Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 386:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh rùng mình: “Cô có ý gì?”

Thôi Nguyệt Lam bật cười đắc ý, lấy ra chiếc điện thoại: “Tuy rằng nơi này không có sóng, nhưng video clip ở bên trong vẫn có thể xem đấy! Cô không muốn thấy phần mộ của ba mình đã biến thành thế nào sao?”

Sắc mặt Tống Thanh đột nhiên thay đổi!

Vẻ mặt của Vưu Tâm Nguyệt cũng thay đổi theo.

Bà đã biết Thôi Nguyệt Lam muốn làm chuyện gì rồi!

Bà vừa muốn ngăn cản, Thôi Nguyệt Lam liền nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng để ý tới nữa! Dù sao làm thì đã làm rồi, muốn chối cãi cũng không kịp đâu! Nếu mẹ không muốn ra tay vậy để con! Đợi giải quyết xong Tống Thanh, mọi chuyện trước đây đều không nhắc tới nữa. Mẹ vẫn là mẹ của con, con vẫn là con gái của mẹ. Có được không?”

Những lời này của Thôi Nguyệt Lam đã thành công khiến bước chân của Vưu Tâm Nguyệt khựng lại tại chỗ thêm lần nữa.

Đôi môi của Tống Thanh run rẩy: “Thôi Nguyệt Lam, rốt cuộc cô đã làm gì phần mộ của ba tôi!”

“Làm gì à? Xem rồi cô sẽ biết!” Thôi Nguyệt Lam ném di động của mình cho Tống Thanh.

Tống Thanh nhận lấy, ngón tay run rẩy mở video.

Trong video, một người phụ nữ mặc quần áo đi đêm, lặng lẽ né tránh bảo vệ, xuất hiện trước phần mộ của Lâm Vũ Tường.

Cuống họng của Tống Thanh lập tức nhảy vọt lên cổ.

Đây là, đây là...

Tống Thanh ngẩng mạnh đầu, liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt.

Quả nhiên, sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt càng thêm mất tự nhiên.

Tống Thanh cúi đầu tiếp tục xem video trong điện thoại. Vưu Tâm Nguyệt trong clip không nhìn ảnh và tên trên bia mộ mà tìm một góc khuất bắt đầu đào bới.

Trong video, mỗi một lần vung cuốc của bà, trong tim Tống Thanh lại đau đớn thêm một phần.

Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thậm chí cô không còn can đảm xem tiếp.

Vì sao, vì sao phải đối xử với mình như vậy? Vì sao muốn giết mình rồi còn chưa giải được hận, phải đi đào bới phần mộ của ba?

Mình và Hà Nhật Dương ở bên nhau khiến bà ấy chướng mắt.

Ba vô tội biết bao?

Vì sao phải trút giận lên đầu ba?

Người ta vẫn luôn quan niệm người chết cần tôn trọng, người mất nên được an nghỉ.

Vì sao, vì sao ngay cả ba cũng không chịu buông tha?

Hai dòng nước mắt lăn xuống gò má Tống Thanh.

Khi cô mở mắt ra, dòng lệ đã tràn đẫm mông lung.

Không cần xem tiếp nữa.

Nội dung tiếp theo chẳng đoán cũng biết phát sinh chuyện gì.

Tống Thanh nhìn Vưu Tâm Nguyệt bằng đôi mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng mở miệng: “Vì sao vậy?”

“Tôi...” Vưu Tâm Nguyệt do dự một hồi.

Thật lòng mà nói, Vưu Tâm Nguyệt của khi này có chút hối hận.

Nhưng bà ta rất sĩ diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm với Tống Thanh.

“Ba tôi đã làm sai chuyện gì? Để bà nhân lúc đêm tối, trốn tránh bảo vệ đi đào xới phần mộ của ông ấy? Nếu tôi làm sai chuyện, bà tới trừng phạt tôi là được rồi! Vì sao phải như thế? Vì sao?” Tống Thanh đã khóc không thành tiếng.

