi! Đừng thức đêm!"
Tống Thanh theo bản năng mà ừ một tiếng, .
Sau khi trả lời, Tống Thanh mới phát giác được có cái gì là lạ đấy, .
Ngữ khí quan tâm kia của đối phương, sao mà cực kỳ giống một người?
Nhất định là ảo giác của mình chăng?
Hà Nhật Dương làm sao lại chơi trò chơi chứ?
Tống Thanh im lặng mà lắc đầu, trong kênh cộng đồng gõ một hàng chữ: "Cám ơn mọi người hôm nay, hôm khác tôi sẽ giúp đỡ mỗi người làm một món trang bị tốt! Ngày mai còn có chuyện, tôi offline trước đây, mọi người, ngủ ngon!"
Sau khi mọi người nhao nhao nói ngủ ngon, theo thứ tự mà offline.
Tống Thanh rời khỏi trò chơi, duỗi lưng một cái.
A, thật thoải mái!
Điện thoại được gửi đến tin nhắn, Tống Thanh cúi đầu nhìn qua, là Phương Mạn Luân đấy.
"Buổi tiệc tối từ thiện của ngày mai, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cần anh đi đón em không?" Một tin nhắn thăm dò của Phương Mạn Luân.
"Không cần, tôi đã có sắp xếp rồi." Tống Thanh trả lời tin nhắn.
Thân là nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, cùng người khác cùng lúc xuất hiện, sợ là không ổn.
Đừng nói, cô bây giờ cùng Hà Nhật Dương ở trên mặt tình cảm chưa có xảy ra vấn đề, chỉ là ở chuyện của cha mẹ trên không thể đạt được nhận thức chung.
Cho dù là trên tình cảm của vợ chồng đã xảy ra vấn đề, ở trước mặt của người ngoài, cũng không có thể tách ra mà xuất hiện.
Điểm này, Tống Thanh vẫn là rất rõ ràng đấy.
"Được rồi, nếu có cần, cứ gọi cho anh." Phương Mạn Luân trả lời tin nhắc.
Cầm lấy điện thoại, Tống Thanh lại cảm thấy là lạ đấy.
Những lời này của Phương Mạn Luân, cùng ngữ khí của đại thần kia trong trò chơi, sao mà giống như vậy a?
Không không không, anh ấy cũng không chơi trò chơi đấy!
Mình quả nhiên là suy nghĩ nhiều!
Nhìn thời gian, a, quả thực không còn sớm rồi, Tống Thanh tranh thủ thời gian đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Buổi sáng mùng tám, vào lúc bảy tám giờ, Tống Thanh vừa tỉnh, đã có người nhấn chuông cửa.
Tống Thanh đi mở cửa, Lý Xuân đứng ở ngoài cửa, trong tay đang nâng một cái hộp thật lớn, nói: "Thiếu phu nhân, đây là lễ phục cùng đồ trang sức của cô."
Tống Thanh gật gật đầu, đưa tay nhận lấy.
Lý Xuân sau khi chờ Tống Thanh đặt xong, lại mang theo một cái hộp đựng thức ăn đưa cho Tống Thanh: "Đây là bữa sáng mà tổng tài cho tôi đưa tới. Tổng tài nói, ngài ấy hôm nay bận nhiều việc, không có thời gian cùng cô ăn bữa sáng. Nhưng mà, buổi chiều sẽ đúng giờ tới đây! Số lượng người tham dự buổi tiệc tối từ thiện này rất nhiều, có chừng hơn nghìn người, cộng thêm tin tức truyền thông, cũng có ba bốn nghìn người rồi. Vì vậy, tổng tài kêu tôi thuận tiện nói cho cô biết, hội trường trang bị nhiều phòng nghỉ. Nếu như thiếu phu nhân cảm thấy mệt, lúc nào cũng có thể dặn dò tôi, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh vị trị phòng nghỉ đấy."
Nghe những lời này, Tống Thanh khẽ cười, đáy mắt một sự ngọt ngào.
Hắn luôn chu đáo như vậy a!
Rất nhiều chuyện, mình cũng không chú ý đấy, hắn lại vẫn luôn ghi tạc ở dưới đáy lòng.
"Được, tôi đã biết rồi. Một lát người đến khách sạn tiếp tôi, tôi đi đến cho mẹ nuôi cùng tiểu Nghĩa làm tạo hình trước. Đến lúc đó ba người chúng tôi cùng đến. Kêu Nhật Dương chờ tôi ở trước cửa vào." Tống Thanh trả lời.
"Được, đã rõ rồi." Lý Xuân lập tức gật đầu hành lễ: "Tôi đây cáo từ trước!"
Tống Thanh gật gật đầu.
Lý Xuân rất nhanh đã rời đi rồi.
Tống Thanh quay đầu lại nhìn xem căn phòng của anh trai, vẫn còn đóng được rất chặt đấy, xem ra đêm qua cả đêm cũng không có trở về.
Mà thôi, dù sao buổi tiệc tối từ thiện này, anh trai cũng không cần tham dự, mình vẫn là nắm chặt thời gian chỉnh đốn một chút thôi.
Mở hộp ra, lấy ra lễ phục, lập tức mặc vào thử xem.
Trang phục được cắt xén hoàn toàn khít hợp thân thể của cô, đem dáng người hoàn mỹ của cô triển lộ hoàn toàn.
Thân thể mang thai còn chưa đủ hai tháng, quả xác là cái gì cũng nhìn không ra đấy.
Chỉ là, giày cao gót sợ là không thể mang rồi.
Mọi thứ đều vì bảo bảo a!
Cô cũng không phải là minh tinh, không cần phải vì trước mặt màn ảnh mà chói lọi và đẹp lộng lẫy lấn áp người khác, mà ủy khuất mình và bảo bảo.
Giày của Hà Nhật Dương đưa tới, cũng là đáy phẳng nhẹ nhàng thoải mái đấy.
Xem ra, tất cả mọi người nghĩ tới nhau rồi.
Cái loại cảm giác ăn ý này, thật tốt!
Truyện convert hay : Thịnh Tổng, Lão Bà Ngươi Lại Nháo Ly Hôn