Cả cơ thể Tống Thanh đều run rẩy.

Trái tim của cô đau xót quá.

Đau đớn chẳng thể nói nên lời.

“Nếu như mười tám năm trước bà ra tay giết hại ba vì nhiệm vụ được giao, vì căn bản bà không biết đó là ba tôi. Không, phải nói là, vốn dĩ bà không ngờ tới mười tám năm sau tôi sẽ ở bên con trai bà. Vậy bây giờ thì sao? Bà rõ ràng biết đó là phần mộ của ba tôi, nhưng bà lại cố ý đi đào bới nó. Bà hận tôi đến vậy sao? Tôi đã làm sai chuyện gì? Khiến cho bà không thích tôi đến vậy. Vì thế ngay cả linh hồn của ba tôi cũng không được yên nghỉ sao?”

“Tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân, tự an ủi mình rằng bà luôn sống ở nước ngoài, không hiểu chuyện trong nước. Bởi vậy, bà không thích người con gái như tôi, về tình có thể bỏ qua. Chỉ cần tôi cố gắng làm đúng bổn phận của một đứa con dâu tốt, sớm muộn gì bà cũng sẽ chấp nhận tôi. Thế nhưng sự thực là tôi chẳng thể khiến bà cảm động. Tôi không biết mình sai ở đâu, tôi thật không biết mình còn có thể làm gì được nữa.”

“Bởi vì bà là mẹ của Nhật Dương, bởi vì bà là mẹ chồng của tôi, thế nên tôi phải tôn trọng, phải hiếu thuận với bà. Những điều này tôi không hề oán trách. Từ nhỏ tôi đã biết, là một người con phải đặt chữ hiếu đứng đầu. Dù cho bà trước giờ chưa từng để ý tới tôi, dù cho trước giờ tôi không được bà chấp nhận. Nhưng tôi vẫn bằng lòng làm một người con dâu tốt. Thế nhưng, thế nhưng... rốt cuộc tôi phải làm sao bà mới chịu nhìn tôi một chút?”

“Nếu tôi làm sai, bà nói tôi biết, tôi sẽ sửa! Vì sao bà chẳng nói gì đã đi đào xới mộ của ba tôi chứ?” Tống Thanh không thể kiềm chế khóc nức nở, thậm chí nói năng đã có phần lộn xộn: “Tôi đã nhắc tới chuyện ly hôn với Hà Nhật Dương, bà còn thấy chưa đủ sao? Vì sao phải tàn nhẫn như vậy?”

Tống Thanh vươn tay siết chặt lấy mảnh áo trước ngực, hít thở có chút khó khăn.

“Ta.” Vưu Tâm Nguyệt cũng không biết nói gì.

Cho dù bà ở nước ngoài thì cũng biết rằng phần mộ của người khác không thể tùy tiện đào.

Không tin, đi ra nước ngoài đào mộ của người ta lên thử xem?

Lập tức sẽ bị đuổi giết tới chết!

Nhưng bà trong thời điểm kia đã đồng ý làm như bị ma xui quỷ khiến.

Đợi tới lúc bà nhận ra được điều không ổn thì đã trễ rồi.

Kỳ thật Vưu Tâm Nguyệt muốn nhận sai, muốn giải thích.

Nhưng bà coi trọng mặt mũi như thế, lời nói kiểu này sống chết cũng không thốt được nên câu.

Thôi Nguyệt Lam ở bên cạnh quá hiểu tính cách của Vưu Tâm Nguyệt.

Thấy Tống Thanh khóc tuyệt vọng như vậy, Thôi Nguyệt Lam thực sự đã vui sướng tới cực điểm.

Cô ta đợi lâu như vậy chỉ vì giờ phút này thôi!

Tống Thanh, mày khóc đi, khóc thảm thiết vào!

Bởi vì, qua ngày hôm nay mày có muốn khóc cũng không được nữa đâu.

Hà Nhật Dương vừa giết xác chết vừa nghe cuộc trò chuyện ở bên này.

Cuộc đối thoại của mấy người họ cũng không tránh né kẻ khác.

Cho nên Hà Nhật Dương và Hà Quốc Tường đều nghe thấy.

Khi hai người biết chuyện Vưu Tâm Nguyệt đào xới phần mộ của Lâm Vũ Tường, trên khuôn mặt họ đều lộ vẻ khó có thể tin.

Không ngờ Vưu Tâm Nguyệt lại quá đáng như thế, còn đi đào xới phần mộ của Lâm Vũ Tường ư?

Hà Quốc Tường và Hà Nhật Dương lộ vẻ thất vọng trên mặt, à không, là tuyệt vọng.

Tống Thanh không nhìn Hà Nhật Dương. Cô nhìn Vưu Tâm Nguyệt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ không ở bên Hà Nhật Dương nữa. Tôi biết, bà muốn tôi chết. Mới vừa rồi, khi bà nói chuyện với Thôi Nguyệt Lam, tôi đã lỡ nghe thấy nội dung câu chuyện của hai người. Nguyên nhân lần này bà muốn tới mộ địa, căn bản không phải vì hứng thú với sự việc bên trong, mà là bà muốn lừa tôi vào, tìm một cơ hội giết chết.”

Lời nói của Tống Thanh khiến cho sắc mặt của mọi người ở đây đều biến sắc.

Hà Nhật Dương càng lộ vẻ khó có thể tin: “Mẹ!”

Vưu Tâm Nguyệt không hề phủ nhận, khuôn mặt bà nóng bừng bỏng rát.

Thôi Nguyệt Lam lại thẳng thẳn chứng thực lời nói của Tống Thanh: “Không sai, vừa rồi đúng là chúng tôi đang thương lượng, làm sao để giữ mạng của cô ở lại nơi này. Tống Thanh, lúc nên rút thì không rút, cô có biết mình đáng ghét thế nào không? Cô có biết tôi hận cô đến thế nào không? Vì sao cô không chết đi? Cô chết rồi, cả thế giới này sẽ bình yên!”

Tống Thanh không lau đi vệt nước mắt trên mặt, cô nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Tôi chết rồi cô sẽ vui sao?”

“Đúng thế! Chỉ cần cô chết tôi sẽ vui vẻ! Cho dù sau khi cô chết tôi chẳng thể đứng cạnh Hà Nhật Dương, tôi vẫn sẽ vui vẻ.” Thôi Nguyệt Lam trả lời rất nhanh: “Tống Thanh, cô vốn là kẻ thứ ba, đã là kẻ thứ ba thì lấy đâu ra kiểu ngang nhiên hùng hồn như thế!”

Tống Thanh lắc đầu không ngừng: “Tôi không phải, tôi không phải là kẻ thứ ba!”

“Phải, phải cô hiểu chưa?” Thôi Nguyệt Lam nhìn Tống Thanh kiên định nói: “Cô biết tôi yêu Hà Nhật Dương nhiều thế nào không? Ngay từ lúc còn rất nhỏ tôi đã yêu anh ấy rồi! Cô có biết không hả? Lúc còn nhỏ, anh ấy đã làm rất nhiều chuyện chan chứa yêu thương cùng tôi. Anh ấy bắt bươm bướm cùng tôi, mua cho tôi mấy món đồ chơi thú vị. Cho dù phải chịu vất vả huấn luyện thế nào, anh ấy cũng sẽ chạy tới phòng tôi, chúc tôi ngủ ngon.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Tâm nguyện của tôi là khi trưởng thành có thể gả cho anh ấy. Bởi vậy, tôi đã khiến mình trở nên xinh đẹp rạng ngời, chói chang rực rỡ chính vì muốn tặng một tôi tốt đẹp nhất cho Hà Nhật Dương!”

“Nhưng mà, nhưng mà đều tại cô! Rõ ràng cô phải gả cho Hà Nhật Khang, vì sao lại biến thành vợ của Hà Nhật Dương? Từ khi quen biết cô, Hà Nhật Dương liền quên mất tôi! Hoàn toàn vứt tôi ra khỏi đầu. Cô nói đi, vì sao cô không chết! Cô chết rồi, anh ấy sẽ nhìn thấy tôi!”

Hà Nhật Dương đập nát một xác chết, lúc này mới có cơ hội nói chuyện: “Thôi Nguyệt Lam, cô nói bậy bạ gì đấy! Lúc đó tôi chỉ mười tuổi, cô mới mấy tuổi thôi. Tôi coi cô như em gái mới yêu thương cô như vậy. Cho dù không có Tống Thanh, tôi cũng không thể yêu cô!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Thôi Nguyệt Lam cười to điên cuồng: “Nghe đi, nghe lời anh ta nói đi! Đàn ông là thứ vô tình vô nghĩa thế đấy! Chỉ vì lúc này không yêu tôi nữa, thế nên, dứt khoát vứt bỏ sạch sẽ đi!”

Hà Nhật Dương lập tức giải thích: “Tống Thanh, anh không như vậy.”

Tống Thanh giơ tay lên ngắt lời Hà Nhật Dương, cô nói: “Đủ rồi, không cần giải thích nữa. Cho dù rốt cuộc anh và Thôi Nguyệt Lam có quan hệ gì cũng chẳng còn quan trọng. Hà Nhật Dương, chúng ta thật sự không thể ở bên nhau. Xin lỗi, em không thực hiện điều đã hứa lúc trước với anh. Anh nói rằng cho anh thời gian điều tra rõ ràng chân tướng chuyện xảy ra năm đó. Không cần nữa. Đã không cần nữa rồi. Cho dù mẹ anh thật sự không phải là hung thủ giết chết ba em cũng đâu còn quan trọng. Vào giây phút bà ấy đào mộ phần của ba em lên, tình cảm vợ chồng của chúng ta đã hết.”

“Thanh Thanh, không được.” Hà Nhật Dương mặc kệ xác chết ở sau lưng, chầm chậm bước về phía Tống Thanh: “Không thể như vậy!”

Lý Xuân tiếp nhận vị trí của Hà Nhật Dương, tiếp tục ngăn lại những con quái vật kia. Cậu nhìn về phía Tống Thanh và Hà Nhật Dương đầy lo lắng.

Đáy lòng cậu thở dài một tiếng. Lần này chỉ sợ khó lòng mà vượt qua vết rạn nứt.

“Mọi người đều nói, hôn nhân lần đầu gọi là vợ chồng kết tóc. Tuy rằng chúng ta không cùng cử hành hôn lễ nhưng cũng xem như vợ chồng kết tóc đúng không?” Tống Thanh rút từ trên eo ra một chiếc gao găm nhỏ, nắm lấy mái tóc dài buộc phía sau đầu. Cô dùng sức vung tay, cắt đứt mái tóc.

“Trả lại anh. Trả hết cho anh.” Tống Thanh cầm mái tóc vừa cắt xuống, đưa về phía Hà Nhật Dương, nước mắt đầm đìa: “Kết tóc đã đứt, vợ chồng chúng ta, từ nay, dứt tình dứt nghĩa.”

Hà Nhật Dương nhìn mái tóc dài xinh đẹp kia của Tống Thanh lúc này lại lởm chởm ngắn dài khác nhau, hắn đau lòng đến không thở nổi.

Trong đôi mắt phượng đã ngập lệ, hắn nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh, đừng như vậy mà.”

Tống Thanh lắc đầu không ngừng, nước mắt theo động tác lắc đầu của cô, tuôn rơi như suối.

“Em có thể tha thứ việc bà ấy muốn giết em, nhưng không thể tha thứ việc bà ấy đào mộ ba em. Hà Nhật Dương, đây là giới hạn của em!” Tống Thanh lắc đầu nói: “Đừng tới đây, nếu không em nhảy xuống, táng thân vĩnh viễn ở nơi này.”

Truyện convert hay : Cẩm Lý Kiều Thê, Ngọt Như Mật

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio